*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Cù lão bản
Người đang sống tự nhiên không thể để cho nướ© ŧıểυ nghẹn chết, huống chi Lương Hiểu Tài vốn không phải là người sẽ để cho bản thân bị ấm ức. Hắn cầm một chút gạo, chuẩn bị bố trí một cái bẫy nhỏ bắt chim sẻ.
Trước đây lúc đi lính nơi đóng quân của bọn hắn có rất nhiều chim sẻ, tuy lãnh đạo có lệnh không cho bắt nhưng bọn hắn vẫn lén lút ‘thịt’ vài con. Lúc đó chim sẻ bọc lá sen hắn làm là món ngon nổi tiếng của đại đội, không phải lúc nào cũng có thể ăn. Tuy rằng trước mắt ở đây không tìm được lá sen tươi, nhưng có thể bắt chim sẻ làm sạch chút rồi nướng lên thì vẫn được.
Lương Hiểu Tài rải gạo trên đất rồi lấy sọt, rổ bỏ xuống. Trước kia hắn dùng dây thừng làm từ sợi mây, hiện tại dây thừng là loại được bện từ sợi rơm và chút cỏ khô, dùng xong vẫn có thể làm lại. Lương Hiểu Tài đặt cái sọt úp nghiêng bên trên mấy hạt gạo, dùng một cây gậy gỗ nhỏ một đầu cột dây thừng chống lấy miệng sọt. Trương Dũng Thắng nhìn thấy cho là dây thừng buộc vào sọt, nhưng thật ra là cột vào gậy gỗ. Chờ lát nữa đám chim sẻ bay lại đây ăn gạo, hắn sẽ dùng sức kéo gậy gỗ, chim sẻ sẽ bị ‘úp sọt’.
Bố trí bẫy chim xong Lương Hiểu Tài cũng không rảnh rỗi. Hắn ngồi xổm ở một bên, một tay cầm dây thừng, một tay cầm xẻng. Đương nhiên xẻng này không phải để chặt chim sẻ, mà là dùng để rèn luyện thân thể. Xẻng này không có tinh xảo, cũng không mỏng không nhẹ như hiện đại. Lương Hiểu Tài coi nó như tạ tay, dù sao ngồi chờ cũng là chờ, rảnh rỗi có thể luyện lực cánh tay một chút.
Mỗi lần hắn giơ lên hạ xuống nhìn giống như là thả xuống nhưng thực tế không phải vậy, xẻng kia vẫn luôn được nâng lên. Hắn làm như thế khoảng tám mươi lần, cánh tay bắt đầu có chút ê ẩm, rốt cục có chim sẻ nhỏ bay tới, bắt đầu mổ hạt gạo bên dưới sọt.
Chim sẻ ở đây đều thành đàn, thấy một con ăn gạo, những con khác cũng cùng nhau bay đến. Lương Hiểu Tài không một tiếng động thả chậm động tác nâng xẻng, đợi đến khi đám chim sẻ đậu hết dưới miệng sọt, hắn lập tức kéo dây thừng. “Bụp!” một tiếng, thành công nhốt chim sẻ vào trong sọt!
Lương Hiểu Tài vui vẻ vỗ tay cái bốp. Mau mau lấy ra a, bốn con lận đó! Một đám nhóc con ú ù u, hắn lấy sợi dây nhỏ cột chắc để qua một bên, sau đó dựng bẫy lại như cũ. Hắn thậm chí còn cực kỳ keo kiệt đem gạo đã bị mổ nát vụn rải lại, rồi đổi tay ngồi một bên tiếp tục nâng xẻng.
Trương Dũng Thắng nhìn thấy mà muốn rớt cả cằm. Ở đây chim sẻ nhiều đến đòi mạng, mỗi lần trồng hoa màu đám chim sẻ này đều đến mổ không ít, nhà nông bọn họ rầu muốn chết. Nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai nghĩ tới chuyện bắt đám chim này.
Mùa này bên ngoài hầu như không có hạt gì để ăn, mà chim sẻ lại là động vật ăn tạp, cỏ hay hạt gì cũng có thể ăn, con nào con nấy đều mập mập. Lương Hiểu Tài đổi chỗ ngồi chờ, chỉ chốc lát sau liền chụp thêm vài con nữa. Hắn phát hiện mặc dù nơi này không súng không lưới, thế nhưng bắt chim sẻ lại thú vị hơn hiện đại nhiều. Hơn nữa ở đây chim sẻ nhiều, tỷ lệ thành công vô cùng lớn.
Trương Dũng Thắng thật sự nhịn không nổi, cách hàng rào hỏi: “Tẩu tử Hoắc gia, tẩu bắt nhiều chim sẻ như vậy để làm gì?”
Lương Hiểu Tài quay đầu, lần đầu tiên hoài nghi đứa nhỏ này có phải bị ngốc không, cau mày nói: “Ăn, chứ để làm gì.”
Trương Dũng Thắng vừa nghĩ, đúng đấy, có thể ăn a! Lúc này mới vào đầu xuân, trong đất không có gì ăn, cũng chính là thời điểm mỗi nhà căng thẳng nhất, có thể bắt chút chim sẻ ăn một bữa ngon không phải rất tốt sao!
Trương Dũng Thắng không làm việc nữa, ném cuốc đi tìm cái sọt. Thế nhưng sọt nhà hắn đều là sọt mới, trên miệng có hai cái quai, úp chim sẽ bị hở, nhưng cũng không thể vì muốn bắt chim sẻ mà làm hư sọt. Hắn có lòng muốn hỏi mượn sọt của Lương Hiểu Tài, nhưng mới vừa bị cha mắng một trận nên không dám, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đi tìm mẹ hắn.
Trương Đại Nương không từ chối được tiểu nhi tử, cuối cùng đi ra, cười nói: “Tiểu Âm a, đang vội gì đấy?”
Lương Hiểu Tài nói: “Dạ không vội. Đại nương có việc ạ?”
Trương Đại Nương cười cười: “Đại nương mượn sọt nhà con một chút có được không? Tiểu Thắng nhà ta thấy con bắt chim sẻ, cũng muốn bắt. Nhưng sọt nhà ta có gắn quai, làm hư quai để bắt chim sẻ hơi đáng tiếc.”
Lương Hiểu Tài nói: “Được, ngài cầm dùng đi, lát nữa trả con là được.” Dù sao hắn cũng bắt được hơn mười con.
Trước đây lúc ở nơi đóng quân trong thời gian ngắn không thể nào bắt được nhiều như vậy. Tâm tình Lương Hiểu Tài không tệ, đưa sọt rổ cho mượn, bản thân thì đi thu thập chim sẻ. Hắn thuần thục đem chim sẻ lột da, vật này không thể dùng nước sôi để nhổ lông như gà được, bằng không thịt sẽ bị chín một phần, lúc ăn sẽ không ngon. Từ bên mép cắt một lỗ để lột da, nghe qua cảm thấy có chút tàn nhẫn, chỉ là kiếp trước huấn luyện sinh tồn dã ngoại cái gì cũng đều có thể ăn, cho nên làm việc này thực sự không có chút áp lực nào.
Lương Hiểu Tài thu thập xong nhanh chóng dùng nước rửa sạch rồi ướp chung với muối và một chút hành thái. Lý Thuận Liên nghe thấy tiếng hắn bận rộn, hỏi: “Tiểu Âm a, con làm cái gì vậy?”
Lương Hiểu Tài đáp: “Nương, con định nướng chút chim sẻ, mới vừa thu thập xong, buổi trưa chúng ta ăn một bữa ngon nhé?”
Lý Thuận Liên: “Được.” Sau đó dừng một chút nói, “Con nói con a, gả tới nhà ta không được hưởng chút phúc nào, muốn ăn thịt còn phải tự thân đi bắt. Ai ~”
Lương Hiểu Tài nói: “Con ở Lương gia cũng có được hưởng phúc gì đâu. Mẫu thân con chỉ biết có ca ca, cái gì tốt cũng đều cho hắn. Cho nên ngài đừng suy nghĩ nhiều, con sống ở đây rất tốt.”
Lý Thuận Liên cười cười không lên tiếng, chống gậy thất thần. Không ai biết thật ra có mấy lần bà muốn để con dâu quay trở về Lương gia. Mặc dù đã thành thân một lần, nhưng vẫn còn là cô nương (1), cứ thủ tiết như thế rất đáng thương.
(1) ý là chưa động phòng, vẫn còn trong trắng ấy
Nhưng bà không nỡ.
Vì vậy Lương Hiểu Tài mới vừa cầm nhánh cây được rửa sạch để xâu chim sẻ mới ướp, quay đầu liền phát hiện lão thái thái đang khóc. Hắn nhất thời đau đầu, kiên nhẫn hỏi: “Nương, sao ngài lại khóc?” Đừng có nói chim sẻ nướng cũng là món Hoắc Nghiêm Đông thích ăn nhất nha!
Lý Thuận Liên hỏi: “Tiểu Âm a, con có trách nương không?”
Lương Hiểu Tài sững sờ: “Trách ngài chuyện gì?”
Lý Thuận Liên nói: “Nếu không phải ta bị mù thì con đã có thể tìm được một nhà khá giả, dù sao cũng tốt hơn là ở lại đây trông coi một bà già.”
Lương Hiểu Tài vừa đút củi vào lò vừa nói: “Con không trách nương. Người sống ra sao đều là mệnh, ngài không cần đoán mò đâu.”
Lý Thuận Liên khóc lóc nói: “Đúng, đều là mệnh. Nghiêm Nhi chính là mệnh không phúc. Nếu nó còn sống sẽ biết vợ nó hiếu thuận như vậy, tốt như vậy.”
Trong nháy mắt Lương Hiểu Tài thật muốn vả miệng mình, còn là kiểu vả không ra tiếng. Cho ngươi nói mệnh mệnh cái quần!
Chờ đến khi Lý Thuận Liên lau nước mắt quay trở vào trong nhà Lương Hiểu Tài mới dám thở một hơi, nổi lửa nướng chim sẻ. Vì không để chim sẻ quá lửa cháy khét cùng bị dính tro bụi nêm hôm nay hắn không dùng rơm rạ mà dùng củi để nhóm lửa, đợi đến khi củi cháy đen gần giống than hắn mới gác chim sẻ nhỏ lên nướng. Chốc lát sau nghe “Xì!” một tiếng, mỡ trên mặt chim sẻ rơi xuống củi, thơm thật là thơm! Hắc hắc hắc, món ngon cỡ này, ăn xong chết cũng đáng, quá thơm rồi! Đáng tiếc không có rượu.
Lương Hiểu Tài xé mấy cái chân chim đưa cho Lý Thuận Liên: “Nương, ăn ngon không?”
Lý Thuận Liên nói: “Ngon lắm, con làm cách nào vậy? Thơm như thế!”
Lương Hiểu Tài nói: “Chỉ cần ướp chút muối rồi nướng là được.”
Có thể là vì chim sẻ nơi này đặc biệt mập, cho nên hương vị vô cùng ngon chăng? Cảm giác so với đúng công đúng thức cũng không kém gì, thậm chí càng ngon hơn.
Lương Hiểu Tài đột nhiên sững sờ, đúng vậy, sao hắn không thử bán chim sẻ nướng a?
Vật liệu có sẵn không cần mua thêm thứ gì, một ngày có thể bán cỡ mười con, một con hai ba văn là có thể đỡ đần trong nhà không ít. Phải biết làm hạ nhân cho người ta tiền công một tháng chỉ được chừng hai trăm văn thôi đấy.
Lương Hiểu Tài chợt cảm thấy chim sẻ này càng thơm ngon hơn. Hắn bắt tổng cộng mười bảy con, hắn ăn tám con, Lý Thuận Liên lớn tuổi ăn không nhiều, chỉ có ba con. Còn lại sáu con hắn có thể tiếp tục ăn, thế nhưng hắn không làm thế. Hắn dự định buổi tối mang vật này đến chỗ Quan Thải Y.
Dù Lương Đại Phú hãm hại hắn không ít, thế nhưng hắn xuất hiện vào ban ngày Hùng Kim Bình sẽ không vui, cuối cùng người xui xẻo vẫn là Quan Thải Y, cho nên đi ban đêm vẫn tiện hơn. Hơn nữa nếu như hắn thật sự muốn bán chim sẻ, vậy bán ở trong thôn cũng không thực tế, nhất định phải bán ở trên trấn. Nhưng bán trên trấn thì cái bếp để chỗ nào? Không cần phải nói, tự nhiên để ở Lương gia là tiện nhất.
Hiện tại điểm phiền phức duy nhất ngược lại là Lý Thuận Liên. Lý Thuận Liên bị mù, cho nên lỗ tai cực kỳ nhạy bén, mà Lương Hiểu Tài không muốn cho bà dùng Thần Tiên Túy nữa. Hắn không xác định vật này dùng nhiều sẽ có di chứng gì hay không.
Cuối cùng Lương Hiểu Tài vẫn quyết định thử, cẩn thận chút là được.
Đêm xuống không bao lâu, Lý Thuận Liên ở trong phòng lớn đã ngủ. Lương Hiểu Tài đợi thêm khoảng nửa canh giờ nữa, sau đó thay nam trang Lý Thuận Liên đưa, xách chim sẻ nướng cùng với một ít tiền và bình Thần Tiên Túy đi lên trấn.
Màn đêm buông xuống, không có đèn đường, không có người sống, bốn phía gió thổi vù vù thổi đến dọa người, nhưng Lương Hiểu Tài ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái. Hắn bước đi nhanh trên đường, đại khái nửa canh giờ là đến trấn Đông Bạch. Thời gian này ngoại trừ phố làng chơi Trấn Tây (2) thì những nơi khác dân chúng cơ bản đều đã ngủ. Hắn lặng yên mò tới Lương gia, im lặng nghe góc tường.
(2) khu vực phía Tây trấn Đông Bạch
Thời gian này Hùng Kim Bình hẳn là đã ngủ, nhưng Quan Thải Y chắc chắn còn đang làm việc. Xưa nay Quan Thải Y dậy sớm ngủ trễ, sau này Lương Tiểu Tài gả đi thì phần lớn việc nặng của Lương gia đều rơi lên người một mình bà.
Lương Hiểu Tài cho là đêm nay cũng sẽ giống như thế, Hùng Kim Bình đang ngủ, Quan Thải Y ở trong phòng chứa củi, không ngờ hắn còn chưa kịp leo tường đột nhiên nghe được âm thanh Hùng Kim Bình gào thét từ bên kia tường truyền đến.
“Ngươi là người ngu sao? Hả? Có phải đầu óc Quan Thải Y ngươi bị nước vào hay không? Ở Tần gia không tìm thấy thì ngươi không biết đi chỗ khác tìm sao? Ngươi cũng đừng cho rằng ta quên mất! Đại Phú xuất môn là để đưa ai, nếu nó thật sự xảy ra chuyện gì thì ngươi với thằng tiểu tiện chủng kia không cần sống nữa!”
“Nhưng phu nhân, những chỗ có thể tìm tôi đều tìm hết cả rồi.” Quan Thải Y nói, “Bọn họ đều nói không thấy Đại thiếu gia.”
“Ta không quan tâm những chuyện này! Ngươi không tìm được Đại Phú thì không cần trở lại nữa!” Hùng Kim Bình nói xong, lần thứ hai cất cao giọng, “Còn không mau đi a! Ngây ngốc ở đó làm gì!”
“Vâng vâng.”
“Chờ đã!” Hùng Kim Bình đem Quan Thải Y gọi lại, “Ngươi tới Liễu Xuân Uyển xem qua chưa? Chưa thì qua đó nhìn.”
Liễu Xuân Uyển, vừa nghe tên cũng biết là địa phương nào. Quả thật thỉnh thoảng Lương Đại Phú cũng sẽ đi tìm vui. Nhưng mà Quan Thải Y không lên tiếng, bởi vì bà ho khan liên tục một lúc sau mới dừng lại. Hiện giờ trời rất lạnh, ai cũng không chịu được việc vừa bị thương vừa làm việc, có thể bà đã bị ốm rồi.
Lương Hiểu Tài vốn muốn leo tường, nhưng nghe tiếng bước chân của bà liền chạy qua một bên trốn trước. Chỉ chốc lát sau, Quan Thải Y từ sau cửa đi ra. Bà đang mặc bộ quần áo lúc Lương Hiểu Tài xuyên qua nhìn thấy, chỉ có điều thỉnh thoảng sẽ ho khan. Lương Hiểu Tài thấy bà đi về hướng Trấn Tây, vội vàng theo sau bịt miệng bà, kéo đến chỗ âm u.
“Xuỵt! Nương, là con.”
Quan Thải Y vừa định nắm lấy quần áo Lương Hiểu Tài, nghe vậy thở hắt một hơi, gật gật đầu. Đợi đến khi Lương Tiểu Tài buông bà ra, bà hết nhìn trái rồi nhìn phải, xác định không có ai, hạ giọng hỏi: “Tiểu Tài, sao con lại tới đây?”
Lương Hiểu Tài dẫn bà ngồi xổm xuống cùng nói: “Con tới xem nương một chút. Đầu nương còn đau không?”
Quan Thải Y nói: “Không cần lo đâu. Ngược lại là con, muộn như vậy còn đến một mình, quá nguy hiểm, lần sau đừng làm như vậy.”
Lương Hiểu Tài gật đầu: “Sao đột nhiên phu nhân muốn tìm Đại thiếu gia vậy?”
Quan Thải Y nói: “Đại thiếu gia đến chỗ tiệm vải lấy đi ba mươi lượng bạc đến giờ còn chưa trở về, Triệu quản sự nói chuyện này cho phu nhân, phu nhân tức giận đến đòi mạng, bảo ta tìm Đại thiếu gia về. Nhưng ta tìm từ giờ Ngọ đến giờ vẫn chưa tìm được hắn.”
Lương Hiểu Tài thầm nghĩ ngài tìm được mới là kỳ quái. Hắn lấy chim sẻ nướng trong l*иg ngực ra, nói: “Trước tiên khoan hãy tìm Đại thiếu gia, ngài còn chưa ăn cơm đúng không? Nếm thử cái này đi.”
Quan Thải Y: “Đây là?”
Lương Hiểu Tài nói: “Là chim sẻ con nướng. Thứ này trong thôn có nhiều lắm, nướng lên cũng rất thơm, ta học theo người ta nướng mấy con.”
Quan Thải Y ngửi mùi cũng cảm thấy thơm, nhưng nghĩ tới tình cảnh của con trai bà lại không cười nổi. “Đồ vật nương nhận, con mau về đi. Nương phải đi tìm Đại thiếu gia, nếu không phu nhân lại trách tới đầu con.”
Lương Hiểu Tài nói: “Cũng không mất bao lâu mà, nương cứ ăn trước đi.”
Khó khăn lắm Quan Thải Y mới gặp con trai được một chút, từ lần trước đến nay cũng có bảy tháng không gặp mặt. Vì vậy bà gật gật đầu, vừa khóc vừa ăn.
Lương Hiểu Tài vỗ vỗ vai bà, vốn muốn an ủi, ai ngờ chạm vào lại thấy lạnh băng. Không chỉ lạnh mà còn cứng, vừa nhìn chính là quần áo bị đóng băng. Lúc này ban đêm tiết trời cũng cỡ dưới 0 độ, vậy mà quần áo Quan Thải Y lại ướt một mảng lớn.
Quan Thải Y cảm thấy cảm xúc Lương Hiểu Tài không thích hợp, vội vàng nói: “Không có chuyện gì đâu, do nương không cẩn thận thôi.”
Lương Hiểu Tài tin bà mới có quỷ a. Làm gì có ai có thể không cẩn thận đến mức làm đổ nước lên vai chứ, trừ phi là có người cố ý đổ nước lên, nhưng Lương Hiểu Tài cũng không nói gì. Chờ Quan Thải Y ăn xong chạy tới Trấn Tây, hắn liền lặng lẽ nhảy vào Lương gia.
Lúc này ở Lương gia chỉ có Hùng Kim Bình. Vốn nên có vài nha hoàn chuyên môn hầu hạ Lương Đại Phú, nhưng phỏng chừng đã đi ra ngoài tìm người. Lương Hiểu Tài thấy Hùng Kim Bình ngồi cạnh bàn tròn trong đại sảnh liền đi vào phòng chứa củi làm ra động tĩnh thật lớn. Hắn không cần lên tiếng, đợi Hùng Kim Bình nghe thấy âm thanh đi tới đây. Bà ta cho là Quan Thải Y lười biếng không chịu đi tìm Lương Đại Phú, giận đùng đùng chạy vào phòng chứa củi, Lương Hiểu Tài tranh thủ lúc này nhanh chóng vào trong phòng khách vẩy một ít Thần Tiên Túy lên cái bàn tròn.
Hùng Kim Bình lượn một vòng trong phòng chứa củi không thấy người, tự nhiên quay trở về đại sảnh, chốc lát sau bà ta gục lên bàn ngủ thϊếp đi.
Lương Hiểu Tài tiến vào cho bà ta ngửi Thần Tiên Túy thêm một lần nữa. Hắn cảm thấy hắn là người rất văn minh nha, không thể dội nước lên người Hùng Kim Bình được. Vì thế hắn cởi bớt áo ngoài của Hùng Kim Bình, thả bà ta ngủ ngoài sân cho đông lạnh một hồi lâu mới tha bà ta vào phòng khách. Hùng Kim Bình trước sau ngủ y như heo, Lương Hiểu Tài thu dọn hiện trường xong mới lặng lẽ rời đi.