Thánh Nữ Bị Cầm Tù

Chương 30: Phiên ngoại 1: Mật động bài trừ ngọc thế

Khi tuổi càng tăng lên, theo bản năng nhu cầu thân thể Hoa Ly lại ngày một tăng lên, một năm trước vẫn là Bạc Đình quấn lấy nàng cầu hoan, mà nay hiện nay, nàng thường không nhịn được mà chủ động trước.

Trong thư phòng, y thư trong tay Bạc Đình vì bất ngờ mà rơi xuống đất, nam nhân âm ngoan lạnh lùng khi xưa không biết khi nào đã biến thành ôn nhuận phong nhã, một thân áo xanh mộc mạc nhanh nhẹn, trên người thì tản ra vị thảo mộc thanh mát thấm vào tận tâm can.

"Phu nhân đây là muốn làm gì?"

Nhìn Hoa Ly dùng cả tay chân cùng bò lên thư án rộng lớn, Bạc Đình đạm cười nhướng mày bất động, vừa muốn nhấc chân đi nhặt y thư, lại bị Hoa Ly dùng chân câu lấy eo, làm lộ ra đùi ngọc dưới váy lụa rộng, vì không mặc tiết khố nên chân vừa thoáng nâng lên chỗ âʍ ɦộ phấn nộn kia lại nhưu ẩn, như hiện.

"Bên trong có đồ nha, mau giúp ta lấy ra."

Nàng mị nhãn như tơ nhìn hắn, dựa lưng vào một trồng y thưu trên thư án, mắt thấy Bạc Đình bắt lấy mắt cá chân nàng, định thoát khỏi hai chân nàng, Hoa Ly như cũ vẫn chưa từ bỏ ý định, túm quá một dải lụa trên váy mình choàng lấy cổ hắn, lần này đã trực tiếp đem hai chân tách ra đặt trên thư án.

Chất lỏng tràn đầy làm hoa phùng ướŧ áŧ dầm dề, giữa hai bối thị vẫn ngậm chặt không nhìn ra được khác thường, nhưng Bạc Đình nhãn lực thật tốt, chỉ liếc mắt một cái nhìn môi âʍ ɦộ rung động, liền biết bên trong bị tắc cái gì

"Tối hôm qua mới nàng ăn no, như thế nào lại đói bụng rồi? Khanh Khanh ngoan, túng dục hại thân."

Hoa Ly kiều diễm hừ một tiếng, lấy ra một cây bút lông sói đặt trên giá bút, cán bút thô hơn cả ngón tay cái dừng phỉ thúy tạo thành, bên ngoài được quấn quanh bởi hình sói bạc, mang theo đầu bút mềm mại hơi to quyết định làm trò trước mặt Bạc Đình, Hoa Ly liền vươn ra đầu lưỡi quyến rũ liếʍ lấy đầu bút.

"Ngô a ~ tướng công, huyệt nhỏ của nhân gia thật là khó chịu"

Thanh âm tô cốt mị hoặc kéo dài, phấn lưỡi thì chỉ hai ba cái đã liếʍ ướt bút lông, tiết tấu thì lặp lại như đang ăn thịt bổng vậy, cổ họng Bạc Đình khẽ nhúc nhích, nhưng trên mặtvẫn là vẻ tuấn mỹ phong khinh vân đạm, cái tay hướng phái y thư liền đổi hướng sờ vào giữa hai chân đang mời gọi của nàng.

"Da^ʍ hóa."

Dù động nhi khép chặt nhưng vẫn chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ như một dòng suối nhỏ, chỉ cần nghĩ đến đồ vật bên trong đang đỉnh nàng có bao nhiêu khuây khoả, liền véo véo âm đế đang sung huyết, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hoa Ly há mồm ngậm hẳn lấy bút lông sói, nhắm mắt lại da^ʍ lãng nức nở.

Cảm giác ngứa ngáy từ huyệt nhỏ tràn ra càng mãnh liệt, chờ đến khi Bạc Đình đem ngón tay cắm vào nhục động, làm hô hấp của Hoa Ly loạn đi, nhìn hắn từ trong nhục động moi ra một cái ngọc thể, cái miệng nhỏ ngậm lấy bút lông sói càng chảy nhiều nước miếng hơn.

"Hóa ra lại tắc đồ vật thô như vậy? Bảo bảo, chẳng lẽ là tướng công không thỏa mãn được âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ của nàng sao? Ăn cũng thật sâu."

Hai ngón tay vừa đâm vào nộn huyệt đã bị mυ'ŧ chặt, khó khăn mới sờ được đến phần đầu ngọc thế, mật dịch chảy ra quá nhiều cùng vách tường co chặt khiến hắn nhiều lần thất bại.

Hai chân Hoa Ly phát run, nhịn không được hơi lay lay vòng eo, đem hạ thân càng mở rộng ra cổ vũ tay nam nhân đang mò mẫm giữa hai chân, nhưng lại chỉ làm cho ngọc thể kia càng đâm càng sâu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngọc thế đỉnh mở của cung khẩu, qυყ đầυ trơn bóng tựa dươиɠ ѵậŧ khảm vào tử ©υиɠ làm da đầu Hoa Ly tê rần, hai mắt đã dẫm lệ, cũng mặc kệ ngón tay đang nhét ở phía trong, liền phun thẳng ra một cỗ nước trong suốt.

Nước miếng thấm ướt bút lông bị đặt lại bên cạnh, chuyên tâm hưởng thụ một trận sung sướиɠ.

"A a ~ hảo sảng!"

Cột nước xinh đẹp hình thành một đường cong hoàn mỹ, bắn ướt trường bào của Bạc Đình, lại rơi không ít xuống sàn nhà, hương thơm da^ʍ mị quanh quẩn bên chóp mũi làm nam nhân không thể ẩn nhẫn được nữa, mắt thấy Hoa Ly xụi lơ nằm ở trên bàn, hắn liền dùng hai ngón tay linh hoạt kẹp lấy ngọc thể mở rộng đường đi, khiến thịt âʍ ɦộ súc động trong nháy mắt lại tuôn ra thêm một dòng suối.

"Ô!"

Nhìn cái ngọc thể như ẩn như hiện trong huyệt thịt, Bạc Đình lắc lắc cái tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, vỗ cái mông nhỏ của nàng, cười nói:

"Hảo, Khanh Khanh đem nó bài trừ đi, mau chút, nếu không tướng công sẽ không cho tiểu lãng bức ăn côn ŧᏂịŧ."

Vừa mói triều suy làm Hoa Ly suy yếu lợi hại, hô hấp mềm mại cũng đều có thể làm lòng người vui sướиɠ.

"Tướng công..."

Nàng mở ra hai mắt ướt nhẹp, ai oán nhìn hắn, ngọc bổng bốn phía đều có hoa văn nhô lên, thật vất vả mới kéo ra được phân nửa, lại bị huyệt thịt hút sâu vào trong, chặn đế ndâʍ ŧᏂủy̠ cũng không ra được.

Nam nhân đang đứng thoát quần áo bên cạnh dường như không thương cảm lắm, kéo cái đùi mềm mềm của nàng lại dùng côn ŧᏂịŧ ma sát huyệt khẩu, nặng nề nói:

"Ngoan, mau đem nó tiết ra đi, côn ŧᏂịŧ của tướng công đã cứng lắm rồi".

Hai tay Hoa Ly nắm chặt lấy bàn nhỏ dưới thân, khuôn mặt nàng đỏ bừng tất cả đều là chờ mong, nhưng chỉ có thể cắn răng dùng vách tường xô đẩy ngọc thể, một trận ê ê a a rêи ɾỉ phát ra, ngọc bổng thô to liền bị dâʍ ŧᏂủy̠ đẩy xuống gần như đã sắp lộ cả đầu ra ngoài.

"A ~ không được, không làm được..."

Hai chân mảnh khảnh đang căng chặt lập tức buông lỏng, chỉ còn một chút nữa thôi, nhưng lại không lấy đâu được sức lực mà tiếp tục, trơ mắt cảm thấy ngọc bổng lại bị nuốt vào, đỉnh lại càng sâu hơn.

Bạc Đình nhặt lên cái bút lông sói đẫm nước miếng, xem xét một lúc liền đánh vào mông Hoa Ly, không nhẹ không nặng cũng không làm đau Hoa Ly, nàng chỉ kịp kinh hô một tiếng, động nhi hàm chứa ngọc thể lại nhịn không được mà tiết ra một trận đẩy dị vật rơi xuống mặt bàn.

" Đó, không phải ra rồi sao, da^ʍ oa, lại lừa tướng công."

Kiwi

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~