Nông Viên Tự Cẩm

Chương 100: Đến cửa

Trước khi ra khỏi thành, chàng thấy có người bán bánh hấp cho nên mua mấy cái. Người nhà cũng đã quen việc Tiểu Thảo phải ăn thêm bữa trưa, cũng đã giờ này rồi, về đến nhà cũng chưa chắc kịp giờ cơm, con gái chắc chắn sẽ đói bụng.

Tiểu Thảo ngồi ở trên xe lừa, dựa vào túi bông vải ở sau lưng, chân để ra ngoài xe lừa gặm bánh hấp thơm ngào ngạt, dáng vẻ cực kỳ thoải mái.

“Đại Hải huynh đệ, Tiểu Thảo! Ta có giữ chỗ trống cho hai người này, mau tới đây!” Ngoài cửa thành, trên xe bò của Trương lão đầu, Phương thị đã sớm chờ ở đó. Hôm nay xem ra việc buôn bán của nàng ấy không tệ, giỏ trúc trong tay đã trống rỗng, gà và trứng gà đều đã bán hết.

Trương lão đầu kinh ngạc nhìn Dư Hải đánh xe lừa, đập đập tẩu thuốc trong tay lên càng xe, nói: “Đại Hải à! Xe lừa này ở đâu ra vậy? Đừng nói là ngươi mua nhé? Không phải đại thúc chê bai gì ngươi, mua lừa cũng nên chọn con nào khỏe mạnh mập mạp chút… Con này của ngươi, có thể nuôi sao?”

Dư Hải cười nói: “Trương đại thúc, con lừa này thấy gầy nhưng tinh thần lại không tệ. Trước kia ta cũng từng học thú y được mấy ngày, thấy con lừa không có bệnh xấu gì nhiều, điều trị mấy ngày hẳn sẽ không có vấn đề gì. Nếu như con lừa này không gầy, sao có thể rẻ như vậy được?”

Trương lão đầu hỏi xe lừa bao nhiêu tiền, Tiểu Thảo lừa ông nói chỉ một lượng bạc. Ông lão gật gật đầu nói: “Một lượng bạc cũng không đắt lắm, làm một chiếc xe lừa cũng tốn chừng đó tiền. Dù cho không thể nuôi sống con lừa cũng không mất mát gì nhiều… Đại Hải huynh đệ, ngươi mua chiếc xe lừa này…”

Lúc Trương lão đầu không giao củi hắn sẽ đi lên thị trấn đón người, một ngày làm ăn tốt cũng có thể kiếm được hai ba chục đồng. Thấy xe lừa của Dư Hải, điều đầu tiên mà ông nghĩ tới chính là: Có phải Dư Hải định tranh giành việc làm ăn với ông hay không? Dù sao, tốc độ của xe lừa cũng có thể nhanh hơn xe bò.

Tiểu Thảo vội vàng cười nói: “Trương gia gia, Thạch Đầu nhà cháu không phải đang học tập trên thị trấn sao? Có xe lừa nhà cháu cũng có thể đi thăm nó dễ hơn. Hơn nữa, trước sau nhà cháu có trồng một ít rau, sau này có xe lên thị trấn bán rau cũng thuận lợi hơn.”

Trương lão đầu thấy nàng lời trong lời ngoài, thấy không có ý định dùng xe lừa chở người thì mới yên tâm.

Trên đường trở về, Dư Hải sợ con lừa gầy sẽ mệt lả, sống chết không muốn ngồi lên xe lừa. Tiểu Thảo không lay chuyển được chàng, cho nên để chàng ngồi lên xe bò của Trương lão đầu. Con lừa kia cũng thông minh, nhắm mắt theo đuôi phía sau xe bò, trừ giữa đường Tiểu Thảo cho nó uống nước linh thạch một lần, dọc theo đường đi cũng không có xuất hiện chuyện nó mệt mỏi ngã xuống như Dư Hải lo lắng.

Nhà Tiểu Thảo ở dưới chân Tây Sơn, trở về từ thị trấn phải đi qua hơn nửa thôn. Cha con hai ngươi còn chưa về tới nhà, chuyện Dư Hỉa mua xe lừa đã truyền ra khắp thôn.

Lý thị đạp chân nhỏ, lảo đảo lắc lư chạy về nhà, thêm mắm dặm muối tin tức mình nghe được kể lại cho Trương thị nghe. Lần trước, nàng ta không lấy được thứ gì tốt từ trong nhà Tiểu Thảo, lần này đã có kinh nghiệm, xúi giục mẹ chồng đi dạy dỗ nhị phòng. Còn nói cha chồng không trợ cấp cho bọn họ, mới tách ra chưa bao lâu mà đã có thể mua xe lừa rồi kìa!

Trương thị vừa nghe, cặp lông mày thưa thớt lập tức nhíu lại: “Mua xe lừa? Ngươi chắc không?”

Lý thị liên tục gật đầu, nói: “Dĩ nhiên chắc chắn, cũng đã truyền khắp thôn rồi còn giấu diếm nhà chúng ta nữa! Mẹ, người nghĩ thử xem, mua một con lừa cũng phải tốn năm sáu lượng bạc. Nhị đệ vừa tách ra ở riêng không bao lâu, chân lại không khỏe, lấy đâu ra bạc mua xe lừa? Không lẽ là cha lén lút…”

Lý thị nói tới đây thì ngừng lại không nói tiếp nữa, Trương thị rất rõ ràng ý của nàng ta là gì, nghi ngờ nói: “Bạc trong nhà đều là do ta quản lý! Trong tay lão đầu kia cũng có tầm mười đồng tám đồng, nhưng ta tin rằng, nói ông ấy lấy bạc trợ cấp cho lão Nhị là không có khả năng!”

Lý thị thấy mình không thể khơi dậy được cơn tức của mẹ chồng thì nóng nảy: “Mẹ, nếu không phải do cha lén lút trợ cấp cho bọn họ, lão Nhị đến cả cơm cũng không có mà ăn lấy đâu ra tiền mua xe lừa? Mấy ngày nay chỉ bắt được ít cá, còn trước kia thì sao? Lúc chân của lão Nhị còn tốt, săn thú bán có tiền cũng đều giao vào tay cha chồng trước. Nếu như ông ấy không giao hết cho mẹ, giữ lại mười lượng tám lượng, cũng nói không chừng…”

“Giỏi lắm!” Trương thị vừa nghĩ tới Dư lão đầu gạt bà ta đưa bạc cho nhà lão Nhị thì cơn tức ngay lập tức xông lên. Bà ta ném kim chỉ trong tay vào sọt, kêu lên:

“Lúc ta nói tách ra ở riêng không hiểu sao lão nhị lại dễ dàng đồng ý như vậy! Thì ra là do ông già chết tiệt này đã sớm bòn rút từ trước! Không được, nói gì cũng phải bắt bọn họ nhả ra!”

Trương thị hầm hừ đi tới con đường đến nhà Tiểu Thảo, khóe miệng Lý thị cong lên một nụ cười đắc ý, lắc lắc vòng eo to mập đi theo phía sau. Con dâu cả Lưu thị của đại ca Dư lão đầu Dư Lập Xuân thấy vẻ mặt của hai người mẹ chồng nàng dâu và hướng họ đi, rõ ràng là đi đến nhà Dư Hải. Trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng đi tìm Dư lão đầu đang đánh cờ trong thôn.

Lúc mẹ chồng nàng dâu Trương thị đi tới nhà Tiểu Thảo, cả nhà đều đang bận rộn xử lý đầu heo và nội tạng heo. Liễu thị ngẩng đầu lên, nhìn thấy khí thế hung hăng của Trương thị thì căng thẳng trong lòng, vội vàng đứng dậy vâng dạ nói: “Mẹ, sao người lại tới đây lúc này?”

Lý thị nhìn thấy ruột heo hôi hám trong chậu gỗ, nghĩ tới lần trước mình không chiếm được lợi ích gì, ngược lại cả người đều bị dính mùi tanh hôi, quần áo lúc về giặt đi giặt lại nhiều lần nhưng vẫn luôn cảm thấy mùi vị đó, tắm cũng rửa không sạch. Nàng ta thấy Tiểu Thảo cầm một đoạn ruột heo trong tay, cười như không cười nhìn nàng ta, vội vàng lùi lại sau lưng Trương thị, che mũi nói: “Sao lúc này mẹ không thể tới? Chẳng lẽ tới nhà lão Nhị các ngươi còn phải chọn giờ hay sao hả?”

Trương thị nặng nề hừ một tiếng, nói: “Nghe nói nhà lão Nhị khá lên, mua một chiếc xe lừa. Người làm mẹ như ta sao có thể không tới chúc mừng đây?”

Đột nhiên, sắc mặt của bà ta bất ngờ biến đổi, nói: “Vợ của lão Nhị, ngươi thành thật khai báo đi! Lừa bao nhiêu bạc từ chỗ lão đầu tử rồi? Lúc ta bảo tách ra ở riêng, sao nhà các ngươi lại dễ dàng đồng ý như vậy được! Thì ra là còn giữ lại mấy món ấy rồi! Ta nói cho các ngươi biết, hôm nay các ngươi không giao ra bạc lấy từ chỗ ông già kia ra, các ngươi không xong ta với đâu!”

Liễu thị vừa nghe thấy thì nóng nảy, vội nói: “Mẹ, ở đâu ra bạc đó chứ? Lúc ở riêng chỉ được có hai lượng bạc, còn phải mượn của nhà mẹ đẻ con một ít, đều bỏ hết vào để xây cái nhà này lên. Trong tay cha có bạc hay không, có bao nhiêu bạc, người khác không biết thì thôi, nhưng người có thể không biết hay sao?”

“Ta đúng là không biết đó! Nếu như không phải ông già kia lén lút nhét bạc cho các ngươi, chỉ dựa vào đứa thì què, đứa thì bệnh, đứa thì bé như các ngươi, trong thời gian ngắn như vậy có thể kiếm được bạc để mua xe lừa hay sao?”

Trương thị vừa nghe nói mua một chiếc xe lừa tốn cỡ năm sáu lượng bạc đấy, bây giờ mỗi ngày tiền bán cá lão đầu tử và lão đại bắt được chỉ gần đủ cho cả nhà tiêu xài, năm sáu lượng bạc có thể xài được biết bao nhiêu lâu chứ! Nghĩ đến đây, trong lòng bà ta như bị khoét một lỗ lớn, ào ào chảy máu.

Liễu thị tính tình ôn hòa, sao có thể nói lại Trương thị, nàng ấy gấp đến độ nước mắt cũng sắp chảy xuống, nhỏ giọng tranh luận: “Mẹ, tiền mua lừa là tiền do Tiểu Thảo đến bến tàu bán đầu heo và ruột heo kho kiếm được. Không tin, ngài có thể đến bến tàu hỏi một chút, đồ nhắm giá một văn tiền của nhà chúng ta có rất nhiều người biết.

Tiểu Thảo vỗ trán một cái, trong lòng thở dài nói: Mẹ của con ơi! Mẹ cũng hơi thành thật quá rồi đó? Nói mấy câu đã khai báo hết của cải nhà chúng ta cho người ta rồi…

“Đồ nhắm một văn tiền? Nhị đệ muội, ngươi dỗ ai vậy? Một cân thịt heo giá cỡ hai mươi văn, một văn tiền có thể mua được mấy miếng thịt chứ, còn không đủ nhét kẽ răng nữa! Thường ngày ta thấy ngươi là một người thành thật, lại có thể lừa gạt cả mẹ hay sao!” Lý thị đứng bên cạnh nói kháy, trên mặt toàn là dáng vẻ đang xem kịch vui.

“Đại tẩu, ta không hề lừa gạt mẹ! Mấy loại đầu heo ruột heo này dùng gia vị hầm lên, mùi vị cũng không tệ lắm. Mỗi ngày có thể thu mấy chục văn tiền vào túi đấy… Nếu không dựa vào nó, cả nhà chúng ta đều đã sớm chết đói rồi…” Liễu thị vẫn còn để ý, không có khai ra toàn bộ thu nhập mỗi ngày được hai ba trăm văn tiền.

Nhưng một ngày mấy chục văn tiền cũng đã khiến cho Trương thị tức đỏ mắt rồi! Trương thị nhìn vào thứ mà ngày thường bà ta thấy bẩn thỉu trong chậu gỗ, ruột heo bình thường đều ném cho chó ăn, bước gần lại từng bước, nhưng lại bị cái mùi hôi hám kia xông đến phải lùi ngược về, sau đó khinh bỉ bĩu môi nói:

“Mấy thứ vừa thối lại vừa bẩn như này cũng có người mua sao? Ngươi cho là bà già ta ngu, dễ lừa gạt đúng không? Coi như mỗi ngày các ngươi thu được mấy chục văn tiền vào sổ, không ăn không uống, cũng không có khả năng chỉ trong mười ngày đã đủ tiền mua xe bò!”

Dư Hải đang làm lều cho lừa xám nhỏ ở hậu viện, nghe thấy động tĩnh thì bước nhanh tới, nói khẽ với Trương thị: “Mẹ, lừa nhà con mua là bị bệnh sắp chết, người ta muốn vứt bỏ không cần nữa. Cho nên chỉ thanh toán tiền xe thôi, tổng cộng còn chưa tới một lượng bạc. Không tin, người có thể đến hậu viện xem thử…”

Hậu viện, Tiểu Hôi đã uống nước linh thạch, đang thoải mái nằm phơi nắng trên mặt đất. Từ góc nhìn của Trương thị, chỉ thấy một con lừa gầy trơ xương, trên người không có mấy lạng thịt, uể oải nằm trên mặt đất, ngay cả đứng lên cũng không nổi, trong lòng đã tin ba phần lời nói của Dư Hải.

Nhưng chuyến này của bà ta cũng không thể tới phí công, tròng mắt xoay tròn, nói: “Lão Nhị này, điều kiện của nhà các ngươi, mỗi ngày có thể kiếm được mấy chục văn tiền vào sổ, cũng không biết giúp đỡ cho người nhà sao? Cha mẹ ngươi cũng sắp không có cơm ăn rồi, ngươi còn ném bạc mua một con lừa bệnh sắp chết, cũng không sợ người ta nói các ngươi bất hiếu à?”

Tiểu Thảo vui vẻ, lắm mồm nói: “Nãi nãi, ngài đừng quên, chúng ta đã ở riêng rồi! Lúc ở riêng, chỉ chia ba mẫu đất cát, hai lượng bạc và một tòa nhà đổ nát đến không ở được cho chúng ta. Lúc ở riêng, trên khế ước đã viết vô cùng rõ ràng. Hàng năm chúng ta chỉ cần đưa cho các người hai trăm cân lương thực, hoặc là hai lượng năm bạc là được. Nãi nãi, bây giờ đất còn chưa trồng khoai lang đâu, người muốn chúng ta giúp thế nào đây?”

Trương thị tham ba trăm lượng bạc Dư Hải dùng mạng để đổi lấy, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ một chút nào, còn đúng lý hợp tình nói: “Không phải nhà các ngươi có thể bán ruột heo kiếm tiền hay sao? Ngươi dạy công thức làm ruột heo cho chúng ta, đừng có giấu giếm, chúng ta mặc dù ở riêng, nhưng cũng là người một nhà. Chúng ta được lợi cũng tốt hơn bị người khác học…”

Tiểu Thảo cảm thấy đặc biệt cạn lời, đây rõ ràng là muốn chặt đứt đường sống của nhà nàng mà! Nàng vô cùng may mắn vì thời tiết hôm nay âm u lạnh lẽo, vườn rau trong sân và hậu viện đã sớm được phủ đệm rơm, bằng không rau cải trong đất bị Trương thị và Lý thị nhìn thấy, nói không chừng còn sẽ vơ vét thêm một ít. Không cần hoài nghi, hai mẹ chồng nàng dâu này không có chuyện gì là không làm được.