Nông Viên Tự Cẩm

Chương 45: Phát tài

“Đây không phải Tiểu Thảo sao! Trời lạnh như thế này, ngươi còn lên núi đặt bẫy sao?” Đang trong lúc do dự, giọng nói quen thuộc của Chu tam thiếu lại vang lên từ nơi không xa.

Dư Tiểu Thảo vừa quay đầu đã nhìn thấy một thiếu niên tuấn mỹ mặc áo bông màu xanh ngọc, bước xuống từ trên một chiếc xe ngựa ngăn nắp. Không phải là Chu tam thiếu sao?

“Tam thiếu, trùng hợp như vậy? Ta còn đang nói đưa con mồi ngươi đặt trước qua cho ngươi đây! Hôm nay nhiều con mồi, một mình ta mang không xuể nên để cha ta tới giúp đỡ!” Dư Tiểu Thảo đẩy đẩy cha nhà mình bước nhanh vài về phía Chu Tử Húc.

Dư Hải cười vẻ mặt đầy áy náy: “Chưởng quầy Lưu, thật sự rất xin lỗi! Những con mồi này, Trân Tu Lâu đã đặt trước với tiểu nữ. Lần sau có cơ hội, sẽ lại hợp tác cùng chưởng quầy Lưu sau.”

Chưởng quầy Lưu làm mặt hung hăng mà trừng vài cái, khuôn mặt đen lại sau đó hướng tới bóng lưng Dư Hải “Phi” một tiếng: “Một tên quỷ nghèo săn thú còn xứng nói “Hợp tác” cùng ông đây? Bọn tiểu nhị nghe đây, về sau nếu họ Dư lại đến đưa con mồi, một con cũng không nhận! Để cho hắn đi ôm đùi Trân Tu Lâu đi! Hừ!”

Chưởng quầy Lưu tuy ngoài miệng thống khoái nhưng trong lòng lại rất không thoải mái. Năm nay tuyết lớn, tuyết rơi nhiều nên trên núi đống băng khiến các thợ săn ít ai mạo hiểm vào núi, các tửu lầu tiệm cơm ở thị trấn đều thiếu đi các món ăn dân dã. Nếu không, hắn cũng sẽ không hạ mình bày ra dáng vẻ đi theo làm quen để lôi kéo một con mồi.

Chưởng quầy Lưu chỉ có thể đỏ mắt nhìn con mồi, còn Chu tam thiếu bên kia mừng rỡ không thôi. Thỉnh thoảng lại nhìn một chút chân con hươu đực trên vai Dư Hải, Chu Tử Húc vui vẻ ra mặt:

“Dư đại thúc, ngài đây chính là đưa than ngày tuyết nha! Cuối năm, huyện lệnh và nhân vật có uy tín danh tiếng ở thị trấn đều đặt bàn ở Trân Tu Lâu. Ta còn đang lo không thể có đủ số lượng các loại thức ăn đây! Có con hươu đực này, danh tiếng của Trân Tu Lâu nhất định lại lên cao thêm một bậc!”

“Húc Nhi, vị này chính là cứu tinh lớn của Trân Tu Lâu chúng ta trong miệng con sao?” Bên trong xe ngựa truyền ra một giọng nói ôn nhu thục uyển.

Chu tam thiếu cười cười với Dư Tiểu Thảo, nói với người bên trong xe ngựa: “Mẹ, vị tiểu cô nương này chính là người đã tặng cho chúng ta công thức chế biến dầu hào, Dư Tiểu Thảo. Chúng ta chỉ bằng sự đặc sắc của dầu hào đã ép cửa hiệu lâu đời ở trấn tới không dám ngẩng đầu. Nói nàng là cứu tinh của Trân Tu Lâu, đúng không quá.”

Chu phu nhân bởi vì bên ngoài có đàn ông cho nên không tiện lộ diện, đành phải ở trong xe nói tiếng cảm ơn: “Đa tạ Dư cô nương đã không tiếc truyền thụ bí phương. Húc Nhi, ngày khác mời cô nương tới phủ làm khách, mẹ phải tận mặt cảm ơn nàng thật tốt.”

Dư Tiểu Thảo vội nói: “Phu nhân khách khí rồi. Phương pháp điều chế dầu hào kia chẳng qua chỉ là một món để thưởng thức ở nhà. Còn ở Trân Tu Lâu lại có thể khiến càng nhiều người lãnh hội được mỹ vị của nó, bất luận là công thức nấu ăn hay là cách điều chế, chỉ có nằm trên tay người hiểu được nó, thưởng thức nó mới có thể vận dụng để thể hiện ra giá trị của nó. Không phải sao?”

Chu phu nhân nghe vậy, không khỏi nhìn tiểu cô nương dân dã này với con mắt khác, cách nói năng này, trí tuệ này, ngay cả khuê tú nhà nào đó ở thị trấn cũng không bì kịp.

“Mẹ, ngài đi về trước đi! Con đến tửu lầu sắp xếp một chút.” Bây giờ trong mắt trong lòng Chu Tử Húc chỉ có con mồi. Vấn đề không chỉ là tiền mà còn liên quan đến danh tiếng của tửu lầu.

Khi các tửu lầu khác đều không có món ăn dân dã để bày lên bàn ăn, Trân Tu Lâu đã tạo được ra bữa tiệc danh tiếng toàn từ thịt hươu, nhất định có thể khiến tửu lầu lại thêm một tầng cao mới!

“Tiểu Thảo, ngươi thật là tiểu phúc tinh của ta! Những món ăn dân dã để dành trước khi tuyết rơi đã sớm bán hết sạch. Hai ngày nay, mấy người khách quen đều muốn ăn chút mới mẻ, ta sắp sầu đến bạc tóc rồi. Cuối năm mấy món ăn quá đơn giản, ta cũng ngại đem ra bán!” Chu Tử Húc tiếp nhận con mồi trong tay Tiểu Thảo, vai sóng vai cùng nàng đi vào.

Dư Hải theo ở phía sau, trong lòng rất kinh ngạc: Con gái nhà mình quen thuộc với tiểu đông gia của Trân Tu Lâu như vậy từ khi nào?

Đến Trân Tu Lâu, Chu tam thiếu để tiểu nhị đem con mồi xuống phòng bếp, mời hai cha con đến nhã gian của mình, sau đó cho thêm than vào chậu để lửa lớn hơn. Nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Tiểu Thảo, không khỏi quan tâm hỏi:

“Đông lạnh quá à? Mau đến đây hơ lửa sưởi ấm đi. Trong rừng tuyết dày như vậy, con mồi cũng không dễ bắt mà! Dư đại thúc, bản lĩnh săn thú này của ngài cũng thật tuyệt!”

Dư Hải bưng một chén trà nóng sưởi ấm trong tay, ánh mắt nhìn về phía nhã gian hoa mỹ mang theo trang trí phong nhã. Trong lòng âm thầm cảm thán: Vô số lần tới Trân Tu Lâu bán con mồi nhưng cho tới bây giờ chưa được hưởng thụ loại đãi ngộ này. Đây đều là nhờ hào quang của con gái chàng nha!

Từ trong miệng Chu phu nhân, dầu hào đặc sắc nhất của Trân Tu Lâu vậy mà lại là học từ đứa con gái này của chàng. Chàng chưa bao giờ biết con gái nhỏ nhà mình lại có bản lĩnh như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác vinh dự tự hào.

Nghe được tiểu đông gia của Trân Tu Lâu khách khí hỏi thăm, chàng vội ngồi thẳng thân mình, hơi câu nệ nói: “Chu tam thiếu gia quá khen, hôm nay cũng là vận khí tốt, ta cũng không nghĩ tới hạ bẫy có thể có thu hoạch như vậy.”

“Dư đại thúc, vẫn nên gọi ta là Tử Húc tốt hơn. Bản lĩnh đặt bẫy của Tiểu Thảo, ta đã lĩnh giáo qua. Không nghĩ tới là được truyền lại từ Dư thúc!” Chu Tử Húc cho người nấu canh gừng mang lên đây, hắn đích thân bưng tới tay hai cha con.

Dư Hải thấy con gái rất tự nhiên nhận lấy canh gừng, cũng không khách khí, nhân lúc canh gừng còn nóng uống luôn, thân mình bị đông cứng rốt cuộc có chút nhiệt độ. Chàng mang theo ý cười nói: “Chưa nói tới truyền thu gì cả, bản lĩnh săn thú của ta cũng là học được từ Triệu đại ca cùng đưa con mồi đó. Nói đến săn thú, đại ca Triệu Bộ Phàm mới là người giỏi chân chính!”

“Trân Tu Lâu của chúng ta nhờ Dư đại thúc và Triệu đại thúc chiếu cố, vì tỏ lòng biết ơn, giữa trưa hôm nay ta làm chủ, hy vọng Dư đại thúc nể mặt…” Không nói tới phương diện làm ăn, chỉ cần nói đến sự khẳng khái và trợ giúp của con gái người ta với mình, Chu Tử Húc cảm thấy lý gì cũng nên thịnh tình khoản đãi hai cha con này.

Dư Hải vội từ chối nói: “Chu thiếu gia không cần tốn kém, chúng ta còn vội đến Đồng Nhân Đường nhờ Tôn đại phu xem bệnh cho Thảo Nhi một chút.”

“Tiểu Thảo, thân thể ngươi không thoải mái? Y thuật của Tôn đại phu Đồng Nhân Đường thật sự không tệ, nếu không ta cho người mời Tôn đại phu đến đây một chuyến?” Chu Tử Húc vội tinh tế đánh giá Dư Tiểu Thảo, thấy nàng cũng không giống bộ dáng bị bệnh, lo lắng trong lòng cũng buông xuống.

Dư Tiểu Thảo vẻ mặt đau khổ uống xong canh gừng khó uống, tùy ý xua xua tay với hắn nói: “Không sao cả, buổi sáng bị kinh sợ chút, bây giờ đã không sao rồi. Là cha ta quá khẩn trương thôi!”

Dư Hải thầm nghĩ: Buổi sáng cũng đã ngất xỉu, sao lại là ta khẩn trương chứ?

Dư Tiểu Thảo lại nói: “Chỉ là thời tiết chợt lạnh, không biết ca ta có áo giữ ấm hay không. Chu tam thiếu, ở gần đây có bán trang phục không? Ta muốn mua cho đại ca ta chút áo bông.”

Trên mặt Chu Tử Húc hơi mang bất mãn nói: “Nói bao nhiêu lần, đừng gọi “Chu tam thiếu” khách sáo như vậy làm gì? Ta nói sao cũng lớn hơn ngươi năm sáu tuổi, để ngươi gọi một tiếng Chu đại ca không tính quá phận chứ? Mua áo bông làm gì, trong nhà ta rất nhiều áo bông chưa kịp mặc lên người đã nhỏ, nếu không chê thì mang về cho ca ngươi mặc đi.”

“Đừng, ngàn vạn đừng! Ca ta đang học nghề ở trong tiệm của người ta, mặc những quần áo hoa hòe loè loẹt đó của người sẽ thành cái gì chứ! Mua chút áo bông vải thô, không rách là được!” Dư Tiểu Thảo liếc mắt một cái ngắm áo bông cẩm bố màu xanh ngọc ám văn trên người hắn, đây đâu phải là thứ con nhà nghèo khổ các nàng có thể mặc.

Người tuỳ tùng bên cạnh Chu Tử Húc từ nãy đến giờ dường như không hề có cảm giác tồn tại, lúc này mới mở miệng: “Thiếu gia, đầu năm mẹ tiểu nhân làm cho tiểu nhân một chiếc áo bông, mấy ngày hôm trước lấy ra mặc, phát hiện bị ngắn một đoạn lớn. Bộ áo khoác kia được làm từ vải bông phu nhân thưởng, một lần cũng chưa mặc qua. Nếu Dư cô nương không chê…”

“Đi lấy tới ta xem một chút! Còn nữa thuận đường mang hai chiếc chăn từ trong nhà tới đây. Trời lạnh như vậy, đừng để Dư Hàng huynh đệ nhà chúng ta bị lạnh!” Chu Tử Húc sai bảo xong, biết Dư Tiểu Thảo không chịu ở lại ăn cơm nên sai tiểu nhị cân con mồi lên.

Một tiểu nhị khác vừa từ phòng bếp trở về, nói: “Hươu đực 130 cân, con mồi nhỏ các loại cộng lại được mười bảy cân rưỡi.”

Chu Tử Húc tự nhiên sẽ không bạc đãi bọn họ, trầm ngâm một lát nói: “Năm trước, thịt hươu là sáu mươi văn tiền nửa cân, đông năm nay giá tiền không sai biệt lắm khoảng một trăm văn, con hươu này của ngươi còn sống, máu hươu, nhung hươu đều là thứ tốt… Như vậy đi, cả con hươu ta tính cho ngươi một trăm hai mươi văn tiền nửa cân. Những con mồi nhỏ khác cũng đều tính giá gấp đôi, ngươi thấy thế nào?”

“Thịt hươu có thể bán trên một trăm văn tiền, trọng lượng hươu này của chúng ta được tính cả da, sao có thể muốn ngươi một trăm hai mươi văn tiền nửa cân được chứ! Một trăm văn tiền chúng ta cũng đã chiếm tiện nghi của các ngươi rồi.” Tính cách Dư Hải chính là như vậy, chàng làm không được chuyện chiếm tiện nghi của người khác.

Chu Tử Húc cười ha ha nói: “Muốn nói được hời hẳn là ta chiếm lợi của thúc. Con hươu này vào trong tay ta ít nhất có thể bán với giá gấp mười lần giá mua vào. Nếu đại thúc không nể giao tình giữa chúng ta đưa tới cho Trân Tu Lâu của chúng ta, chúng ta lấy cái gì kiếm tiền chứ? Dư đại thúc, không phải ta nói thúc, tính tình này của thúc cũng không sảng khoái bằng con gái thúc.”

Dư Hải nhìn sáng vẻ thoải mái của con gái, trong lòng càng kinh ngạc: Xem biểu hiện của hai người rõ ràng không phải giao dịch lần đầu nha. Con gái nhà mình bắt đầu mua bán với Trân Tu Lâu từ khi nào?

Hơn hai trăm cân hươu bán được ba mươi mốt lượng hai trăm văn tiền. Con mồi nhỏ các loại được một nghìn bảy trăm năm mươi văn tiền, thời điểm Chu tam thiếu kết toán làm tròn thành số chẵn, tổng cộng ba mươi ba lượng.

“Da hươu là đồ tốt, các ngươi có muốn hay không?” Giá của da hươu có thể tính toán dễ dàng, một bộ da hươu hoàn chỉnh ít ra cũng có thể bán được mười lượng bạc.

Dư Hải suy nghĩ một chút rồi nói với con gái nhỏ: “Nếu không, ta giữ lại da hươu. Thứ này rất tốt, mềm mại bền chắc còn chống nước. Làm cho huynh muội các con mỗi người hai đôi giày da hươu, về sau trời lạnh đi biển bắt hải sản cũng sẽ không bị ướt chân.”

Nếu người này không phải cha mình, Dư Tiểu Thảo nhất định sẽ trả lời hắn bằng một câu “Ngươi ngốc à?” Mười lượng bạc để làm mấy đôi giày, còn dùng khi đi biển bắt hải sản. Phải bắt bao nhiêu hải sản mới có thể mua một đôi giày da hươu chứ?

“Da hươu chúng ta không cần, ngươi đổi thành bạc đi!” Dư Tiểu Thảo trực tiếp tự mình làm chủ quyết định. Người cha này của nàng, đau lòng cho con cái là điều tốt nhưng có đôi khi quá lằng nhằng.

Chu Tử Húc không nói hai lời, móc ra một tờ ngân phiếu năm mươi lượng từ túi tiền. Không để cho Dư Hải từ chối, Dư Tiểu Thảo đã duỗi tay tiếp nhận ngân phiếu: “Oa! Đây là ngân phiếu trong truyền thuyết nha! Không có hạn chế gì chứ? Sẽ không quá thời hạn chứ?”

Chu tam thiếu liếc nhìn xem thường, cười bóp bóp khuôn mặt nàng, nói: “Yên tâm đi! Cửa hiệu tiền trang lâu đời do Tang gia nhà giàu số một Đại minh mở sẽ không đóng cửa! Hơn nữa, dựa vào quan hệ giữa hai ta, cho dù tiền trang sụp đổ không trả được có thể tìm ta đổi bạc được chưa?”