Liễu thị có phần lo lắng: “Phải chiên dầu à? Dầu trong nhà có đủ không, nếu không… Mẹ qua nhà Chu thẩm thẩm mượn một ít?”
Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, nói: “Hôm qua mua một cân dầu đậu nành còn chưa dùng, chắc là đủ rồi ạ! Nhưng mà, làm cá nấu rượu kho mục cần dùng đường trắng, bây giờ đi mua cũng không kịp rồi… Không biết nhà Chu thẩm thẩm có hay không…”
Chu gia là một trong những nhà được coi là khá giả ở trong thôn, đàn ông ở bên ngoài có thể kiếm tiền, đàn bà ở nhà nuôi gà cũng kiếm được không ít. Phương thị trước nay chưa từng khắt khe con trẻ, nếu như nói nhà nào ở trong thôn có thể mượn đường trắng, cũng chỉ có nhà nàng ấy.
Liễu thị cởi tạp dề xuống, cười nói: “Mẹ qua hỏi xem, không biết cần bao nhiêu?”
Tiểu Thảo nói: “Chỉ là gia vị thôi, một nắm nhỏ là được rồi…”
“Một nắm nhỏ? Thảo Nhi, con không biết giá đường trắng sao? Nửa cân khoảng hai trăm sáu mươi văn tiền đấy! Con nói một nắm nhỏ, đã là mấy chục văn tiền rồi! Chu thẩm thẩm của con dù thương con cũng sẽ không mua nhiều như vậy.” Dư Hải không nhịn được nhắc nhở.
Tiểu Thảo trố mắt nói: “Cái gì? Đường trắng đắt như vậy sao! Trời ạ, nhà bình thường đúng là không ăn nổi…”
Liễu thị liếc nàng một cái, cười nói: “Đường trắng vốn cũng không phải thứ nhà bình thường có thể ăn. Con làm món cá gì? Cần gia vị đắt tiền như vậy, có khi nào ngay cả tiền vốn cũng không thu về được không?”
Tiểu Thảo nhìn hơn một trăm con cá nhỏ ướp trong chậu, trong lòng tính toán thiệt hơn, bán một trăm sáu mươi bảy mươi văn tiền chắc là không vấn đề gì. Cá nấu rượu kho mục nếu như không có đường trắng, chỉ sợ hương vị sẽ kém hơn nhiều, bỏ ít một chút… Chắc là không có vấn đề nhỉ?
“Mẹ, con và mẹ cùng nhau sang nhà Chu thẩm thẩm xem thế nào rồi nói.” Tiểu Thảo cầm khoai lang đỏ đã gặm mấy miếng, nhét vào trong tay Tiểu Thạch Đầu, đứng dậy thị đi ra cửa cùng với Liễu.
Ra cửa đi tầm ba trăm thước, gõ cửa Chu gia, người mở cửa là một thiếu niên mi thanh mục tú, mười hai mười ba tuổi, da màu lúa mạch khỏe mạnh, đôi mắt cong cong như trăng non, khóe miệng hơi nhếch lên, lúc không cười cũng cho người ta cảm giác cười híp mắt, khiến cho người khác nhìn một cái cảm thấy đôi mắt rất có duyên.
“Văn Hoa à! Sao hôm nay không đi theo cha cháu đi bán hàng vậy?” Liễu thị có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy thiếu niên, không nhịn được hỏi.
Chu Văn Hoa ho khan hai tiếng, trong l*иg ngực phát ra tiếng hít thở nặng nề. Cậu cố nén cảm giác khó chịu ở cổ họng, nuốt nước miếng một cái, nói: “Hôm qua lúc về nhà, trời nóng nên cởϊ áσ ngoài ra, kết quả bị cảm lạnh, không thoải mái, cha ta cho ta ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Khụ… Dư thẩm, Tiểu Liên muội muội, hai người tới tìm mẹ ta à?”
Liễu thị quan tâm nói: “Mời đại phu tới khám chưa? Không nên cậy cơ thể khỏe mạnh, gắng gượng biến bệnh nhẹ thành bệnh nặng.”
“Vưu đại phu đã khám rồi, cũng đã kê thuốc, đã uống hai toa, cơ thể cảm thấy thoải mái hơn rồi. Khụ… Mẹ! Dư thẩm và Tiểu Liên muội muội tới…” Chu Văn Hoa hình như chắc chắn nàng là Dư Tiểu Liên, Tiểu Thảo cũng chỉ cười cho qua chuyện, cũng không sửa cho cậu.
Phương thị đi từ trong nhà ra, nhìn thấy hai mẹ con nàng, cười nói: “Tiểu Thảo trở về từ bến tàu à? Hôm nay làm ăn thế nào? Đồ kho của cháu ăn ngon như vậy, nhất định rất nhiều người thích ăn phải không? Văn Hoa, đây là Tiểu Thảo muội muội, Tiểu Thảo trắng hơn Tiểu Liên một chút, da cũng mịn, nhưng thấp hơn một chút. Nếu không nhìn kỹ sẽ không phân biệt được đâu. Con nhận sai cũng là chuyện bình thường.”
Chu Văn Hoa vì nhận nhầm người mà ngại ngùng sờ gáy, cái miệng thích cười nhếch lên, nói: “Hóa ra là Tiểu Thảo muội muội! Trước đây đều là Dư thẩm và Tiểu Liên tới, còn nghĩ rằng muội là nàng ấy. Nghe San Hô nói, sức khỏe muội gần đây rất tốt. Chúc mừng muội!”
Thiếu niên mười hai mười ba tuổi, cũng đã biết nói chuyện như vậy, đúng là người làm buôn bán. Tiểu Thảo cười với cậu, nói: “Vài lần trước tới, Văn Hoa ca ca đều không có nhà, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, nhận sai cũng khó tránh khỏi. Lúc mẹ ta không chú ý cũng sẽ nhận nhầm hai bọn ta! Ai bảo hai bọn ta lớn lên giống nhau chứ?”
Chu Văn Hoa bị biểu cảm bất đắc dĩ của nàng chọc cho cười rộ lên, ngực vốn bởi vì bệnh mà nặng nề khó chịu, hình như cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Chu thẩm, nhà người có đường trắng không? Ta muốn làm món ăn mới, thiếu loại gia vị này…” Tiểu Thảo mong đợi nhìn Phương thị, rất sợ nàng ấy nói không có, vậy cá nấu rượu kho mục hôm nay sẽ không nấu được…
Phương thị cười nói: “Thật khéo, nếu cháu tới sớm hơn, nhà ta đúng là không có. Hôm qua Chu thúc bán hàng trở về, mua cho bọn trẻ bốn mươi, năm mươi văn tiền đường. Cháu nói số tiền đó không bằng mua thêm ít thịt, hoặc là mua thêm ít gạo trắng, bột mì, lại mua đồ ăn đắt như vậy. Linh Lung, mang số đường hôm qua dư lại đưa cho Tiểu Thảo muội muội nếm thử!”
Tuy Phương thị trong miệng oán giận, khóe mắt lại mang ý cười. Trong mắt nàng ấy và chồng, bản thân khổ một chút không quan trọng, nhưng không thể để cho bọn trẻ giống như bọn họ lúc nhỏ, cái gì cũng chưa thấy qua, đến trong trấn để cho người khác coi thường là nhà quê chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tiểu Thảo tiến lên nhìn trong tay Chu Linh Lung, phát hiện cái gọi là đường trắng chính là khối đường giống như đường phèn vậy, bảo sao sẽ bán một văn tiền một khối.
Nàng chọn một khối to bằng quả trứng gà từ trong túi đường, ước chừng nặng khoảng một lạng, dù sao cũng đến giá mười lăm mười sáu văn tiền, cười nói: “Chu thẩm, ta muốn đường trắng là dùng để làm thức ăn mang bán ở bến tàu, khối đường này bao nhiêu tiền, cũng không thể ta kiếm tiền mà lại để cho nhà thẩm chịu thiệt được…”
Phương thị giận nàng liếc mắt một cái, cười nói: “Quan hệ hai nhà chúng ta nói gì chuyện tiền bạc chứ? Văn Hoa ca ca ngươi không thoải mái, trong miệng nhạt nhẽo không muốn ăn gì cả. Hôm qua ăn đồ kho ta mang về lại khen không dứt miệng, còn ăn thêm một bát cơm. Chờ ngươi làm xong món ăn mới, mang qua cho ta một ít là được!”
Tiểu Thảo suy nghĩ, gật đầu nói: “Được! Dù người không nói ta cũng sẽ không quên mang sang cho mọi người nếm thử. Vậy thì cảm ơn người, thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải trở về chiên cá…”
Trên đường trở về, Liễu thị không nói trong miệng nhưng lẩm bẩm trong lòng: “Tuy cá nhà mình bắt không tốn tiền, nhưng ngoài gia vị còn cần dầu, ít nhất cũng phải ba mươi bốn mươi văn tiền… Vậy có thể kiếm được tiền sao?”
Về đến nhà, Tiểu Thảo trước tiên chuẩn bị tốt gia vị và nguyên liệu, cá cũng đã ướp xong, đổ nửa cân dầu đậu nành vào nồi sắt ở trên bếp, đun nóng, lúc khói trong nồi bay lên, vẩy vào một chút nước, như vậy có thể loại bỏ mùi tanh của dầu đậu nành.
Sau đó dập bỏ lửa dưới đáy nồi, chờ dầu còn bảy phần nóng, thả cá nhỏ đã ướp vào, lần lượt chiên rồi vớt ra.
Bếp lò ở nông thôn giống nhau đều có hai cái nồi trái và phải, bình thường một cái nấu ăn một cái nấu cơm. Tiểu Thảo bỏ hành đã cắt, gừng, tỏi bỏ vào một cái nồi sắt khác, trải lên một tầng, để cá đã chiên đặt ở đáy nồi, lớn một chút đặt ở phía dưới, nhỏ hơn để lên phía trên.
Dầu đã chiên cá, múc ra một nửa, còn dư lại bỏ hạt tiêu nhỏ vào xào thơm, lại thêm giấm, đường trắng, rượu vàng, hành, gừng, tỏi, hoa tiêu, hồi hương, vỏ quế các gia vị khác, đổ nước tương vào. Nàng nhìn nước kho hơi ít, nên thêm một lượng vừa phải nước linh thạch, đun lửa lớn.
Sau khi đun nước hàng, rót vào trong nồi cá, đậy nắp nồi kín mít, còn đặc biệt bảo Tiểu Thạch Đầu nhặt mấy hòn đá về đè ở phía trên để tăng áp suất. Nấu lửa nhỏ khoảng nửa tiếng, tắt lửa, mở nắp nồi ra cho nguội.
Cá nấu rượu kho mục ăn lạnh mới ngon nhất. Tiểu Thảo chọn mấy con cá nhỏ ra, để cho cha mẹ, Tiểu Liên và Tiểu Thạch Đầu nếm thử. Cá nấu rượu kho mục trong mặn có ngọt, trong ngọt có cay, mùi dầu thơm lan tỏa, trải qua chiên và nấu, xương cá đã nhừ đến mức tan vào trong miệng, ngay cả đầu cá nhai nhai một chút cũng có thể nuốt xuống. Cả con cá nhỏ, một chút cũng không lãng phí.
“Không tệ! Rất ngon! Đi, mang một ít qua cho Chu thẩm con…” Liễu thị nếm thử một con thì dừng lại, một con cá cũng là từng văn tiền đó!
Tiểu Thảo cầm cái đĩa, để đầy cá vào, khoảng hơn hai mươi con, bảo Tiểu Thạch Đầu mang sang. Số còn lại tìm một lọ sành, bỏ tất cả vào. Nàng muốn chạy tới bến tàu bán hết chỗ cá này trước khi công nhân bến tàu về nhà ăn tối.
Tiểu Liên thấy nàng cả ngày hôm nay đều bận rộn bán thức ăn, làm thức ăn, không được rảnh rỗi chút nào, nói: “Muội muội, hay là để tỷ và Tiểu Thạch Đầu ra bến tàu đi?”
Tiểu Thảo mới sáng sớm đã ra bến tàu, sau khi bán xong đồ kho lại đi chợ mua đầu heo và những nguyên liệu khác và một ít gia vị, về đến nhà còn chưa kịp thở đã đi bắt cá, ướp cá, lại nấu cá nấu rượu kho rượu, đúng là mệt không chịu được.
Ngẫm lại đi đường cũng mất một tiếng, còn không biết bản thân còn chống đỡ được không. Hai ngày này, Tiểu Thạch Đầu cũng hiểu được cách bán hàng, chắc là không có vấn đề gì nhỉ? Nhưng mà, nàng vẫn có chút không yên tâm dặn dò:
“Cá lớn một chút bán một văn tiền hai con, bán cá lớn trước. Sau đó nếu còn lại một ít cá nhỏ bán không được thì bán một văn tiền ba con. Dù sao… Có thể bán được nhiều hơn thì cứ bán đi.”
Tiểu Thạch Đầu đầy tự tin nói: “Yên tâm đi! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!!”
Sau khi đưa mắt nhìn Tiểu Liên và Tiểu Thạch Đầu rời đi, Tiểu Thảo cũng không rảnh rỗi. Nàng phải bắt đầu kho đầu heo, bụng heo, ruột heo đã làm sạch để sáng sớm ngày mai mang đi bán.
Liễu thị thấy đầu heo và nước kho đều đã để vào nồi, còn lại chính là hầm lửa nhỏ, bèn đuổi con gái đi nghỉ ngơi:
“Còn lại để mẹ làm cho… Sau này, con chỉ phụ trách phối chế nước kho là được, còn lại đều giao cho chúng ta đi! Đừng có cái gì cũng ôm vào người. Sức khỏe của con mới tốt hơn, đừng mệt quá lại bị bệnh!”
Tiểu Thảo gật đầu, cười nói: “Vậy được! Con biết mẹ điều chỉnh nhiệt độ còn thạo hơn con! Vậy con lại làm chưởng quỹ phủi tay!”
Ra khỏi phòng bếp, nàng thấy cha đang làm võng lưới mới, tiến tới hỏi: “Cha, thời gian còn sớm, nếu không chúng ta đi ra ao bắt thêm ít cá nữa đi?”
Dư Hải có chút động tâm, nhưng quan tâm nhìn nàng, nói: “Con không mệt sao? Hay là về phòng nằm một lúc, nghỉ ngơi một lát đi! Việc bắt cá, ngày mai ban ngày cha đi thử xem…”
Những ngày này quan sát, Tiểu Thảo sớm đã phát hiện, nhà mình là điển hình mẹ nghiêm cha hiền. Trách mắng phê bình đều là Liễu thị giả đen mặt. Mà Dư Hải chiều con đến không có giới hạn, nhất là Tiểu Thảo, gần như là muốn gì được đó.