Nghe xong lời nói tràn đầy sự cảm kích và vui vẻ của con trai, Chu Tam phu nhân gật gật đầu, nói: “Quả nhiên người tốt sẽ có phúc báo! Nghe con nói như vậy thì Dư cô nương cũng là người có tình có nghĩa. Mau chóng mời khách vào đây đi!”
Người gác cổng đứng ở ngoài cửa Nhị phòng, y vừa nôn nóng vừa thấp thỏm chờ đợi câu trả lời từ bên trong. Y vô cùng hi vọng ma ma trong phòng có thể có thể truyền ra tin “Không quen biết” hoặc là “Không gặp”. Nhưng y không chờ được ma ma hoặc nha hoàn trong nhà, mà lại chờ được bóng dáng bước đi vội vàng của chủ tử.
“Dư cô nương ở đâu?” Chu tam thiếu đi ngang qua bên cạnh người gác cổng, ngữ khí hơi mang vẻ sốt ruột.
Người gác cổng ngày mùa đông mà mồ hôi lạnh lã chã rơi, y lắp bắp nói: “Bẩm chủ tử, Dư cô nương còn đang chờ ở ngoài cửa lớn…”
“Làm cản! Chu Đại Phúc, ngươi cũng đã làm người gác cổng được hơn hai mươi năm, chẳng lẽ ngay cả đạo đãi khách của Chu phủ chúng ta cũng không nhớ rõ sao?” Bước chân nôn nóng của Chu tam thiếu dừng lại một chút, lúc này hắn mới liếc mắt nhìn người gác cổng một chút. Sau khi thấy được biểu cảm chột dạ bất an từ trên mặt y, hắn lập tức đoán ra tên cẩu nô tài này nhất định lại mắt chó xem thường người khác rồi!
Chu Đại Phúc này ỷ vào mình là con trai vυ' nuôi của Chu Tam phu nhân, khi làm người gác cổng không ít lần làm ra chuyện mắt cao hơn đầu coi thường người khác. Nhưng trước kia có vυ' nuôi theo sát nên vẫn còn tương đối khiêm tốn, không hề chọc ra phiền phức nào, hai mẹ con Chu tam thiếu cũng mắt nhắm mắt mở coi như không nhìn thấy gì. Ai ngờ tên cẩu nô tài này không biết hối cải, gần hai năm nay lại càng thêm trầm trọng!
“Ngươi không cần đi theo nữa, đi lãnh đại bản rồi đến chuồng ngựa nuôi ngựa đi!” Chu tam thiếu biết tên nô tài này nhất định là thấy Dư Tiểu Thảo ăn mặc tầm thường, lại là trẻ con, cho nên mới coi thường nàng như vậy.
Chu Đại Phúc hối hận không kịp mà quỳ gối trước mặt Chu tam thiếu, đầu dập thật mạnh trên mặt đất, xin tha nói: “Chủ tử, nô tài biết sai rồi! Xin ngài nể mặt mẫu thân nô tài hầu hạ Nhị phu nhân không có công lao cũng có khổ lao, xin hãy cho nô tài một cơ hội nữa ạ!”
Chu tam thiếu bước chân không ngừng lại đi vòng qua bên người y, chỉ để lại một câu: “Vυ' nuôi không thể bảo vệ ngươi cả đời, công lao của bà đã sớm bị người con trai bất tài là ngươi xóa sạch hết rồi!” Nói xong, chỉ để lại cho y bóng lưng vô tình.
Chu Đại Phúc hối hận đến đứt từng khúc ruột. Từ người gác cổng ngon nghẻ nhất giờ lập tức bị biếm thành mã phu vừa mệt vừa chẳng được lợi lộc gì, đúng là giống như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục! Ai có thể nghĩ đến, một cái tiểu nha đầu dung mạo không sâu sắc lại có thể được chủ tử coi trọng như thế!
Người gác cổng mới nhậm chức vẫn luôn lấy chuyện này làm gương, sau khi nhậm chức cũng không hề coi khinh bất cứ ai, đặc biệt là người Dư gia. Chuyện này khiến cho danh vọng của Nhị phòng lại vô tình tăng lên không ít… Đây là chuyện của sau này.
Chu tam thiếu xử trí người gác cổng xong, dường như chạy chầm chậm một mạch ra cửa lớn. Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Dư Tiểu Thảo đang vung tay giậm chân nói chuyện đại chưởng quỹ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn bị lạnh đến đỏ bừng.
“Tiểu Thảo, sao lại tới đây lúc này vậy? Mau theo ta vào nhà cho ấm đi!” Chu Tử Húc vô cùng thương tiếc trong lòng, lại càng thêm ngầm tức tên gác cổng không có mắt kia mấy phần, còn hối hận vì vừa rồi xử lí quá nhẹ.
Dư Tiểu Thảo lấy tay ra từ trong tay áo, chà xát khuôn mặt có chút đông cứng của mình, hung hăng trừng hắn một cái, nói: “Nhà ta trồng được chút rau xanh trên giường đất. Cha ta nói cảm ơn huynh luôn chiếu cố tới nhà ta, cho nên bảo ta đưa tới đây một chút! Ai biết ngưỡng cửa nhà Chu tam thiếu ngài cao như vậy, dân đen chúng ta không vào được…”
Đại chưởng quỹ không nghĩ tới Dư tiểu cô nương ngày thường luôn cười hi hi ha ha, thì ra lại là một quả ớt cay nhỏ, gia chủ Chu gia tương lai của bọn họ nàng muốn trách là trách được! Ông ta đột nhiên ho khan hai tiếng, giải vây cho chủ tử nói: “Dư cô nương, là nô tài kia mắt chó xem thường người khác, nên không hề liên quan tới chủ tử…”
“Sao có thể không liên quan chứ? Điều này cho thấy huynh ấy không có mắt nhìn người, cho nên mới để y làm như vậy!” Dư Tiểu Thảo chỉ vào sọt tre trên xe lừa, khuôn mặt không chút vui vẻ nói với Chu tam thiếu, “Kia! Đó là rau cho nhà huynh đấy, mau tháo xuống đi để ta còn vội trở về đây!”
Chu tam thiếu tự mình xách sọt tre từ trên xe lừa xuống, cười theo nói: “Được rồi! Đều là ta sai, đã được chưa! Muội lần đầu tới cửa nói sao cũng phải vào uống miếng nước đã chứ. Nếu như để truyền ra ngoài, lại có người nói Chu gia chúng ta không có lễ nghĩa!”
“Hừ! Đã đuổi khách ra ngoài rồi lại còn sợ bị người ta nói sao?” Dư Tiểu Thảo vẫn không nể mặt hắn chút nào, chỉ chỉ con lừanhà mình, nói, “Tiểu Hôi nhà ta còn ở đây hứng gió lạnh? Nếu bị lạnh đến bệnh rồi huynh có đền nổi không?”
Chu tam thiếu biết sức đôi bàn chân con lừa con của Dư gia không thua tuấn mã, hơn nữa còn rất có linh tính, cực kỳ khó cầu, nên vội nói với mấy nô tài phía sau: “Còn thất thần cái gì? Mau tháo xe lừa xuống rồi dắt Tiểu Hôi đến chuồng ngựa chăm sóc bằng tinh lương đi.”
Mấy người nô tài tháo xe lừa ra rồi dắt con lừa đi. Có tên nô tài nịnh nọt muốn đi tiếp sọt tre trong tay chủ tử, lại bị Chu tam thiếu tránh đi: “Cái sọt này ta ôm là được rồi, người nên làm gì thì làm đi!”
Cứ như vậy, Chu tam thiếu tự mình vừa xách sọt tre vừa mời Dư Tiểu Thảo vào nhà. Nhị phòng Chu gia là một tứ hợp viện, bên cạnh cửa là một dãy phòng cho hạ nhân ở, đi vào cửa mấy bước là một bức phù diêu bằng đá cao lớn, rẽ vào là tiến vào ngoại viện. Ngoại viện là khoảng sân hình chữ nhật, xuyên qua thuỳ hoa môn chính là chính viện chủ nhân ở, xuyên qua hành lang dài nối tiếp là sương phòng đông tây nơi con cháu ở. Người lớn của Nhị phòng Chu gia khá ít, viện thứ hai trong tứ hợp viện chỉ có một mình Chu tam thiếu mà thôi. Viện thứ ba là tiểu viện của trưởng bối, đây là nơi ở của nữ chủ nhân Chu gia – Chu Tam phu nhân, cũng chính là mẹ của Chu tam thiếu. Dãy nhà của viện thứ tư bình thưởng để thiên kim khuê các ở, nhưng bây giờ cũng chỉ để trống.
Nhìn từng tiểu viện này, Dư Tiểu Thảo không khỏi nhớ tới câu thơ của Âu Dương Tu “đình viện sâu, sâu, sâu biết mấy…”
Tiểu viện của Chu Tam phu nhân ở được bố trí vô cùng đơn giản lịch sự tao nhã, có thể thấy được chủ nhân là người có tính cách bình thản đạm bạc. Bên ngoài chính phòng, một tiểu nha đầu linh hoạt nhìn thấy chủ tử đưa một tiểu cô nương tới đây, thì vội cười xốc rèm cửa lên, dùng giọng trong trẻo nói vào bên trong: “Phu nhân, Dư cô nương tới!”
Bên trong truyền đến một giọng nói ôn hòa: “Mau mời vào…”
“Thiếu gia, Dư cô nương, phu nhân cho mời hai người đi vào!” Tiểu nha đầu tươi cười vô cùng vui vẻ, ánh mắt hơi mang tò mò liếc mắt nhìn Dư Tiểu Thảo một cái, lập tức lại chuyển tầm mắt đi.
Dư Tiểu Thảo thường xuyên nói chuyện với Tĩnh vương phi, thế trận lớn hơn nữa cũng đã từng gặp cho nên tất nhiên sẽ không câu nệ. Nàng nở nụ cười nhu hòa, gật gật đầu với tiểu nha đầu, đi vào phòng theo phía sau Chu tam thiếu.
Trong phòng đốt lò sưởi trong tường, vừa vào cửa đã có một luồng ấm áp phả tới, Dư Tiểu Thảo cảm thấy lúc này mình cuối cùng cũng sống lại rồi. Trời đại hàn lại bị người chặn lại bên ngoài, cảm thụ đó đúng là không muốn thử lần thứ hai.
Chu Tam phu nhân không phải người có dung mạo tuyệt mỹ, nhưng lại ôn nhu hiền lành, mắt bà ấy đầy vẻ quan tâm nói: “Đứa bé ngoan, bị lạnh lắm rồi phải không? Mau lại gần lò sưởi trong tường sưởi ấm một lát đi!”
Dư Tiểu Thảo lễ phép chu đáo hành lễ với Chu Tam phu nhân, sau đó thoải mái hào phóng ngồi xuống ở bên lò sưởi trong tường. Chu Tam phu nhân hơi có chút kinh ngạc trong lòng, không phải nói tiểu nha đầu họ Dư này xuất thân nhà ngư dân sao? Sao lời nói cử chỉ lại còn bình tĩnh biết lễ tiết hơn cả một số tiểu thư khuê các ở thị trấn?
Dư Tiểu Thảo không hề áp lực ngồi tán gẫu với Chu Tam phu nhân: “Phu nhân, người nông gia chúng ta cũng không có gì có thể lấy làm lễ vật, mùa đông này ai cũng muốn ăn chút rau xanh tươi non, nhà ta trồng được chút rau xanh ở trên giường đất, không ngờ lại thành công. Cha mẹ ta nói, mấy năm nay Chu tam thiếu đã vô cùng chiếu cố tới nhà chúng ta, cho nên hái được chút rau xanh muốn cho phu nhân và Tam thiếu nếm thử một chút.”
Chu tam thiếu ngồi ở bên dưới mẫu thân, xốc lên chăn bông trên sọt để lộ ra rau củ xanh mướt tươi non mơn mởn ở bên trong.
Chu Tam phu nhân nhìn mà vui mừng trong lòng, cười nói: “Cũng không dám nói là chiếu cố gì, phải nói cũng là Dư gia các ngươi đã trợ giúp Húc Nhi rất nhiều. Rau củ này trồng thật tốt, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn rồi.”
Nha hoàn Thu Nhi bên người Chu tam phu nhân cười nói: “Rau củ này của Dư cô nương đúng thật là tri kỷ! Phu nhân nhà chúng ta ngày thường thích ăn chay, khổ sở nhất chính là đến mùa đông. Mùa đông rau củ ngoài củ cải thì chính là cải trắng, cũng chẳng thể làm ra món gì mới món gì đa dạng cả. Mỗi khi đến mùa đông, phu nhân chúng ta đều sẽ gầy đi không ít! Có những loại rau xanh này rồi, bữa trưa hôm nay phu nhân chúng ta có thể ăn nhiều hơn một bát cơm đấy!”
Dư Tiểu Thảo lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu ở hai bên cánh môi, mắt to cong cong nói: “Nếu phu nhân không chê, chờ ngài ăn hết rồi, ta sẽ lại đưa một chút tới đây cho ngài.”
Chu tam phu nhân vội cười nói: “Chỉ sợ nhà các ngươi cũng không trồng được nhiều lắm, giữ lại ăn tết ăn chút rau tươi mới đi?”
“Phu nhân, ngài cũng đừng khách khí, rau củ nhà chúng ta trồng tuy không dám nói đảm bảo cung cấp đủ cho cả phủ của ngài dùng, nhưng để cho ngài và Tam thiếu ăn thì vẫn thoải mái!” Dư Tiểu Thảo thấy Chu tam phu nhân không hề vì nàng là một tiểu nông nữ mà khinh thường, thái độ nói chuyện với nàng còn rất hòa ái dễ gần, nên trong lòng hoàn toàn thả lỏng.
Chu tam thiếu cũng nói giúp: “Mẹ, Tiểu Thảo chưa bao giờ nói mất lời khách đâu, muội ấy nói đưa cho chúng ta thì nhất định là thật lòng thật dạ. Mẹ ấy à, đừng xem muội ấy như người ngoài mà khách khí như vậy!”
“Con thật đúng là chẳng có chút khách khí nào cả!” Chu tam phu nhân nhẹ nhàng liếc mắt nhìn con trai một cái, rồi nở nụ cười bất đắc dĩ.
Chu tam thiếu cười đùa trêu chọc nói: “Mẹ! Nếu không phải Tiểu Thảo không muốn, con đã sớm kết bái huynh muội với muội ấy rồi. Không phải mẹ vẫn thường than thở nói mình không có nữ nhi tri kỷ sao? Đáng tiếc Tiểu Thảo đã nhận mẹ nuôi…”
“Con thằng bé này, con đã hỏi Dư cô nương đồng ý hay chưa hả? Sao có thể làm ra chuyện chỉ một bên tình nguyện thế hả!” Chu Tam phu nhân cũng rất thích nữ hài tử không kiêu ngạo không siểm nịnh có lễ có tiết này.
Dư Tiểu Thảo vội cười nói: “Phu nhân, ngài gọi con Tiểu Thảo là được rồi! Cho dù không kết nghĩa, quan hệ hai nhà chúng ta cũng không hề thay đổi!”
Ba người lại nói đùa một hồi, không khí vô cùng ấm áp. Buổi trưa, Chu tam phu nhân nhiệt tình giữ Dư Tiểu Thảo lại ăn một bữa cơm trưa, Dư Tiểu Thảo còn nhỏ đã bộc lộ tài năng, chỉ làm vài món chay như “Đậu hũ ngàn sợi” này, hay là “Miến chưng tỏi băm rau cải” này, còn có “Nấm hương hấp” “Nộn chay ba vị” “Khoai lang đỏ ngào đường” vân vân. Chu Tam phu nhân ăn mà khen không dứt miệng.
Lần này ngoài đưa rau củ tới đây, còn có khoảng năm cân khoai tây. Dư Tiểu Thảo lại dạy vài loại công thức từ khoai tây cho nữ đầu bếp Chu gia, Cứ như vậy, đã làm cho có ăn chay mùa đông Chu Tam phu nhân ăn cũng nhiều thêm vài món bà yêu thích.
Chu tam thiếu nhìn thấy cơ hội làm ăn từ khoai tây, hắn nghe Tiểu Thảo nói sang năm sẽ trồng không ít khoai tây nên đã ra tay trước để chiếm ưu thế để quyết định đặt hàng trước toàn bộ. Hơn nữa dùng giá cao mua công thức các móm khoai tây trong tay Dư Tiểu Thảo. Tin tưởng năm sau, chuyện làm ăn của Trân Tu Lâu sẽ lại càng ngày càng phát đạt!