Trác Ngọc

Chương 91: Nếu có một ngày ta thích ngươi, thì đó là vì ngươi chính là ngươi

Editor: Miri

- -------------------------

Tần Diễn lẳng lặng nghe Phó Trường Lăng nói, y cũng không biết tại sao cơ thịt của mình dần dần thả lỏng lại, đến khắc cuối cùng, vậy mà lại có vài phần thích ứng với vòng tay đang ôm của Phó Trường Lăng.

Y cảm nhận được trán của hắn trên trán mình, cảm giác được độ ấm của đối phương truyền đến qua nơi xá© ŧᏂịŧ va chạm, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy, kiểu đυ.ng chạm này khiến cho một dòng cảm tình chảy vào, chậm rãi lan ra làm y cảm nhận được từng chút của nó.

Nội tâm của y trở nên bình thản, cũng không biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy yên bình lạ thường.

Kỳ thật đoạn quan hệ này, trước nay y vẫn mang cảm giác bất an cùng do dự. Y không biết mình làm đúng hay sai, cũng không biết mình có thể đạt được kết quả bản thân mong muốn hay không.

Dù sao, nói dối sẽ luôn luôn vẫn là nói dối. Y không biết lời lừa gạt này y có thể tiếp tục đến bao giờ.

Nhưng khi Phó Trường Lăng ôm y như vậy, trấn an y như vậy, nói với y rằng họ còn rất nhiều thời gian để chờ, chỉ trong một cái chớp mắt, Tần Diễn vậy mà lại cảm thấy lời của hắn có lẽ sẽ thành sự thật.

Chỉ là y sống nội liễm, khó có thể nói cảm xúc ra miệng. Y chỉ có thể cúi đầu, sau một hồi, thấp thấp lên tiếng: "Ừ."

Phó Trường Lăng bật cười, ôm chặt người trong lòng ngực, nhấp môi nói: "Sư huynh, ta cảm thấy đặc biệt sung sướиɠ, trong hai kiếp của ta, đây chính là cảm giác hạnh phúc nhất."

Tần Diễn không đáp lại hắn, qua hồi lâu, y mới ôn hòa bảo: "Ngươi vui là được."

Một lát sau, y nâng tay, nhẹ nhàng vòng sau lưng ôm đáp lại Phó Trường Lăng, chậm rãi nói: "Sau này sẽ còn rất nhiều chuyện tốt, chuyện hạnh phúc đang đợi ngươi."

"Đợi chúng ta."

"Ừ."

Tần Diễn nhỏ giọng nói: "Là đợi chúng ta."

Hai người lẳng lặng ôm đối phương, không ai dám làm gì tiến xa thêm một bước. Tần Diễn được Phó Trường Lăng ôm, qua một hồi, y ngẩng đầu muốn nói chuyện, liền thấy Phó Trường Lăng đã ngủ thϊếp đi. Bên miệng hắn còn treo cười, tựa hồ là đang vô cùng thích ý..

Ánh mắt Tần Diễn dừng ở trên mặt hắn, sau một hồi, y nhịn không được mà cười lên, nhắm mắt lại, không nói gì.

Sáng hôm sau, hai người còn chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Vân Vũ đứng ở cửa, không ngừng gõ cửa gọi: "Sư huynh, huynh tỉnh chưa? Ăn điểm tâm, ta vừa làm điểm tâm xong, sư huynh? Sư huynh?"

Phó Trường Lăng và Tần Diễn đều bị tiếng đập cửa đánh thức, hai người nằm đối diện nhau, Tần Diễn chưa mở miệng, Phó Trường Lăng đã theo bản năng mà nhảy xuống giường, trong tiếng đập cửa như đòi mạng của Vân Vũ mà vội vàng phóng đến chỗ ven tường, Tần Diễn gọi hắn lại, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đai lưng."

Phó Trường Lăng lảo đảo lộn trở về cầm đi đai lưng, vội vàng chạy xuyên qua tường về phòng.

Tần Diễn thong thả ung dung đứng dậy, đáp: "Chờ một lát."

Phó Trường Lăng vọt vào phòng mình, tim đập thình thịch, bình ổn hô hấp lại rồi, Phó Trường Lăng tự nhiên hoang mang, mình cần gì phải căng thẳng vậy?

Quan hệ giữa hắn và Tần Diễn có gì mà phải lén lén lút lút? Hắn rõ ràng là quang minh chính đại, đường đường chính chính được Tần Diễn đồng ý!

Tuy rằng đạo lữ cùng giới ở Tiên giới cũng không nhiều lắm, nhưng cũng không phải chuyện bị người đời phỉ nhổ. Hắn và Tần Diễn có quan hệ tình cảm với nhau, hắn sợ cái gì?

Phó Trường Lăng nghĩ thông suốt chuyện này rồi, lập tức nổi lên chút buồn bực, cảm thấy mình chạy về gấp gáp như vậy hơi mất mặt. Phần buồn bực trái lo phải nghĩ này của hắn liền giận chó đánh mèo lên người Vân Vũ, chờ lúc Vân Vũ gõ cửa, hắn toát khí thế hung hãn vọt ra cửa, mở rầm một cái, cả giận nói: "Mới sáng sớm mà ngươi gõ cửa lớn tiếng như vậy làm gì?!"

Trước kia hắn cũng hay đùa giỡn với Vân Vũ như vậy, nhưng ngay lúc hắn vừa hét lên kia, sắc mặt Vân Vũ lập tức trở nên trắng bệch. Đồng tử thẳng tắp của hắn càng co chặt lại, sau đó cuống quít nói: "Xin lỗi...... Ta chỉ là...... Ta chỉ là......"

Vân Vũ lộ rõ vẻ luống cuống khiến cho Phó Trường Lăng ngẩn người, sau đó hắn dịu giọng lại, vội nói chậm: "Vân sư huynh, ta đùa với ngươi thôi, ngươi không cần để trong lòng."

Vân Vũ lắp ba lắp bắp, hắn nhìn Phó Trường Lăng, gượng cười: "Hóa......hóa ra là vậy?"

"Vân sư huynh," Phó Trường Lăng cẩn thận nhắc nhở hắn, "Trước kia, chúng ta cũng thường xuyên nói giỡn như vậy, ngươi quên rồi sao?"

"Đúng vậy, đúng đúng," Vân Vũ gật đầu, "Trước kia cũng thường giỡn, ta ở một mình trong sơn động lâu quá nên quên mất. Đi ăn cơm đi," Vân Vũ xoay người nói, "Ta làm điểm tâm."

Phó Trường Lăng nhìn bóng Vân Vũ rời đi, nhíu mày. Hắn quay đầu nhìn về phía cửa phòng bên cạnh, liền thấy Tần Diễn thay đổi xiêm y đi ra, Phó Trường Lăng vui vẻ nhếch khóe miệng: "Sư huynh, chào buổi sáng."

Tần Diễn ngước mắt, nhìn về phía Phó Trường Lăng đứng ở cửa, thấy hắn đang cười thì sửng sốt một lát, sau đó cũng từ từ cười lên, ôn hòa nói: "Chào buổi sáng."

Phó Trường Lăng thấy Tần Diễn cười, vội vàng thò lại gần. Hắn nhìn bóng Vân Vũ đã khuất xa, nhỏ giọng nói: "Vân Vũ có chút không đúng."

"Sao?" Tần Diễn quay đầu nhìn hắn, Phó Trường Lăng thở dài, "Ta cảm thấy hắn bị dì Việt tra tấn quá mức nên bây giờ nhát gan đến sợ, khi nói chuyện với hắn nhớ cẩn thận chút, đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, để ta quan sát một thời gian."

Tần Diễn nhíu mày nghe, trong ánh mắt có vài phần lo lắng, đồng ý: "Được."

Bốn người tới trước bàn ăn, liền thấy bàn ăn phong phú của Vân Vũ làm. Thượng Quan Minh Ngạn đã chờ ở đó đầu tiên, thấy Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn đi ra, hắn cũng đứng dậy, cung kính hành lễ nói: "Sư huynh, Thẩm huynh."

"Ngồi đi." Tần Diễn gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh bàn, bốn người ở đây nghe Tần Diễn nói xong cũng ngồi xuống. Vân Vũ lấy chén của Tần Diễn, chủ động múc canh nói: "Sư huynh, đây, đệ múc canh cho huynh."

"Sao nấu nhiều như vậy?" Phó Trường Lăng bật cười, giương mắt nhìn về phía Vân Vũ, "Vân sư huynh, trù nghệ ngươi tốt thật."

Vân Vũ nghe Phó Trường Lăng khen mình thì thả lỏng vài phần, cười nói: "Ta cũng không biết các ngươi thích ăn cái gì, nên tùy tiện làm vài món. Đều là tâm ý, cứ chọn món nào mình thích là được."

"Làm mấy thứ này cũng tốn không ít sức đi?" Tần Diễn mở miệng, tiếp nhận chén canh từ tay Vân Vũ, ngẩng đầu nhìn về phía hắn mà ôn hòa nói, "Ngươi có tâm."

"Đáng gì, đáng gì," Vân Vũ bắt đầu cao hứng, "Sư huynh thích là được."

Đoàn người ăn cơm, nói nói cười cười, Thượng Quan Minh Ngạn vẫn không nói câu nào, hắn cúi đầu, ăn xong thì đứng dẫy, bưng chén mình nói: "Đệ hơi mệt, đi về trước ngủ tiếp trong chốc lát, sư huynh, Vân sư huynh, Thẩm huynh," Thượng Quan Minh Ngạn nhìn lướt mọi người một vòng, gật đầu nói, "Ta cáo từ trước."

Nói xong, Thượng Quan Minh Ngạn liền xoay người, tự trở về phòng.

Tần Diễn cùng Phó Trường Lăng hai mặt nhìn nhau, Vân Vũ bên cạnh vội nói: "Đừng động hắn, hắn đang mệt. Chúng ta ăn nhiều một chút."

Phó Trường Lăng và Tần Diễn có trì độn thế nào cũng phát giác giữa hai người có điều không ổn. Nhưng hai người lúc này cũng không dám hỏi Vân Vũ. Bọn họ đều biết cảm xúc Vân Vũ chưa ổn nên càng chiếu cố hắn, cùng hắn nói nói cười cười ăn cơm xong, hai người lại cùng nhau trở về. Phó Trường Lăng hơi có chút lo lắng nói: "Vân Vũ tỏ ra rất bình thường với chúng ta, sao thái độ đối với Minh Ngạn lại kém như vậy?"

"Để ta đi hỏi."

Tần Diễn trực tiếp mở miệng, Phó Trường Lăng giơ tay ngăn y: "Mấy việc nhỏ này cần gì làm khổ sư huynh nhọc lòng? Ta đi là được."

Hai người thương lượng xong, Tần Diễn gật gật đầu tự trở về phòng, Phó Trường Lăng cửa phòng Thượng Quan Minh Ngạn, gõ cửa gọi một tiếng: "Minh Ngạn?"

Thượng Quan Minh Ngạn ở bên trong tựa hồ là hơi do dự, sau đó cũng mở cửa. Hắn có chút kinh ngạc: "Thẩm huynh?"

"Đi vào ngồi một chút?" Phó Trường Lăng phất tay, Thượng Quan Minh Ngạn đáp ứng để cho làm Phó Trường Lăng vào phòng. Hắn đóng cửa lại, rót trà cho Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng gõ cây quạt nhỏ vào lòng bàn tay, cười nói: "Ngươi trốn tránh ở một mình, cũng không cảm thấy phiền muộn sao?"

"Cũng không sao." Thượng Quan Minh Ngạn ngồi đối diện Phó Trường Lăng, chậm rãi nói, "Ta vốn cũng không thích náo nhiệt."

Phó Trường Lăng nâng tách trà lên, cười cười. Hắn cúi đầu nhấp một ngụm nước trà, ngước mắt nói: "Nói đi, ngươi tránh mặt Vân sư huynh?"

Thượng Quan Minh Ngạn nghe vậy, động tác cứng đờ, Phó Trường Lăng trầm ngâm một lát: "Giữa các ngươi có phải đã xảy ra hiểu lầm gì không?"

"Thật ra cũng không coi là hiểu lầm." Thượng Quan Minh Ngạn cười khổ lên, "Là ta có lỗi với huynh ấy."

"Ồ?"

"Lúc trước chạy trốn ở Vạn Cốt nhai, chúng ta bị lệ quỷ đuổi theo, Vân sư huynh ở phía sau, ta kéo tay sư huynh," trong giọng Thượng Quan Minh Ngạn tràn đầy áy náy, "Lệ quỷ đuổi theo chúng ta, bọn họ leo lên cắn sư huynh, sư tỷ không đủ sức kéo cả hai chúng ta, vì cứu ta, sư tỷ đã kêu ta buông tay, ném Vân sư huynh xuống."

Nghe thế, Phó Trường Lăng cũng dừng động tác. Hắn giương mắt nhìn về phía Thượng Quan Minh Ngạn, chỉ nói: "Không có biện pháp khác sao?"

"Phàm là có một chút cách khác thôi," Thượng Quan Minh Ngạn trịnh trọng nhìn Phó Trường Lăng, "Ta đều sẽ không làm loại chuyện này. Kỳ thật lúc ấy nếu chỉ có ta, ta cũng sẽ không buông tay, nhưng phía trên ta còn có sư tỷ, nếu ta không buông tay, sư tỷ cũng sẽ không buông ta ra, như vậy thì không ai trong chúng ta trốn thoát."

Phó Trường Lăng trầm mặc không nói, Thượng Quan Minh Ngạn cười khổ: "Nhưng đạo lý cũng chỉ là đạo lý, muốn cầu Vân sư huynh hiểu cho cũng rất khó."

"Ngươi làm không sai."

"Đúng thế," Thượng Quan Minh Ngạn đồng ý, "Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, ta vẫn sẽ chọn làm như vậy. Chỉ là đối với Vân sư huynh mà nói......"

"Huynh ấy chung quy vẫn là người bị bỏ rơi."

Phó Trường Lăng thở dài ra tiếng, hắn buông bát trà, đứng dậy nói: "Ta hiểu rồi, hắn cũng chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng, ta đi khuyên nhủ hắn là xong."

"Nhờ Thẩm huynh."

Thượng Quan Minh Ngạn cúi đầu, làm như đang vô cùng khó chịu.

Phó Trường Lăng ừ một tiếng, vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Minh Ngạn, ôn hòa nói: "Ngươi cũng đừng quá tự trách, dù sao cũng không trách ngươi."

Thượng Quan Minh Ngạn không nói gì, Phó Trường Lăng nhất thời có chút xấu hổ, thu hồi tay, chỉ bảo: "Ngươi nghỉ ngơi đi."

Thượng Quan Minh Ngạn gật đầu, Phó Trường Lăng liền đi ra. Tới lúc về phòng rồi, hắn đứng trước cửa phòng mình một lúc lâu, xong rồi lại chuyển về cửa phòng Tần Diễn.

Hắn không gõ cửa, vô cùng cẩn thận thò đầu xuyên qua cửa mà nhìn, chỉ là vừa đi được nửa người đã thấy ba đạo kiếm khí bay thẳng tới, đóng vào phía trên, trái phải của hắn. Tần Diễn ngồi ở phía trước nhắm mắt đã tọa, nhàn nhạt nói: "Gõ cửa."

Phó Trường Lăng xấu hổ cười cười, thu đầu trở về, làm bộ làm tịch gõ ba cái. Cửa ầm ầm mở ra, Phó Trường Lăng vào cửa rồi thì rất có vài phần ủy khuất mà nói: "Sư huynh, ngươi với ta còn phải làm mấy quy củ này?"

"Vân Vũ, Minh Ngạn đều ở đây." Tần Diễn đạm nhiên nói, "Đừng làm quá."

Phó Trường Lăng nghe vậy liền nhớ tới hồi sáng mình chật vật thế nào, lập tức có chút bực bội, ngồi ngay bên cạnh Tần Diễn, làm ra bộ dáng vô tâm vô phế nói: "Sư huynh không tính nói cho bọn họ biết?"

Tần Diễn do dự một lát, Phó Trường Lăng không nghĩ Tần Diễn vậy mà lại thật sự im lặng, hắn sửng sốt một lát, khϊếp sợ quay đầu: "Một cái danh phận ngươi cũng không thèm cho ta?!"

"Hai đại nam nhân," Tần Diễn mở mắt ra, nhíu mày, "Ngươi còn muốn danh phận?"

"Không, không phải," Phó Trường Lăng nóng nảy, "Ngươi tính quan hệ chúng ta cứ lén lút vậy sao?"

Tần Diễn không nói gì, y dừng một lát mới chậm rãi nói: "Ta chỉ là cảm thấy cần tìm thời cơ thích hợp để nói."

"Lúc nào cơ?" Phó Trường Lăng nhíu mày, "Ta cảm thấy lúc nào cũng thích hợp."

Tần Diễn trầm mặc, Phó Trường Lăng cho rằng y còn muốn tìm cớ, đang định tiếp tục khuyên bảo đã nghe Tần Diễn nói: "Vậy ngươi đi nói đi."

Phó Trường Lăng: "......"

Tần Diễn ngước mắt nói: "Cũng không phải đại sự gì."

Phó Trường Lăng nghẹn một búng máu ở trong lòng, Tần Diễn tựa hồ hoàn toàn không phát hiện tâm tư sóng chuyển liên hồi trong Phó Trường Lăng, lấy kinh quyển bên cạnh, đạm nhiên nói: "Hỏi thăm chuyện Vân Vũ rồi sao?"

Nghe Tần Diễn hỏi chính sự, Phó Trường Lăng trút một hơi khí, hắn ngồi ở bên cạnh, thấp giọng nói: "Ừ, hỏi rồi."

"Nói đi."

Tần Diễn không ngẩng đầu, Phó Trường Lăng buồn bực kể lại chân tướng thêm lần nữa, Tần Diễn lẳng lặng nghe, còn hắn thì cảm khái nói: "Kỳ thật lúc còn ở Vạn Cốt nhai, Vân sư huynh cũng có hỏi ta là có phải hắn rất kém cỏi hay không. Hắn nói hắn thấy những người khác tiến bộ, mình sẽ kéo chân họ, trong lòng thật ra cảm thấy khổ sở."

"Vân Vũ......" Tần Diễn do dự một lát, chậm rãi nói, "Hắn chỉ là còn nhỏ, chưa tìm được con đường của mình."

"Người ấy mà," Phó Trường Lăng nhàm chán phe phẩy quạt, không chút để ý, "Dù sao cũng phải mài giũa một chút. Này cũng coi như là cho hắn dịp rèn luyện đi."

Tần Diễn không nói lời nào, Phó Trường Lăng thấy y có vẻ đang sầu lo, hắn nghĩ nghĩ, thò lại gần, cười tủm tỉm nói: "Nếu không, ta giúp ngươi khuyên nhủ Vân sư huynh?"

"Được."

"Bất quá, ngươi sai ta đi khuyên người, thì ta phải thu phí."

Tần Diễn có chút mờ mịt ngẩng đầu, Phó Trường Lăng chỉ chỉ vào mặt mình, cười đến có chút vô lại: "Nếu ta khuyên Vân sư huynh xong, vậy thì sư huynh phải hôn ta một cái."

Tần Diễn nhíu mày, Phó Trường Lăng gõ quạt vào lòng bàn tay, đứng dậy nói: "Ước định như vậy đi, sư huynh ngươi đi đả tọa, ta đi dạo một vòng."

Phó Trường Lăng nói xong liền đi ra ngoài, hắn đi dạo khắp nơi, đi đâu cũng thấy Vân Vũ đang làm việc.

Vân Vũ một chốc lại lau ghế, một chốc lại lau bàn, không có lấy một lúc nào rảnh rỗi nghỉ ngơi.

Trên tay của hắn phủ kín vảy, thế nên không linh hoạt được như trước kia. Hắn vụng về làm đi làm lại mấy chuyện kia, cứ như đang mượn chúng để phát tiết.

Buổi chiều, Phó Trường Lăng đi ra, Vân Vũ còn đang làm việc. Buổi tối hắn lại làm ra một cỗ đồ ăn thịnh soạn, bốn người ăn xong, Phó Trường Lăng tính rửa chén giúp hắn, hắn lại vội vàng đuổi Phó Trường Lăng đi.

Chờ tới ban đêm, tất cả mọi người ngủ rồi, Phó Trường Lăng lại trộm xuyên qua tường, bò lên giường Tần Diễn.

Tần Diễn nghe thấy tiếng hắn bò lên giường mình thì nhíu mày ngước mắt: "Sao ngươi lại tới?"

"Ta tới nhiều một chút," Phó Trường Lăng chui vào ổ chăn, cười nói, "Cho ngươi quen với ta."

Tần Diễn không nói lời nào, Phó Trường Lăng quan sát thần sắc của y, thật cẩn thận nói: "Ngươi...ngươi không thích à?"

Nói xong, hắn căng thẳng bảo: "Vậy thôi...ta đi."

"Cũng không cần."

Tần Diễn rốt cuộc mở miệng, bình đạm nói: "Ngươi ở lại đi."

Phó Trường Lăng được Tần Diễn đồng ý thì lập tức vui vẻ, hắn nằm bên cạnh Tần Diễn, ôn hòa bảo: "Ta biết trong lòng sư huynh nguyện ý mà."

"Ngủ đi."

Tần Diễn xoay người, đưa lưng về phía Phó Trường Lăng.

Phó Trường Lăng lẳng lặng nhìn bóng lưng Tần Diễn, nhìn một hồi, hắn vươn tay ôm người vào trong lòng.

Hai người mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, Phó Trường Lăng mơ hồ nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến. Phó Trường Lăng khẽ đứng dậy, thủ thỉ vào tai Tần Diễn một tiếng: "Ngươi ngủ, ta đi xem."

Nói xong, hắn kéo chăn lại cho y, sau đó đứng dậy đi xuyên qua cửa, trực tiếp đi ra ngoài.

Hắn lần theo tiếng động mà đi, liền đi tới phòng bếp. Hắn thấy Vân Vũ thắp đèn, ở trong phòng bếp bắt đầu bận việc. Lúc này mới nửa đêm, Vân Vũ cũng đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu nướng, bắt đầu làm việc.

Phó Trường Lăng đứng ở cửa lẳng lặng nhìn. Hắn thấy Vân Vũ nghiêm túc nấu nước lèo, đắp bột mì, như thế xem mấy chuyện này là sinh mệnh của mình. Không biết tại sao nhìn như vậy, trong lòng hắn lại sinh ra vài phần khó chịu không nói lên lời.

Hắn nhịn không được kêu một tiếng: "Vân sư huynh."

Tay Vân Vũ khẽ run lên, hắn cuống quít ngẩng đầu: "Ngươi...sao ngươi ở đây?"

"Vân sư huynh," Phó Trường Lăng cười khổ, "Ta ngủ không được, không thì ta thỉnh ngươi uống rượu?"

Vân Vũ ngơ ngác nhìn Phó Trường Lăng, qua một hồi mới từ từ phản ứng lại.

Phó Trường Lăng làm gì mà muốn thỉnh hắn uống rượu, Phó Trường Lăng đây rõ ràng là muốn tìm hắn nói chuyện.

Vân Vũ cúi đầu, nước sôi trong nồi sùng sục dâng trào, Phó Trường Lăng đi ra phía trước, giơ tay dập tắt lửa dưới bếp lò, ôn hòa nói: "Vân Vũ, đi thôi."

Vân Vũ hình như cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng hắn vẫn đi theo Phó Trường Lăng tới đầu tàu.

Phó Trường Lăng vung tay lên, đầu tàu liền xuất hiện một cái bàn nhỏ, trên bàn còn bày rượu. Phó Trường Lăng kêu Vân Vũ ngồi xuống. Vân Vũ vẫn luôn cúi đầu, Phó Trường Lăng rót rượu cho hắn, chậm rãi nói: "Vân sư huynh, từ lúc trở về tới giờ ta vẫn chưa nghe ngươi kể lại khoảng thời gian ngươi mất tích, ta cũng không dám hỏi. Nếu là ngươi nguyện ý nói, thì không ngại kể cho ta nghe?"

"Không có gì hay để kể," Vân Vũ nhỏ giọng nói, "Dù sao ngươi cũng thấy kết quả rồi."

"Kết quả gì?" Phó Trường Lăng bật cười, làm như không hiểu ý trong giọng Vân Vũ.

Vân Vũ không nói, Phó Trường Lăng bưng chén rượu uống một ngụm. Qua hồi lâu, Vân Vũ khàn khàn bảo: "Ngươi cảm thấy ta rất kỳ quái có phải không?"

Phó Trường Lăng dừng động tác một chút, Vân Vũ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo hơi nước. Hắn nhìn chằm chằm Phó Trường Lăng: "Có phải ngươi cảm thấy tính cách ta quái dị? Cảm thấy bộ dạng ta kỳ quái? Cảm thấy tính cách ta không tốt, cảm thấy ta cái gì cũng không tốt."

Phó Trường Lăng uống rượu, một câu chưa nói.

Vân Vũ gào to thành tiếng: "Ngươi nói coi!"

"Vân sư huynh," Phó Trường Lăng ngước mắt nhìn hắn, "Tại sao ngươi không chịu tin tưởng bản thân nhiều hơn một chút?"

"Ngươi có ý gì?"

"Ý ta là," Phó Trường Lăng cười cười, "Vân sư huynh, ngươi kỳ thật rất tốt, không cần làm cái gì, mọi người cũng sẽ thích ngươi."

"Vô luận ngươi biến thành cái dạng gì, vô luận ngươi là người nào, chỉ cần ngươi vẫn là Vân sư huynh kia luôn nghĩ cho người khác," Phó Trường Lăng thanh âm ôn hòa, "Đại gia đều sẽ rất thích ngươi."

Vân Vũ không nói chuyện, hắn nhìn Phó Trường Lăng, nước mắt vô thức chảy xuống.

Phó Trường Lăng vội rót rượu cho hắn, nhanh miệng bảo: "Đừng khóc, tới, uống rượu, uống nhiều chút."

Vân Vũ hít hít cái mũi, giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Hắn uống xong, Phó Trường Lăng liền rót rượu cho hắn, uống xong lại rót, uống hết một hồi, Vân Vũ đột nhiên mở miệng: "Kỳ thật ngươi nói gì ta đều hiểu."

"Ta không oán sư tỷ, ta biết lúc ấy là nên từ bỏ ta, nhưng ta vẫn cảm thấy khó chịu. Ta oán bản thân mình."

Nói xong, Vân Vũ nâng tay, che lại trán mình che khuất mặt, khàn khàn ra tiếng: "Ta oán bản thân tại sao không thông suốt, tại sao lại muốn so bì với người khác, để tâm ai hơn mình, ta oán bản thân tại sao không nỗ lực, không thiên phú, tính tình kém, lòng dạ hẹp hòi."

"Kỳ thật không cần chuyện này, ta cũng biết ta càng lúc càng cách xa mọi người." Nói xong, Vân Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Phó Trường Lăng, "Ta vô năng, bởi vậy ta chán ghét. Ta không giống Minh Ngạn có thể hiểu đạo lý, tính tình ôn hòa, ta cũng không có năng lực như ngươi. Các ngươi tuy là sư đệ của ta, nhưng các ngươi lại tốt hơn ta rất nhiều."

"Hết thảy đều là ta đáng nhận."

Vân Vũ nói xong, nước mắt từ từ rơi xuống: "Chính là con người của ta, không làm cho người thích. Ta biết các ngươi sẽ đến cứu ta, cho nên ta mỗi ngày đều chờ đợi."

"Lúc ta ở Vạn Cốt nhai bị gặm sạch sẽ huyết nhục, ta đợi; bị Việt phu nhân dùng mấy thứ ghê tởm dán lên người, ta cũng đợi; lúc ta thống khổ, ta cũng đợi; lúc thanh tỉnh, ta cũng đợi. Rốt cuộc khi ta chờ xong rồi, ta lại đột nhiên phát hiện, ta không muốn các ngươi tới."

"Các ngươi tới, ta liền sẽ không ngừng nghĩ trong lòng rằng nếu bây giờ các ngươi thấy ta lúc này, có phải sẽ vô cùng chán ghét ta, vô cùng ghê tởm ta? Ta vốn dĩ không phải người khiến cho người khác ưa thích," Vân Vũ cúi đầu cười khổ, "Hiện giờ càng làm cho người ghê tởm."

"Ta biết ngươi cảm thấy ta điên rồi," Vân Vũ nắm chén rượu, chậm rãi nói, "Mỗi ngày ta đều làm mấy chuyện nhàm chán này, nhưng ngoài chúng ra, ta không biết mình muốn làm gì. Ta phải làm gì đó cho các ngươi, bằng không lòng ta sẽ sợ hãi."

"Sợ cái gì?"

Vân Vũ nói không nên lời, Phó Trường Lăng cười khổ: "Sợ ngươi không làm gì đó, người khác liền sẽ không thích ngươi."

Vân Vũ bưng chén rượu, không nói không rằng. Phó Trường Lăng cúi đầu cười khẽ: "Vân sư huynh, là ai nói cho ngươi, một người phải làm gì đó cho người khác, thì mới có thể được yêu thích?"

Vân Vũ ngẩn người, Phó Trường Lăng quay đầu đi, hắn dựa vào thành ghế sau lưng, gác chân này lên chân nọ, tay nhẹ nhàng đặt ở đầu gối, bưng chén rượu nhìn trăng treo ở nơi xa, lại cười nói: "Không phải đâu, thích một người, cùng chuyện ngươi làm gì cho y hay không, chẳng liên quan gì cả."

"Tựa như ta thích sư huynh, trước kia ta cũng nghĩ là vì sư huynh tốt với ta nên ta mới thích. Nhưng sau này ta mới chậm rãi phát hiện, vô luận sư huynh rất tốt với ta, hay là không tốt với ta, ta đều thích y."

Nói xong, Phó Trường Lăng mỉm cười quay đầu lại: "Vân sư huynh, tất cả mọi người tới đây đều không phải là vì trách nhiệm, chỉ là bởi vì chính ngươi, Vân sư huynh. Ngươi không cần làm gì cả, mọi người thật ra đều rất thích ngươi. Vô luận ngươi biến thành cái dạng gì, người nào, chúng ta đều sư huynh đệ. Tựa như Đại sư huynh nếu nhập ma, ngươi liền sẽ chán ghét y sao?"

"Sẽ không."

Vân Vũ buột miệng thốt ra, Phó Trường Lăng cười rộ lên: "Còn không phải sao. Đối với các vị sư huynh đệ mà nói," Phó Trường Lăng nghiêm túc giải thích, "Vân sư huynh dù có thiên phú hay không thiên phú, là tu vi xuất chúng hay là trường tụ thiện vũ, kỳ thật từ ngày đầu tiên ta nhìn thấy sư huynh, chính là bộ dáng thế này. Lúc trước ta thấy ngươi tốt, hiện tại cũng cảm thấy rất tốt."

Vân Vũ không nói chuyện, hắn lẳng lặng nhìn Phó Trường Lăng.

Phó Trường Lăng thấy thần sắc hắn đã dao động, cười khẽ: "Trời còn sớm, sư huynh trở về nghỉ ngơi cho tốt đi. Không cần cưỡng cầu làm cái gì, sư huynh chỉ cần làm tốt bản thân mình, là đủ rồi."

Phó Trường Lăng nâng chén: "Hay là huynh muốn uống một chén nữa?"

"Không được." Vân Vũ hít sâu một hơi, "Ta về trước."

Nói xong, Vân Vũ đứng dậy, cúi đầu rời đi.

Chờ Vân Vũ đi rồi, Phó Trường Lăng ngồi tại chỗ không nhúc nhích, Tần Diễn từ chỗ tối đi ra, lẳng lặng nhìn người đang ngồi cách đó không xa.

Phó Trường Lăng không có mặc y phục thường ngày của mình. Vì ra quá gấp, nên y phục hắn đang mặc là đồ của Tần Diễn. Một bộ bạch y thắng tuyết, dây cột tóc buộc một nửa, hắn tùy ý dựa vào lưng ghế, tay cầm chén rượu, ngồi ở đầu tàu ngắm trăng. Trăng sáng lơ lửng nơi đó, rọi xuống một bàn, một người, tôn lên sắc đẹp lẫn nhau, cấu thành cảnh tượng mỹ lệ.

Phó Trường Lăng nghe thấy tiếng Tần Diễn thì chậm rãi uống xong chén rượu cuối cùng, quay đầu nhìn qua.

"Sư huynh tới rồi." Phó Trường Lăng cười cười, hắn buông chén rượu đứng dậy, đôi tay bối ở phía sau đi về hướng của y, cúi đầu nói: "Nói xong rồi, đi thôi."

Tần Diễn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu lại nhìn y: "Sư huynh sao lại không đi?"

"Sao ngươi lại nghĩ hắn muốn lấy lòng chúng ta nên mới làm nhiều thứ như vậy?"

Tần Diễn nhìn chăm chú Phó Trường Lăng, Phó Trường Lăng trầm mặc. Hắn cao hơn Tần Diễn một chút, vậy nên lúc cúi đầu, khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần. Phó Trường Lăng nhẹ nhàng cười, tựa hồ có vài phần ngượng ngùng: "Bởi vì, ta cũng đã từng nghĩ như vậy."

Nói xong, Phó Trường Lăng giương mắt nhìn về phía Tần Diễn: "Đôi khi ta sẽ nghĩ ta nên làm chút gì, thì mới có thể khiến sư huynh càng thích ta thêm một chút."

"Ta biết sư huynh không thích ta. Ngươi đáp ứng ta, bất quá cũng là bởi vì lúc ấy thấy ta quá đáng thương, tất cả đều là sư huynh thiện tâm." Phó Trường Lăng cười khổ, "Loại cảm giác lo được lo mất này, ta hiểu."

Tần Diễn không nói chuyện, Phó Trường Lăng bối tay sau lưng, xoay đầu đi, chậm rãi nói: "Bất quá cũng không phải chuyện gì lớn, Vân Vũ còn nhỏ, mà ta......"

Nói còn chưa dứt lời, Phó Trường Lăng liền cảm nhận được một đôi môi mềm mại lại lạnh lẽo, nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt của mình.

Phó Trường Lăng sững sờ tại chỗ, Tần Diễn quay người lại, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Phó Trường Lăng chậm rãi quay đầu lại, thấy bóng người đơn độc đi trên hành lang dài. Thân hình thon dài mảnh khảnh kia, lại khác hoàn toàn hình ảnh trong trí nhớ của hắn.

Lúc này đây, hắn rốt cuộc đã cảm nhận được trong giọng nói ấy, mang theo vài phần ôn nhu mơ hồ cùng sự vui vẻ.

Tuy rằng y chỉ đơn độc mà đi, nhưng lại tựa như vẫn đang có một người đang đi cạnh y, hoặc là phía sau y.

Phó Trường Lăng bật cười, nhấp môi cúi đầu, theo sau Tần Diễn.

"Lời ngươi nói tối nay với Vân Vũ," Tần Diễn chậm rãi mở miệng, "Bản thân ngươi cũng phải nhớ rõ đấy."

"Ừm."

"Nếu có một ngày, ta thật sự thích ngươi," Tần Diễn bình thản nói, "Vậy thì tuyệt đối không phải chỉ vì ngươi tốt với ta."

"Mà chỉ vì ngươi, chính là Phó Trường Lăng."