Dư Ba nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng thật lâu vẫn không thấy có người đáp lại. Triệu thị giận dữ liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Viện trạch lớn như vậy, chàng gõ nhỏ thế, ai có thể nghe thấy?”
Dư Ba cười trừ rồi hô một tiếng gọi với vào bên trong: “Có ai ở nhà không?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên: “Có người gõ cửa, ta đi mở cửa!”
Trong viện truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, chỉ lát sau cửa “Kẽo kẹt” một tiếng rồi mở ra, một cái đầu nhỏ ló ra từ bên trong.
Lưu Phương Bình trợn to đôi mắt tròn xoe, tò mò đánh giá người xa lạ trước mắt, lễ phép hỏi một tiếng: “Xin chào, cho hỏi các người tìm ai?”
Đậu Đậu chỉ vào Lưu Phương Bình hỏi mẹ: “Mẹ, Thạch Đầu ca ca?”
Triệu thị nhìn thằng bé trai xa lạ này, nhẹ nhàng lắc đầu với con trai, nói: “Đậu Đậu, huynh ấy không phải Thạch Đầu ca ca.”
“Các người tìm Thạch Đầu ca ca sao? Mau mời vào!” Tuy Lưu Phương Bình chưa từng gặp ba người trước mắt nhưng nghe họ quen biết Thạch Đầu ca ca, vậy hẳn là người quen rồi.
Dư Ba mỉm cười ôn hòa với bé trai, hỏi: “Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Ngươi ở nơi này sao?”
“Ta tên Lưu Phương Bình, sắp bảy tuổi. Ta sống ở viện bên cạch.” Tiểu Thảo tỷ tỷ đã nói tiếp đãi khách đến nhà phải có nhiệt tình và lễ phép, Lưu Phương Bình cũng có thể tự giác làm được điểm này.
Sống ở viện bên cạnh, họ Lưu? Lúc mẹ đến phủ thành đưa tiền và lương thực cho hắn đã từng kể với hắn chuyện cả nhà Đại tỷ chạy nạn trở về, đang được Nhị ca cưu mang. Nhị ca đối đãi cả nhà Đại tỷ thật sự không tệ, còn để cho bọn họ ở riêng một viện. Nhìn quần áo và thần sắc của gia hoả này cũng có thể thấy thằng bé sống cũng không quá tệ. Nhị ca cũng thật là, thà nuôi con thay kẻ khác cũng không giúp đỡ người trong nhà một tay.
“Đại cữu cữu, Tiểu Thảo tỷ tỷ, có khách tới nhà!” Lưu Phương Bình nhảy nhót ở phía trước.
Triệu thị vừa vào cửa đã nhìn thấy rau dưa xanh mướt trong viện, trên lá không hề có một lỗ sâu đυ.c, ngay cả một con châu chấu cũng không tìm thấy. Phải biết rằng, không phải những thôn chung quanh thị trấn chưa từng thử trồng rau hay lương thực, nhưng những mầm cây vừa mới nhú lên đã bị châu chấu gặm ăn sạch làm lãng phí không ít hạt giống. Sao nhà Nhị bá có thể khiến cho rau dưa không bị châu chấu gặm ăn vậy?
“Hả? Gia gia, tiểu thúc tới thăm ông!” Dư Tiểu Thảo nhô đầu ra từ phòng bếp, kêu một tiếng về phía hậu viện.
Dư lão đầu và Dư Hải đang hái rau dưa ở hậu viện, mang theo hai tay dính bùn đi nhanh ra từ hậu viện. Dư lão đầu nhìn đứa con trai mình gửi gắm rất nhiều hy vọng này, trong lòng tràn ngập cảm xúc phức tạp. Khóe miệng ông giật giật, cuối cùng nói một câu: “Tiểu Ba, con trở về khi nào?”
Dư Ba cũng yên lặng chăm chú nhìn người cha mặt mày hồng hào, thân thể còn khỏe khoắn hơn cả trong quá khứ đang đứng trước mặt, trong lòng cảm khái vô hạn: Hắn thiếu chút nữa thì không được gặp cha nữa! May mắn có Nhị ca, nếu không… Chuyện mẹ làm thật sự có chút quá đáng!
Dư Ba đi lên quỳ gối trước mặt Dư lão đầu, dập đầu vang hai cái mới nghẹn ngào nói: “Cha, con trai bất hiếu tới thăm người!”
Trên tay Dư lão đầu dính bùn đất, muốn đỡ con trai lại sợ làm bẩn quần áo hắn. Ông vội nói với Lưu Phương Bình ở bên cạnh: “Phương Bình, mau đỡ tiểu cữu cữu của con dậy. Tiểu Ba, mau đứng lên, mau đứng lên!”
Dư Ba chậm rãi đứng thẳng người, nói với con trai bên cạnh: “Đậu Đậu, mau gọi gia gia!”
“Gia gia…” Tiểu Đậu Đậu có chút ngượng ngùng nhìn Dư lão đầu, mím môi cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Dư Tiểu Thảo bưng một giỏ bánh bột ngô trộn bột mỳ đi ra từ trong phòng bếp, nhìn thấy cả nhà Dư Ba thì cười khanh khách nói: “Tiểu thúc, tiểu thẩm, mọi người còn chưa ăn cơm sáng đúng không? Cùng nhau ăn đi! Gia gia, cha, hai người đi rửa tay rồi ăn nhé. Ăn xong cơm sáng cả nhà chúng ta cùng nhau hái rau vẫn còn kịp!”
Lúc này, một cỗ mùi thơm nồng bay ra từ trong phòng bếp. Tiểu Đậu Đậu hít hít cái mũi, nuốt nuốt nước miếng, khẽ kéo góc áo mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, thơm quá!”
Triệu thị sờ sờ khuôn mặt nhỏ gầy xương của con trai, cười với Dư Tiểu Thảo nói: “Thảo Nhi, làm món ngon gì thế? Ngửi cũng đã thấy thật mê người!”
Dư Tiểu Thảo cong môi cười, nói: “Cơm canh buổi sáng tương đối đơn giản, chỉ xào hai đĩa rau xanh… À, đúng rồi, còn xào một bát tương châu chấu! Dùng châu chấu bắt được làm thành, không biết tiểu thẩm có ăn quen hay không.”
Triệu thị vừa nghe thấy dùng châu chấu làm món ăn, nhất thời cảm thấy dạ dày cuồn cuộn từng đợt ra bên ngoài. Dư Ba thấy sắc mặt vợ trở nên rất khó coi, vội nói: “Cha, miếng vải này để Nhị tẩu may cho người một bộ quần áo mặc. Con trai vừa đi đã nửa năm, không thể ở gần bên chia sẻ vui buồn với người, con trai rất hổ thẹn! Mẹ ở nhà còn đang đợi chúng con về ăn cơm, chúng con xin không ở lại ăn cơm sáng…”
Dư lão đầu ôm mảnh vải, trong lòng không khỏi thổn thức. Trước kia con trai nhỏ chưa từng bỏ một văn tiền mua đồ dùng trong nhà. Vậy mà lần này tới thăm ông còn biết mang theo lễ vật. Cuối cùng con trai đã trưởng thành!
Dư Hải sao lại để tiểu đệ đi? Người tới là khách, sao có thể không ăn cơm đã để họ rời đi? Chàng lôi kéo tay tiểu đệ, nói: “Ăn cơm sáng xong rồi đi. Đệ yên tâm, tuy mùa màng khó khăn nhưng một bữa cơm, ca đệ vẫn có thể lo nổi.”
Hai vợ chồng Dư Thải Phượng cũng đi ra từ hậu viện, nhìn thấy cả nhà Dư Ba đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười chào hỏi: “Tiểu Ba tới à! Mau ngồi xuống, ba tỷ đệ ta đã rất lâu không ngồi chung một bàn ăn cơm rồi!”
Lúc Dư Thải Phượng xuất giá, Dư Ba đã bảy tuổi. Hắn nhớ rõ lúc trước khi mẹ sắp xếp cho Đại tỷ cuộc hôn nhân này, cả nhà đều phản đối. Nhưng mẹ lại tham đồ sính lễ của đối phương, nhất quyết gả Đại tỷ cho người goá vợ kia. Dư Ba nhìn thoáng qua phía sau Đại tỷ thì nhìn thấy một đại hán da đen, râu ria xồm xàm, tướng mạo so với Đại tỷ phải lớn hơn tới bảy tám tuổi. Haizz! Khó trách cả nhà Nhị ca chẳng quan tâm mẹ, chuyện này cũng không thể trách người khác được.
Ngẩn ra một lúc, Dư Ba đã bị Nhị ca lôi kéo ngồi xuống bên cạnh bàn. Tiểu Thạch Đầu lôi kéo cánh tay nhỏ của Đậu Đậu, chỉ vào bánh bột ngô vàng óng giới thiệu: “Đậu Đậu, đây là ngô được mang từ nước khác về, sau đó nghiền thành bột để làm bánh! Ăn rất thơm! Nhìn xem bột đã được rán khô vàng, khi cắn vừa giòn vừa thơm. Có hàm răng chắc thì ăn càng ngon hơn.”
Đậu Đậu nhìn bằng ánh mắt trông mong, rồi há miệng khoe răng nhỏ trắng tinh, nói: “Hàm răng của Đậu Đậu rất tốt, không bị sâu ăn đâu!”
Tiểu Thạch Đầu cười ha hả nói: “Được, vậy lát nữa đệ ăn nhiều một chút! Cả tương châu chấu còn ngon hơn mắm tôm nữa!”
Tiểu Đậu Đậu ngoan ngoãn được Thạch Đầu ca ca đưa đi rửa tay, sau khi lau khô tay thì ngoan ngoãn ngồi lên trên ghế băng nhỏ, chuyên chú chờ ăn cơm. Triệu thị vừa thấy hai nhà đều ngồi xuống, bản thân cứ đứng cũng không ra gì nên đành ngồi xuống bên dưới Liễu thị.
Dư Tiểu Thảo bưng cháo ngô được nấu quánh đặc lên, một mùi thơm thoang thoảng ập đến trước mặt. Triệu thị ngạc nhiên nhìn một nồi cháo ngô vàng óng quánh đặc, bị hương vị kia hấp dẫn. Nàng ta giúp đỡ Tiểu Thảo chia cháo ngô vào bát cho từng người, rồi lại chia cho mỗi người một chiếc bánh bột ngô to.
Liễu thị sợ em dâu câu nệ, cười nói: “Bánh bột ngô và cháo trong nồi còn nhiều lắm, cứ ăn thoải mái, nhất định không được khách khí đâu đó.”
Triệu thị thấy mấy đĩa rau xanh dùng dầu hào xào trên bàn, còn có một đĩa lớn một bát nhỏ tương tỏa ra mùi thơm mê người, còn có bánh bột ngô và cháo không có hạn lượng. Nhìn qua còn thấy phong phú hơn ngày thường, đâu giống thức ăn của năm thiên tai chứ?
“Đang ăn à? Hôm nay gia tới có chút muộn! Không còn cách nào nữa, ra cửa gặp được một đại gia hỏa, phải tốn chút công sức mới đánh chết được nó!” Chu Tuấn Dương khoan thai bước vào, Lưu tổng quản phía sau đang khiêng một con vật đen xám.
Chờ đến khi Lưu tổng quản ném con mồi xuống mặt đất, người Dư gia mới nhìn rõ đó là một con sói hoang. Dư Hải chợt cả kinh, nói: “Xem ra mãnh thú trong núi sâu đã bị thiếu thức ăn, đến cả sói hoang cũng phải một mình xuống núi kiếm ăn. Chắc phải đào thêm mấy cái bẫy rập gần đây nữa mới có thể bảo đảm an toàn.”
Hai con sói nhỏ Tiểu Hắc và Tiểu Bạch tò mò chạy đến trước mặt con sói đã chết, dùng mũi ngửi ngửi một cái, sau đó nhe răng về phía con sói đã chết làm ra dáng vẻ hung ác.
“Ấy! Hai tiểu gia hỏa này thật lợi hại nha! Huấn luyện một chút tuyệt đối có thể trở thành chó săn nhất đẳng!” Chu Tuấn Dương đã sớm nhìn ra hai con này là chó sói, chỉ là nhìn hai tiểu tử ở trước mặt Tiểu Thảo ngoan ngoãn như những con chó nhỏ nên cũng không vạch trần.
Dư Hải hơi lo lắng hỏi: “Quận vương gia, chắc chắn con sói này đi một mình sao? Bầy sói thù rất dai, nếu còn có con nào khác lọt lưới, chỉ sợ những nhà gần chúng ta đừng mong bình an!”
Chu Tuấn Dương ngồi xuống bàn được chuẩn bị riêng cho hắn, cho Dư Hải một ánh mắt yên tâm, nói: “Sợ gì? Có gia ở đây, dù bầy sói lớn hơn nữa đến chúng cũng chỉ có đi không có về!”
“Cứ chờ đến khi cánh tay ngươi khỏi hoàn toàn, có thể kéo cung lại rồi hãy nói!” Dư Tiểu Thảo mang một bát cháo ngô đến đặt ở trước mặt hắn. Sau đó nàng bẻ bánh ngô ra, phết một tầng tương châu chấu thật dày ở bên trong, rồi nhét vào trong tay tiểu Quận vương.
Chu Tuấn Dương cắn một miếng bánh ngô thơm ngào ngạt, sau khi nhai nuốt xong mới nói: “Coi thường gia ư? Đối phó với những con sói hoang này còn cần gia phải dùng tay? Dùng chân đá một cước cũng có thể khiến nó ngã lăn ra trên mặt đất! Nhìn thấy cây kia không? Có tin gia chỉ cần dùng chân đá một cước cũng có thể khiến nó gãy hay không!”
Dư Tiểu Thảo nhìn cái cây hắn chỉ, đó là một cây có thân còn lớn hơn miệng bát. Nàng bĩu môi, nói: “Tiểu Quận vương, ngài vẫn nên tém tém lại một chút đi? Đừng để cánh tay còn chưa khỏi, chân lại bị gãy! Được rồi, không nhắc chuyện này nữa, ăn cơm ăn cơm!”
Chu Tuấn Dương lười chấp nhặt cùng một tiểu nha đầu như nàng, từng miếng từng miếng ăn bánh ngô. Lúc này Dư Ba mới có cơ hội chen miệng vào: “Học sinh Dư Ba, xin ra mắt Dương Quận vương.”
“Dư Ba? Ngươi chính là vị tiểu thúc nhờ quan hệ đi cửa sau muốn dốc sức cho phủ Tĩnh Vương của Dư Tiểu Thảo?” Chu Tuấn Dương hiển nhiên xem thường những người không có sở trường đặc biệt gì, còn tâm tư muốn kéo bè xu nịnh, vì thế không chút khách khí vạch trần trước mặt nhiều người như vậy.
Mặt Dư Ba biến sắc, nghiêm mặt nói: “Hôm qua học sinh vừa mới trở về từ Phủ thành, không biết vì sao Dương Quận vương lại nói những điều này?”
Chu Tuấn Dương nhìn hắn từ trên xuống dưới, tuy rằng cách có chút xa nhưng vẫn có thể nhìn ra được đối phương có động cơ không thuần đối với hắn như cũ. Hắn bĩu môi, thu lại tầm mắt nói: “Vì sao gia nói như vậy, trở về hỏi mẹ ngươi một chút chẳng phải sẽ biết hay sao? Gia nói cho ngươi biết, phủ Tĩnh Vương chúng ta chỉ nhận người thật sự có tài!”
Vì nghĩ đến mặt mũi cả nhà Dư Tiểu Thảo, hắn mới không nói ra ngầm ý của chính mình – không phải phế vật gì cũng có thể nhét vào phủ Tĩnh Vương!
Bữa cơm này, Dư Ba ăn mà không biết mùi vị gì. Rất nhiều lần, hắn đều nhìn Dương Quận vương muốn nói lại thôi. Mà Dương Quận vương ngay một ánh mắt cũng không bố thí cho hắn, tập trung toàn bộ lực chú ý vào việc ăn cơm.