Edit + Beta: Cù lão bản
Cọng cỏ trong miệng Lương Hiểu Tài đang lắc lắc bỗng nhiên dừng lại. Thời điểm hắn quay đầu lại nhìn Hoắc Nghiêm Đông đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia ngờ vực. Một lát sau hắn cười hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Hoắc Nghiêm Đông chắp một tay ra sau lưng, bước chân vẫn vững vàng. Y nói: “Hiếu kỳ. Tiểu tử ngươi dung mạo so với cô nương còn xinh đẹp hơn, ban đầu ta cảm thấy coi như là đoạn tụ thì cũng là ngươi làm nương tử nhà người khác. Mà sau đó ta phát hiện tính tình ngươi thật quá hoang dã, nhìn không giống như sẽ trở thành nương tử.”
Lương Hiểu Tài bị y chọc đến vui vẻ, mũi chân không thành thật nhẹ nhàng móc vào cánh tay y nói: “Vậy ta phải nói cho ngươi, chuyện này kỳ thực không có liên quan gì đến dáng vẻ bề ngoài, tính tình dã hay không dã cũng không có quan hệ. Bất quá ta rốt cuộc muốn tìm phu quân hay muốn tìm nương tử, chờ ngươi thắng rồi lại nói.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Được.”
Lương Hiểu Tài lại hỏi: “Vậy hai người ngươi nói lúc trước đâu? Hai người đó ai phu ai thê ngươi cũng biết?”
Hoắc Nghiêm Đông nhớ tới chiến hữu ngày xưa, im lặng một lát: “Không nhìn thấy. Hai người bọn họ vóc dáng không chênh lệch, có lẽ là sợ bị người khác nghị luận nên ngày thường đều rất chú ý.”
Lương Hiểu Tài nghĩ thầm trong bụng, với cái hoàn cảnh này không chú ý mới là quỷ. Tên Thiệu Thất kia ngày thường hoành hành ngang ngược còn không phải không dám nói ra ngoài sao.
Hắn hỏi Hoắc Nghiêm Đông: “Vậy làm sao ngươi biết hai người bọn họ là như thế? Ta nhớ tới lúc trước ngươi có nói qua là ngẫu nhiên biết được đi? Chẳng lẽ trong lúc vô tình ngươi gặp được hai người bọn họ…”
Lương Hiểu Tài cười cười, ý đồ đen tối. Hoắc Nghiêm Đông chậm rãi quay đầu liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lập tức rơi xuống chỗ cánh tay bị hắn móc, cũng không trả lời vấn đề này.
Chậc, vô vị!
Lương Hiểu Tài thu hồi cương ngựa: “Ta đi dạo một vòng, lát nữa tới tìm ngươi.”
Hiếm khi xung quanh không một bóng người, Lương Hiểu Tài muốn phóng túng một lát, không muốn để ngựa đi chầm chậm. Không phải hắn không nghĩ tới để Hoắc Nghiêm Đông ngồi chung ngựa, mà hắn nghĩ người này chấp nhận rồi sẽ biệt nữu nên không mở lời mời.
Hắn giơ roi điều khiển Dạ Phong tung vó chạy ra xa, còn vang dội mạnh mẽ “Giá!” một tiếng, làm một dám chim hoang thất kinh. Trời trong xanh, cỏ cây vàng xanh đan xen thoáng điểm mấy đóa hoa đỏ rực, tựa như tấm lụa được tiên tử vũ động, lại tựa như khói hồng, không quá kiều diễm nhưng vẫn xinh đẹp.
(Cù: con xin chân thành dập đầu tạ tội với quý thầy cô môn Ngữ Văn đã dạy con suốt 12 năm đi học, con đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không hiểu con đang gõ cái méo gì)
Hoắc Nghiêm Đông dừng chân bất động, song ánh mắt vẫn đuổi theo, cho đến khi người kia chạy đủ rồi lại quay trở về bên cạnh mình. Y cầm lấy cương ngựa, liếc nhìn người mà chóp mũi bị một lớp mồ hôi mỏng phủ lấy, trong lúc lơ đãng khuôn mặt người kia lộ ra nét vui vẻ: “Lần này thoải mái chứ?”
Lương Hiểu Tài cười nói: “Có a, ngươi có muốn tới một vòng hay không? Từ nãy đến giờ Dạ Phong không thèm đếm xỉa gì đến ngươi trong lòng không chua sao?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Là của ta thì cuối cùng vẫn là của ta, có gì mà chua?”
Lương Hiểu Tài hoài nghi mình có phải mình chạy đến choáng váng hay không, cư nhiên nghe không hiểu rốt cuộc Hoắc Nghiêm Đông có ý gì. Bất quá ngẫm lại ngày ấy ở bờ sông, thời điểm hắn muốn cưỡi Dạ Phong bỏ chạy thì Dạ Phong lại bị một tiếng huýt sáo kêu trở lại, tựa hồ đã hiểu.
Tiểu tử Dạ Phong này tinh tướng lắm. Hắn cũng hoài nghi con ngựa này chịu cho hắn cưỡi có phải vì hắn nhẹ cân hơn chủ của nó hay không. Hắn vô thức sờ sờ bờm Dạ Phong, Dạ Phong phì một hơi, dường như khi nãy chạy thật sảng khoái, cúi đầu vừa nghỉ ngơi vừa ăn cỏ.
Có lẽ là mấy ngày nay khí trời tốt hơn, chỉ có mấy đêm mà cỏ đã tranh nhau mọc xanh um, có chút loại rau dại cũng mọc được kha khá. Dạ Phong gặm, Lương Hiểu Tài nhìn, nghĩ một lát bắt rắn xong, nếu như không vội thì đi hái chút rau dại cũng tốt.
Điều tiếc nuối nhất chính là ngày hôm nay không bắt được rắn. Bọn họ vồ hụt cả ngày, đi hồi lâu nhưng ngay cả cái đuôi rắn vẫn không nhìn thấy. Lương Hiểu Tài cũng không muốn đi một chuyến tay không trở lại liền hái chút rau dại bên đường. Trước đây hắn từng được huấn luyện ngoài dã ngoại thời gian dài, rau dại có thể ăn trong lòng hắn nắm chắc. Hắn cũng không có mang theo sọt hay rổ, liền để Hoắc Nghiêm Đông hy sinh áo ngoài, hắn hái được bao nhiêu đều bỏ vào trong.
“Ta nhớ loại này nương ngươi rất thích ăn.” Lương Hiểu Tài cầm một cây tể thái nhỏ, “Lúc trở về mua một chút thịt làm bánh bao đi. Ai, ta đã nói với ngươi trong các món ăn ta làm bánh bao là ngon nhất chưa?”
Thời điểm hắn đi học nấu ăn trong lớp có một người anh em là người Sơn Đông, khá lắm, chỉ cần là mì phở đều nấu ngon tuyệt. Đều là bánh bao nhưng tên đó làm ra cái nào cái nấy vừa mềm mịn vừa co dãn, nhân bánh cũng thơm nồng không ngấy, ngẫm lại thực sự là chảy nước miếng.
“Lần tới cầm dao theo.” Hoắc Nghiêm Đông nhìn thấy Lương Hiểu Tài luôn dùng tay ngắt, trông bộ dạng như thật tốn sức, mở miệng nói.
“Ừm. Bất quá ngươi cũng không còn được bao nhiêu ngày nghỉ phải không?”
Bây giờ Hoắc Nghiêm Đông được nghỉ nên mới có thời gian rảnh ban ngày cùng hắn đi ra ngoài. Nếu đến lúc hết ngày nghỉ phải quay về quân doanh, vậy muốn đi ra ngoài chơi với hắn cũng khó.
“Còn vài ngày.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Có việc?”
“Không. Chỉ là sau khi ngươi hồi doanh khẳng định Dạ Phong sẽ đi theo ngươi, ta đây thực sự phải dựa vào hai cái chân rồi. Chậc, cũng may là chân tay ta nhanh nhẹn.” Lương Hiểu Tài lại thả rau dại vào áo Hoắc Nghiêm Đông, “Ai, nếu không ngươi cũng ngồi xuống hái chung đi. Thứ này luộc xong chẳng còn được mấy lạng, ta hái một mình biết tới khi nào?”
Hoắc Nghiêm Đông thầm nhủ mình không thích nhất chính là mùi rau a, bất quá chút này cũng không có gì, chỉ dựa vào một mình Lương Hiểu Tài đúng là biết ngắt tới lúc nào mới đủ ăn, cho nên đành ngồi xổm xuống. Hai người ngắt bên này lặt bên kia. Dạ Phong không bị ai nắm dây cương cũng không chạy, ở bên cạnh cùng hai người. Bọn họ hái đến đâu Dạ Phong đi theo ăn cỏ đến đó.
Hai đời cộng lại cũng khó được lúc thanh nhàn như bây giờ, vì thế Lương Hiểu Tài hái cho đủ ăn mới về nhà, trên đường về hắn cùng Hoắc Nghiêm Đông đi mua một chút thịt heo. Thịt heo ở đây không giống miếng thịt béo nọng như ở hiện đại, tất cả đều gầy. Nơi này bán thịt đều là thịt heo đất, trông mập nhưng gầy, mua một chút về nhà làm nhân bánh bao là tốt nhất.
Lương Hiểu Tài cảm thấy vì cái miệng của mình mà sau này hắn phải kiếm nhiều tiền mới được. Hiện tại không thể ăn thịt mỗi ngày, nhưng sau này phải nâng tiêu chuẩn lên.
Lý Thuận Liên thích ăn cây tể thái nhất, Quan Thải Y cũng yêu thích. Bất quá lại giống như Lương Hiểu Tài nói, thứ này luộc xong chẳng còn lại bao nhiêu, lại không thể ăn thịt để no bụng. Vì thế hắn liền tranh thủ lúc bột lên men bỏ chút công phu ngâm thêm miến, ngẫm lại liền ngâm thêm một chút bắp cải khô.
Bột đã lên men xong, không phải loại bột bỏ thêm chất tẩy trắng như ở hiện đại, mà là có chút ố vàng. Lương Hiểu Tài nhờ Quan Thải Y giúp hắn cán da, hắn thì lấy vỏ bọc nhân bánh, bỏ vào nồi hấp.
Lương Hiểu Tài làm rất nhiều, tổng cộng có hai mươi mốt cái bánh. Trước tiên hắn đưa Lý Thuận Liên ba cái, cầm một cái đưa Quan Thải Y rồi đưa cho Hoắc Nghiêm Đông, thế nhưng Hoắc Nghiêm Đông không ăn. Lương Hiểu Tài giận, mắng: “Nếm thử một miếng cũng không chết, quá khó ăn thì phun ra!”
Quan Thải Y ở bên cạnh khuyên bảo: “Đứa nhỏ này, nói chuyện phải nói rõ ràng, cái gì mà chết với không chết?”
Lương Hiểu Tài nói: “Được được được. Là con nói không rõ ràng.” Nói xong hắn trừng Hoắc Nghiêm Đông liếc mắt một cái: “Không ăn thì nhịn!”
Quan Thải Y: “…”
Lý Thuận Liên: “…”
Hoắc Nghiêm Đông thật sự không ăn, chỉ ăn một cái màn thầu còn dư hôm qua, uống một chén cháo rồi trở về phòng.
(Cù: có nhân là bánh bao, không nhân là màn thầu. Tài ca đưa bánh bao nhưng Đông ca không ăn, chỉ ăn màn thầu + húp cháo trắng)
Lương Hiểu Tài nghĩ nghĩ, lấy cái bát lớn chọn mấy cái bánh bao có làm dấu, nói: “Nương, di nương, hai người từ từ ăn, con đi tìm Nghiêm ca ăn chung. Y không ăn nhân con cho y ăn vỏ!” Nói xong hắn cũng không quản hai trưởng bối, ôm bát trở về phòng. Hắn cố ý nhét vào tay Hoắc Nghiêm Đông một cái, bản thân cũng cắn một cái khác: “Không ăn là hối hận đấy!”
Hắn trưng cái mặt ngươi không ăn lão tử đánh ngươi một trận, Hoắc Nghiêm Đông ngẫm lại không từ chối nữa. Y thật sự không thích món này, ngay cả mùi vị cũng không muốn ngửi, nhưng y cũng không muốn bởi vì chút chuyện nhỏ mà nháo không vui. Thế nhưng khi thật sự ăn một miếng y phát hiện khác hoàn toàn với tưởng tượng của mình.
Vỏ bánh mềm mịn nóng hổi, cắn một miếng hương vị hòa quyện. Vừa cắn một miếng nhất thời có chút không dừng được.
“Ăn ngon đi?” Lương Hiểu Tài nói, “Không có lừa gạt ngươi chứ?”
“Ừm.” Hoắc Nghiêm Đông ăn ăn rồi cảm thấy không đúng lắm, “Nhân này…”
“Làm riêng cho ngươi, không thêm rau dại, đổi thành bắp cải khô ngâm mềm.” Lương Hiểu Tài nói, “Ngắt chút rau dại mà cái mặt y như chịu thập đại khổ hình, không thích sao không nói? Còn bắt người ta đoán.”
Hoắc Nghiêm Đông: “…”
Lương Hiểu Tài nói: “Trước đây lúc đánh trận ăn thứ đó nhiều lắm phải không?”
Hoắc Nghiêm Đông hơi ngoài ý muốn nhìn Lương Hiểu Tài, qua nửa ngày lại cảm thấy hắn thông minh như thế, có thể nghĩ tới chuyện này cũng không kỳ quái, liền nói: “Hồi trước có một đoạn thời gian trong doanh bị chặt đứt lương thực, mỗi ngày đều phải hái rau dại ăn, cái loại ngươi hái hôm nay ăn nhiều nhất.”
Lương Hiểu Tài nói: “Vậy sau này làm riêng cho ngươi, ngược lại cũng không phải là chuyện phiền toái gì. Ngày hôm nay nhân bắp cải ta hấp mười cái, hẳn là đủ cho ngươi ăn. Ta nói với ngươi, sau này có chuyện cứ nói thẳng, ta ghét nhất giữa bằng hữu mà giấu giấu diếm diếm. Cũng không phải đàn bà, ngượng ngượng cái gì?”
(Cù: định gõ dẹo dẹo cái gì, nhưng sực nhớ đây là bối cảnh cổ trang, phải tém tém chút:))
Hoắc Nghiêm Đông “A” một tiếng: “Ngươi bắt ta đoán có ít sao?”
Lương Hiểu Tài trời sinh da mặt dày, nghe thế xong vẫn không cảm thấy bản thân có lỗi gì, ngạo kiều nói: “Ôi, ta bây giờ là nữ tắc nhân gia nha, bắt ngươi đoán thì sao?”
Nói xong hắn cắn một miếng lớn, cái bánh bao to như vậy bị gặm hết phân nửa. Hắn vươn chân dài phóng lên giường, dựa lưng vào tường một chút, một bộ tư thế ta đây làm nghề cướp đường: “Nè, có cần đưa mấy cái cho tên tiểu tử Diệp Đại Bằng kia không?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Cũng được, tiện đường đi mua vài món đồ.”
Tiểu tử Diệp Đại Bằng kia ngày thường chỉ có một mình cũng ăn không được vật gì tốt. Lương Hiểu Tài nghĩ tiểu tử này học y, đừng để chưa thành tài đã ngủm. Lại nói với cái tính cách này của Hoắc Nghiêm Đông, đã nhận định ai là bằng hữu thì chắc chắn không tệ, cho nên hắn cũng không tiếc chút đồ này.
Thời điểm hai người đến Diệp gia Diệp Đại Bằng còn chưa ăn cơm. Cả ngày hắn đều thui thủi một mình, làm nhiều rồi ăn không hết rất lãng phí, làm ít lại lười, thường thường hấp chút màn thầu gắp chút dưa muối rồi uống nước. Tuy là người học y thuật nhưng cũng không quá biết chăm sóc bản thân, cũng là lý do vì sao hắn lại nói muốn tìm một tức phụ nhi giỏi trù nghệ.
Hắn đang cân nhắc xem buổi tối có tiếp tục gặm màn thầu nữa hay không thì thấy Hoắc Nghiêm Đông cùng Lương Hiểu Tài đến, vội vã mở cửa, vui vẻ rạo rực: “Phó thống lĩnh, đại tẩu, sao hai người đến đây? Ôi, đây là thứ gì mà thơm như vậy?”
Hoắc Nghiêm Đông đưa bánh bao cho hắn: “Đại tẩu ngươi hấp bánh bao, rất ngon. Nàng nói ngươi ở nhà một mình phỏng chừng cũng ăn không ngon nên lấy tới cho ngươi nếm thử.”
Nhất thời trong mắt Diệp Đại Bằng tỏa ánh sáng: “Cảm tạ Phó thống lĩnh! Cảm tạ đại tẩu! Mau vào ngồi.”
A Tông đang ở bên cạnh Diệp Đại Bằng, vừa nhìn thấy Hoắc Nghiêm Đông liền vọt qua một bên trốn, dùng cặp mắt đơn thuần lén lút nhìn bọn họ lại không dám chạy tới. Lương Hiểu Tài nhìn thấy thật buồn cười, nói với Hoắc Nghiêm Đông: “Nghiêm ca, ngươi nói xem dung mạo ngươi hung ác cỡ nào a? Dọa A Tông kìa.”
Diệp Đại Bằng nói: “Ta cảm thấy vẫn là đại tẩu hung ác hơn, ngay cả Dạ Phong còn sợ tẩu.”
Lương Hiểu Tài quay đầu, nhàn nhạt quét mắt liếc Diệp Đại Bằng một cái, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch miệng vô cùng tà khí: “Ồ?”
Diệp Đại Bằng: “…”
Diệp Đại Bằng suýt nữa nghẹn chết. Du͙© vọиɠ cầu sinh mạnh hơn cả gián, dịch dịch ghế lùi ra sau: “Nói đến đây a Phó thống lĩnh, ngài không đến ta còn định ăn xong liền đi tìm ngài. Hôm nay ta có việc đi tìm sư phụ nên trở về trong doanh trại một chuyến. Đại thống lĩnh nhìn thấy bảo ta về nói mấy câu cho ngài.”
Hoắc Nghiêm Đông: “Nói cái gì?”
Diệp Đại Bằng quan sát nhìn Lương Hiểu Tài: “Đại, Đại thống lĩnh nói, ngài ở nhà ôm tức phụ nhi ôm sắp hơn nửa tháng, không sai biệt lắm cũng nên trở về. Nếu ngài không về thì để giáo đầu mới về trước.” Dừng một chút: “Ta nghe nói giáo đầu mới tới rất lợi hại, thật hay giả?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Thật.”
Diệp Đại Bằng nói: “Vậy ta yên tâm.”
Hoắc Nghiêm Đông nhíu mày: “Yên tâm cái gì?”
Diệp Đại Bằng nói: “Có một tên tiểu tử hình như không phục giáo đầu mới, bảo chờ hắn trở lại sẽ cho hắn thấy chút màu sắc, ta còn đang lo lắng cho giáo đầu mới.”
Lương Hiểu Tài nghĩ bụng, coi như tiểu tử ngươi có chút lương tâm, ai biết lúc này Diệp Đại Bằng bổ thêm một câu: “Bọn họ nhõng nhẽo đòi hỏi, ta hết cách rồi, liền cho bọn họ một túi bột ớt, ngài tuyệt đối đừng nói với giáo đầu mới là ta đưa nhé!”
Lương Hiểu Tài: “???”
Hoắc Nghiêm Đông: “…”