Trong căn phòng vắng lặng, Hoa Ly bị ấn ở trên mặt đất, tùy ý để côn ŧᏂịŧ của hắn thọc vào rút ra, gậy mát xa chân trái tim ầm ầm vang lên, một đợt dâʍ ŧᏂủy̠ bắn ra bên ngoài.
“A ~ a ~”
Bạc Đình ngồi ở trên người Hoa Ly, nắm lấy hai khảo tuyết trắng, đem tao thủy trong suốt cùng nước bọt thoa lên hai vυ', hai vυ' mềm mại thao rất sướиɠ, hắn đã sờm muốn làm như vẫy với cô, một bên làm vυ' của cô, một bên nhìn cô bị gậy mát xa cắm đến cao trào.
“Đôi vυ' này chơi cũng không tồi chút nào, tuy rằng không chặt lãi không lãng, nhưng vừa mềm vừa non, ma xát côn ŧᏂịŧ, rất thích ~”
Tuyết nhũ trắng nõn bị côn ŧᏂịŧ dữ tợn cắm sưng đỏ một mảnh, qυყ đầυ to lớn mỗi một lần đầu chọc lấn cằm Hoa Ly, tiết ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm cần cổ xinh đẹp của cô ướŧ áŧ một mảnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ánh mắt hắn.
Kích cỡ dương cụ cắm ở tiểu huyệt phá lệ rất lớn, chấn động hiển nhiên đạt đến mức cao nhất, hắn dùng dây lưng cố định dương cụ ở giữa hai chân Hoa Ly, tùy ý cô giãy giụa, đồ vật đáng sợ kia chỉ có thể càng giãy thì càng sâu.
“Không được, tôi không được, cầu xin anh, mau đem cái đồ vật kia lấy ra đi ~ a a! Ô ô ~”
Cô đã không còn nhớ rõ ràng thứ kia đã cắm ở nơi đó bao lâu rồi, mỗi lần chỉ cần Bạc Đình bắn xong sẽ dùng gậy mát xa đâm vào, tắc lại cửa huyệt, không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị lấp kín càng ngày càng nhiều, hơn nữa khi dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, Hoa Ly chỉ cảm thấy bụng nhỏ rất khó chịu.
Nhưng cho dù cô có khó chịu cực hạn như thế nào, thì cô vẫn không thể nhịn được mà cao trào, một lần rồi lại một lần tiết ra, nghe từ trong bụng phát ra tiếng nước, âm thanh đó xấu hổ muốn chết.
Bạc Đình thì lại rất hưởng thụ quá trình đó, côn ŧᏂịŧ to của hắn bị xoa rất sướиɠ, liền mặc kệ đủ loại tư thế, niết lấy nụ hoa của cô, đem côn ŧᏂịŧ đã mềm xuống nhét vào miệng cô, nhìn hai cánh môi bị hắn cắn sưng nay lại đang ngậm lấy “huynh đệ” của mình, hắn đắc ý cực kỳ.
Một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn vào trong yết hầu của Hoa Ly.
“Ăn nhiều một chút, dâʍ đãиɠ tao hóa nên cần có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân để tồn tại, ha ha.”
Hoa Ly bị sặc thống khổ muốn chết, mười ngón tay mềm mại nhỏ nhắn bất lực bấu lên bặp đùi của hắn, đôi chân nhỏ trắng nõn ở trên mặt đất loạn đá, lại tác động rất lớn đến dương cụ trong tiểu huyệt, nó càng thêm đi sâu vào trong âʍ đa͙σ, liền đỉnh đến khi cả người Hoa Ly run rẩy không thôi.
“Sao vậy, âʍ ɦộ da^ʍ tiện lại bị thao đến cao trào sao, nhìn bụng của em xem, đều xem nó trở thành cái dạng gì rồi, còn dâʍ đãиɠ như vậy.”
Bạc Đình bước chân dài, từ trên người cô gái ngồi dẫy, không có côn ŧᏂịŧ lớn chặn lại, Hoa Ly đã có thể hô hấp bình thường lại, khóe miệng cùng trong miệng tất cả đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c của hắn.
“Hảo, chỉ mãi lo thao vυ' của em, tiểu tao huyệt ăn đồ giả lâu như vậy, bây gờ anh đổi thành đồ thật cho em ăn nhé.”
Cởi bỏ dây lưng, đem dương cụ giả chậm rãi kéo ra, nhìn cự căn bị nước thấm ướt, cùng thịt non đang tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, Bạc Đình liền nuốt nuốt nước miếng.
“Ba!” Một tiếng, cuối cùng thì dương cụ giả cũng đã rời khỏi cơ thể của cô gái, một cổ dâʍ ŧᏂủy̠ theo đó mà chảy xuống dưới sàn nhà, ngưng tụ thành một vũng nước.
Bạc Đình câu môi, lật Hoa Ly lại, từ phía sau đem côn ŧᏂịŧ cắm vào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không kịp chảy ra lại bị hắn đẩy vào chỗ sâu nhất bên trong âʍ đa͙σ, qυყ đầυ đỉnh đến cửa tử ©υиɠ, tiếng khóc Hoa Ly theo đó cũng vang lên.
“Ô ô ~ không thể, không thể cắm nữa, bụng thật là khó chịu, a ~”
Bạch bạch bạch!
Hắn dùng lực tay đánh lên kiều mông trắng nõn của Hoa Ly, sau đó lại đem mông Hoa Ly nâng lên, côn ŧᏂịŧ cũng nhanh chóng đỉnh đến nơi sâu nhất, một bên hắn hưởng thụ cảm giác bị huyệt thịt bao vây, một bên thở hổn hển.
” Bị dương cụ giả tắc lâu như vậy, cư nhiên còn không thể đem tiểu huyệt em nới lỏng ra! Còn kẹp chặt như vậy, a ~ thật là thoải mái, toàn bộ đều là nước sao, vừa nóng vừa ướt, thao thật sướиɠ!”
—
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~