Cùng Dã Thú Ái Ái Ái

Chương 5

“A a a a a a a a a —- ”

Trời còn chưa sáng, trong dị giới liền truyền ra một tiếng thét chói tai thê lương rất quen thuộc, theo sau đó còn là một tràng tiếng khóc đáng thương vô cùng khủng bố.

Dưới một gốc đại thụ trong dị giới, một ngân mao heo con đầu nhỏ xinh khả ái đang ngồi trong lòng một nam tử siêu cấp tuấn mỹ, nam nhân tóc đen một thân tà khí

nhìn heo con đang ở trong lòng kêu khóc thương tâm muốn chết.

(ngân mao heo con: heo con lông màu bạc)

“Tại sao có thể như vậy? Ô ô ô, dã thú chết tiệt, ngươi là một tên lừa gạt, nói mau, làm sao ta lại biến thành như vậy!”Ngân mao heo con một bên khóc, một bên trừng nam nhân, oán hận quát.

“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng đừng nóng giận!”Tóc đen mỹ nam tử nhanh chóng an ủi, ngân mao heo con này thế nhưng chính là An Địch Mĩ Áo?!

“Khốn kiếp, taị sao ta lại không thể được tức giận! Ngươi không phải nói là mấy huynh đệ nhà ngươi nhất định có thể giúp ta biến trở hình người sao?! Kết quả đâu? Tại sao bây giờ ta lại biến thành bộ dáng quỷ quái này

! Nói! Ngươi nhất định phải giải thích rõ ràng cho ta, không thì còn lâu mới xong với ta!”Ngân mao heo con phẫn nộ chỉ vào Hắc Nặc Lỗ Tư mắng.

Khi hắn tỉnh lại cứ tưởng mình đã biến trở lại hình người, cao hứng phấn khởi vội vã muốn đi soi gương, nhưng rất nhanh sau đó hắn phát hiện có chỗ gì đó không đúng, tại sao tay chân của mình lại trở nên vừa ngắn vừa nhỏ như vậy lại còn mọc đầy lông, hơn nữa hình dạng rất kỳ quái tay chân giống như tay heo vậy.

Hắn thiếu chút nữa tươi sống hù chết, vội vàng nhìn đi các chỗ khác, mới phát hiện ra thân thể hắn mọc đầy ngân mao, lấy tay sờ khuôn mặt của mình nhưng mà hắn lại sờ đến cái gì đó giống như tai heo vậy,còn có cái mũi chỉ có heo mới có cái mũi như vậy. Lại quay đầu về đằng sau, trên chiếc mông là cái đuôi màu bạc! Hắn làm sao lại có thể biến thành một con heo được!

Tại sao hắn không biến trở về hình người mà là biến thành một con heo? Đáp án chắc chẳn chỉ có thể hỏi dã thú chết tiệt kia!

“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng bình tĩnh một chút! Ta cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, ta không nghĩ tới mẫu hậu sẽ đối với ngươi làm loại chú ngữ lợi hại này!”Trên khuôn mặt tà mị anh tuấn biểu lộ một mạt bất đắc dĩ cười khổ.

Mẫu hậu đối với Tiểu Mĩ Mĩ hạ loại chú ngữ rất mạnh. Điều này làm cho bọn y dù có thi phép thuật thế nào đều không thể khiến Tiểu Mĩ Mĩ biến lại hình người, càng thi phép thì chỉ càng làm Tiểu Mĩ Mĩ biến thành các loại động vật khác mà thôi.

“Vậy thì làm sao bây giờ? Nhưng mà ta không muốn làm một con heo xấu xí, ta cho ngươi biết, ta ghét nhất là heo! Ta chết cũng không muốn làm một con hep, ta muốn làm người! Ta ra lệnh cho ngươi lập tức đem ta biến trở về hình người!”An Địch Mĩ Áo khóc kêu, đời này hắn chán ghét nhất chính là heo, vừa

bẩn lại vừa xấu, lại còn siêu cấp lôi thôi ghê tởm, hắn thậm chí còn chưa bao giờ ăn thịt heo, không nghĩ tới hôm nay hắn lại biến thành một con heo!

“Tiểu Mĩ Mĩ, thực xin lỗi! Ta không có cách nào giúp cưng biến trở về hình người!”Hắc Nặc Lỗ Tư lắc đầu xin lỗi.

“Vậy ý của ngươi là là…. cả đời này ta chỉ có thể làm một con heo

!”An Địch Mĩ Áo sắp muốn té xỉu rồi.

“Không! Cưng chỉ cần chịu uỷ khuất lần này thôi, đợi khi phụ vương của ta trở về, ta lập tức xin ngài giúp cưng giải chú!”

“Không — một giây ta cũng không chờ được, ta không muốn làm heo!”An Địch Mĩ Áo sắp bị điên mất rồi, ôm đầu thét chói tai. Đùa với hắn sao, bắt hắn làm heo một thời gian?! Đây không phải là so với bị rơi xuống 18 tầng Địa Ngục còn thảm hơn!

“Ta không muốn sống nữa! Ta muốn đi chết... Ta muốn đi tìm cái chết... Ngươi lập tức gϊếŧ ta đi! Ta không muốn làm heo, ô ô ô ô ô...”An Địch Mĩ Áo loạn xạ đánh Hắc Nặc Lỗ Tư, khóc đến thiên hôn địa ám, cổ họng đều sắp khàn cả rồi, so với chuyện hôm qua biết mình biến thành sâu lông khi còn kích động hơn.

“Tiểu Mĩ Mĩ, tại sao cưng lại nói những điều ngốc nghếch như vậy!

trăm ngàn cưng đừng kích động, sẽ động thai khí đó!”Hắc Nặc Lỗ Tư vừa đau lòng lại vừa nôn nóng. Phản ứng của Tiểu Mĩ Mĩ so với tưởng tượng của y còn khủng hơn, cũng khó trách tại sao hắn lại kích động như thế. Hắn vốn là người vô cùng xinh đẹp cao quý, không ai bì nổi, vậy mà giờ lại biến thành một con heo... Chẳng lẽ đây là báo ứng?

“Ta không muốn sống nữa, thì còn quản cái mẹ gì mà động thai khí!”An Địch Mĩ Áo nổi giận mắng, đôi mắt đã khóc đến sưng lên. Trên đời này rốt cuộc sẽ không tìm thấy ai so với hắn còn thảm hại hơn, đầu tiên là bị biến thành sâu lông, bây giờ lại biến thành heo, hắn sống còn có ý nghĩa gì!

“Đáng giận, đều là ngươi cùng mẫu hậu của ngươi hại ta, ta muốn gϊếŧ chết các ngươi!”Không chỗ phát tiết An Địch Mĩ Áo đem tất cả oán khí đổ lên trên người Hắc Nặc Lỗ Tư, đối với dã thú vừa cắn lại vừa đánh.

Hắc Nặc Lỗ Tư biết hắn đang khổ sở trong lòng,nên mặc hắn muốn cắn thì cắn muốn đánh thì đánh, để hắn tự do phát tiết. Vốn khí lực của tiểu Mĩ Mĩ không lớn khi biến thành heo con khí lực càng nhỏ hơn, vô luận hắn dùng bao nhiêu sức để cắn, đánh cho dù có bao nhiêu hung hăng nhưng đối với dã thú thì mà nói tựa như bị muỗi chích thôi.

“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng cứ việc đánh đi! Phát tiết xong rồi sẽ tốt hơn! Tiểu bảo bối đáng thương của ta!”Hắc Nặc Lỗ Tư nhẹ nhàng vuốt ve đầu heo con khả ái, thanh âm ôn nhu vô cùng.

Một lúc sau An Địch Mĩ Áo đã cảm thấy mệt mỏi không còn sức lực đâu mà cắn, đánh, phát tiết lên người dã thú nữa, nhưng mà

trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn, hắn cảm thấy bình tĩnh không ít.

Ngước mắt nhìn người đối diện, Hắc Nặc Lỗ Tư là một siêu cấp mỹ nam anh tuấn, nước mắt lại chảy ra. Dã thú trở lên đẹp trai như thế vậy mà hắn lại biến thành như

thế này! Không, hắn không muốn dã thú nhìn thấy bộ dạng xấu xí này của mình, hắn không muốn dã thú nhìn thấy con heo xấu xí này, ô ô ô...

Tức giận đã vơi đi không ít nhưng cảm giác tự ti nhanh chóng dấy lên từ đáy lòng, An Địch Mĩ Áo khóc xoay người muốn chạy, lại bị Hắc Nặc Lỗ Tư phát hiện bắt trở về.

“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng muốn đi đâu?”Hắc Nặc Lỗ Tư đem hắn ôm vào trong lòng, nhíu mày hỏi.

“Không muốn! Không cho ngươi nhìn ta!”An Địch Mĩ Áo vùi đầu vào trong l*иg ngực rộng lớn của Hắc Nặc Lỗ Tư.

“Vì cái gì không cho phép ta nhìn cưng?”Hắc Nặc Lỗ Tư muốn đem đầu heo con nâng lên nhưng hắn sống chết cũng không chịu, lui thành một đoàn, ôm chặt l*иg ngực Hắc Nặc Lỗ Tư sợ bị nhìn đến.

“Chính là không cho xem... Không cho phép ngươi xem bộ dạng bây giờ của ta! Ta... Ta bây giờ rất xấu... Ô ô ô...”An Địch Mĩ Áo kích động lắc đầu, tự ti khóc. Bây giờ hắn biến thành một con heo xấu xí, dã thú nhất định sẽ không cần hắn nữa.

“Đứa nhỏ ngốc nghếch này, bộ dáng hiện giờ của ngươi ta đã sớm thấy rồi, hiện tại mới trốn có phải là quá muộn rồi hay không!”Hắc Nặc Lỗ Tư khoé môi mỏng khêu gợi khẽ cong lên, thật là một đứa ngốc đáng yêu! Dù Tiểu Mĩ Mĩ của y biến thành heo thì vẫn đáng yêu như vậy!

Nghe vậy, An Địch Mĩ Áo khóc lại càng thương tâm hơn, đem quần áo trước ngực Hắc Nặc Lỗ Tư khóc đến ướt sũng. Đúng vậy! Hiện tại mới trốn đã là quá muộn rồi, dã thú đã sớm nhìn thấy một con heo ghê tởm xấu xí rồi, y thật sự sẽ không bao giờ muốn hắn nữa!

“Tiểu Mĩ Mĩ, ngoan, ngẩng đầu lên!”Hắc Nặc Lỗ Tư thò tay đem cái đầu đang muốn giấu kĩ kia nâng lên đối diện với mình, trìu mến giúp hắn đem nước mắt trên mặt lau sạch sẽ.

“Tiểu bảo bối, cưng hãy nghe ta nói, dù cưng có biến thành gì thì ta sẽ không bao giờ để ý!”Hắc Nặc Lỗ Tư đương nhiên biết hắn đang sợ mình sẽ chán ghét vứt bỏ hắn.

“Ngươi gạt ta! Ngươi như thế nào sẽ không ngại, bây giờ ta xấu muốn chết, ta bây giờ là một con heo vừa hôi thối vừa xấu xí, ngươi nhất định là rất chán ghét ta, cảm thấy thực ghê tởm!”An Địch Mĩ Áo lắc đầu. Hắn mới không tin, kể cả lúc Hắc Nặc Lỗ Tư còn là dã thú xấu xí như trước kia, cũng sẽ nhất định không thích một con heo xấu xí, huống chi hiện tại y lại trở nên đẹp trai như vậy!

“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng phải tin tưởng ta! Ta thật sự một chút cũng không chán ghét cưng biến thành heo, ta vẫn yêu cưng giống như trước kia! Ở trong lòng ta cưng là người đẹp nhất trên đời này, là bảo bối quan trọng nhất của ta!”Hắc Nặc Lỗ Tư ánh mắt mang theo sự ôn nhu vô cùng nhìn hắn, đôi tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt hắn.

“Ta không tin! Ngươi nhất định là đang gạt ta! Ngươi đẹp trai như vậy, làm sao có thể không ghét bỏ bộ dáng hiện giờ của ta!”An Địch Mĩ Áo vô cùng cảm động nhưng vẫn là không thể tin được lời dã thú nói. Trước kia hắn là người cao ngạo tự đại, tin tưởng mười phần vào mỹ mạo của mình, nhưng hiện tại hắn thật sự không thể sinh ra một chút tự tin đối với chính mình.

“Đứa ngốc này, vì cái gì mà cưng lại không tin tưởng lời nói của ta! Ta hỏi cưng, trước kia ta không có tắm rửa là

một con siêu cấp xấu thú lúc đó cưng có ghét bỏ ta hay không, có bởi vì ta xấu mà

không thích, không yêu ta hay không?”

“Đương nhiên là ta có ghét bỏ ngươi, bất quá... Ta còn thích ngươi nữa... Không có ngươi thì ta sẽ không sống nổi!”An Địch Mĩ Áo lão luyện trả lời, tuy rằng hắn luôn oán giận bộ dạng xấu xí của dã thú, đồng thời vô cùng lo lắng hài tử khi sinh ra sẽ giống như dã thú, nhưng mà hắn vẫn rất thích dã thú, rất yêu dã thú, nguyện ý vứt bỏ tất cả ở nhân giới, sống cùng một chỗ với dã thú.

“Ta cũng vậy, không có cưng thì ta cũng không thể sống nổi! Huống hồ cưng còn đang có bảo bảo của ta, ta làm sao có thể ghét bỏ, không cần cưng được! Thật là một đứa nhỏ ngu ngốc!”Hắc Nặc Lỗ Tư nắn nắn cái mũi heo cười nói.

“Hắc Nặc Lỗ Tư, thật sự là ngươi cần ta sao?”Nhìn kim mâu thâm thuý tràn đầy chân tình, ôn nhu làm cho hắn muốn khóc. Trước kia hắn vẫn cho rằng dã thú chỉ có hứng thú với thân thể của hắn mà thôi nên mới thích ở cùng một chỗ, hắn không hề nghĩ rằng dã thú thực tâm thương hắn!

“Đương nhiên là thật rồi! Ta vĩnh viễn yêu cưng, hoa thủy tiên quốc vương của ta!”Hắc Nặc Lỗ Tư ôn nhu hôn lên đôi môi xấu xí của heo con.

“Dã thú...”An Địch Mĩ Áo hạnh phúc mà nhắm hai mắt lại, tiếp nhận nụ hôn của dã thú, rốt cuộc thì hắn cũng đã có thể an tâm rồi, kỳ thật cẩn thận ngẫm lại tình huống cũng không có tệ như vậy, tuy rằng là heo thì rất xấu hổ, nhưng so với sâu lông đúng là tốt hơn nhiều, hơn nữa cũng không phải là vĩnh viễn không thể biến trở lại! Vẫn có hi vọng mà!

“Tiểu Mĩ Mĩ, nếu cưng vẫn là không yên lòng, sợ ta sẽ ghét bỏ cưng, ta có thể biến thành một con heo như cưng!”Dã thú rời đi môi heo, ôn nhu mỉm cười nói.

“Không cần!”An Địch Mĩ Áo không chút do dự cự tuyệt, nghĩ đến siêu cấp mỹ nam tử trước mắt này biến thành một con heo bự hắc sắc, hắn liền sởn tóc gáy. Sợ tới mức muốn thét chói tai. Hắn biến thành heo là quá đủ rồi, nếu dã thú cũng biến thành heo nữa hắn nhất định sẽ thật sự điên mất.

“Ta còn tưởng rằng cưng sẽ đồng ý chứ! Ta thật sự rất muốn cũng biến thành heo giống như cưng!”Hắc Nặc Lỗ Tư có chút ngoài ý muốn, y cho rằng Tiểu Mĩ Mĩ lập tức sẽ đáp ứng.

“Không! Tuyệt không cho phép ngươi biến thành heo! Nếu ngươi mà dám biến thành heo thì ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa

!”An Địch Mĩ Áo cuống quít lắc đầu mặt đầy hoảng sợ. Bây giờ dã thú là niềm an ủi duy nhất của hắn, tuy rằng hắn đã bị biến dạng, nhưng chỉ cần nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ hiếm thấy của dã thú là

hắn sẽ quên đi được một phần nào sự thống khổ.

“Được!”Biết ý nghĩ của An Địch Mĩ Áo, Hắc Nặc Lỗ Tư vô cùng sung sướиɠ, vô luận bề ngoài của Tiểu Mĩ Mĩ biến thành cái gì, thì tính cách của hắn không bao giờ thay đổi, vẫn là hoa thủy tiên quốc vương đáng yêu nhất trên đời.

“Về sau ngươi mỗi ngày phải biến thành người đẹp trai như bây giờ để cho ta xem!”An Địch Mĩ Áo dặn dò.

“Được!”Lại là một tiếng đáp ứng vô cùng sủng nịnh.

An Địch Mĩ Áo vừa lòng nhẹ nhàng thở ra, thoải mái mà ghé vào l*иg ngực rắn chắc trước mắt, cảm thụ nhiệt độ của đối phương làm hắn an tâm hơn phần nào. Từ sau khi dã thú biến thành người trên ngực tuy rằng không có nhiều lông dài như trước, nhưng mà vẫn vô cùng ấm áp, làm cho hắn tràn ngập cảm giác an toàn.

“Tiểu Mĩ Mĩ, ta đang suy nghĩ một chuyện!”Hắc Nặc Lỗ Tư bỗng nhiên cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt mập mờ vô cùng.

“Chuyện gì?”An Địch Mĩ Áo lười biếng hỏi.

“Ta đang suy nghĩ may là cưng đã biến thành heo chứ nếu cưng vẫn cứ là sâu lông, thì về sau chúng ta liền không có biện pháp nào để thân thiết được nữa!”Hắc Nặc Lỗ Tư tà cười nói.

“Tử da^ʍ thú, ta biến thành như vậy rồi mà ngươi còn muốn loại sự tình này!”An Địch Mĩ Áo xấu hổ đánh hắn một chút.

“Tiểu Mĩ Mĩ, ta nói thật mà! Chuyện này phi thường quan trọng! Nếu cưng vẫn là sâu lông, ta cũng chỉ có thể biến thành sâu lông mới có thể cùng cưng thân thiết! Bất quá, không biết hai sâu lông ân ái như thế nào!”Hắc Nặc Lỗ Tư nghiêm trang nói.

“Thối da^ʍ thú, cút đi! Ngươi thật sự rất hạ lưu!”An Địch Mĩ Áo xấu hổ muốn chết lên vội vàng đẩy dã thú ra. Trên đời sẽ không bao giờ tim ra người nào háo sắc hơn dã thú, dã thú thật sự là thiên hạ đệ nhất siêu cấp da^ʍ thú!

“Tiểu Mĩ Mĩ, thật sự là cưng rất hiểu ta nha! Ta chính là hạ lưu, bây giờ ta rất muốn hạ lưu đối với cưng!”Hắc Nặc Lỗ Tư một lần nữa đem hắn ôm vào trong lòng, dùng lực vỗ mông heo của hắn một cái.

“A — “An Địch Mĩ Áo trừng mắt to, thá miệng phát ra một tiếng heo kêu lỳ quái, trong sự thống khổ còn mang theo một chút da^ʍ mị. Chết rồi, ngày hôm qua hắn lúc phát tình đã bỏ vào trong tiểu huyệt bao nhiêu hoa thủy tiên cùng anh đào, đến bay giờ vẫn còn trong cơ thể, đáng giận! Phải làm thế nào giờ?

Hắc Nặc Lỗ Tư mắt sáng lên, cố giả bộ lo lắng hỏi: “Tiểu Mĩ Mĩ, cưng làm sao vậy?”Thanh âm của Tiểu Mĩ Mĩ... Hảo tao nga! bên trong mông heo của hắn tất cả đều là hoa thủy tiên với anh đào, thật sự là làm cho người ta kích động a!

“Không... Không có việc gì!”An Địch Mĩ Áo nhanh chóng lắc đầu, trên mặt heo hiện lên một mạt ửng hồng. Trăm ngàn không thể để dã thú phát hiện, không thì y nhất định sẽ cười chết hắn!

“Tiểu Mĩ Mĩ, trẻ ngoan thì không nên nói dối nha! Không, mà heo con nói dối mới đúng! ” Trong kim nâu hiện đầy vẻ da^ʍ tà xấu xa.

Không đợi An Địch Mĩ Áo trả lời, Hắc Nặc Lỗ Tư đã đem hắn đặt lên đùi mình, bắt lấy mông heo dùng lực tách ra, vạch đám lông heo ra, rốt cuộc cũng đã nhìn đến cúc hoa của An Địch Mĩ Áo. Tuy rằng đã biến thành heo nhưng tiểu huyệt của hắn vẫn xinh đẹp như cũ, nhỏ nhỏ xinh xinh và vô cùng tinh xảo, giống như một đoá hoa cúc màu hồng.

“Tử da^ʍ thú, ngươi buông ta ra! Không cho phép ngươi xằng bậy!”An Địch Mĩ Áo xấu hổ cặp giò heo mập mạp liều mạng đá, muốn đá văng Hắc Nặc Lỗ Tư, nhưng nó thật sự quá ngắn căn bản không đá đến dã thú.

“Tiểu Mĩ Mĩ, ngoan đừng lộn xộn, để dã thú ca ca giúp cưng kiểm tra một chút, không phải là mông của cưng mới rồi rất đau sao!”Dã thú hưng phấn lấy ngón tay trạc trạc tiểu cúc hoa, kinh ngạc khi phát hiện tiểu huyệt nhi đang khép mở như cái miệng nhỏ nhắn vậy.

Dã thú nhân cơ hội vói vào một ngón tay, bên trong quả nhiên nhồi rất nhiều hoa quả vào đó, khiến cho dã thú chỉ có thể đút vào được đầu ngón tay.

“Tiểu bảo bối đẹp quá, bên trong cưng là cái gì vậy? Có nhiều thứ bên trong tiểu huyệt quá!”Nhìn An Địch Mĩ Áo đang ngượng ngùng, khóe miệng tà cười càng sâu.

Vẫn bị dã thú phát hiện! Mặt heo nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng, căn bản không dám nhìn dã thú.

“Không trả lời? Vậy thì ta tự đi tìm đáp án nha!”Dã thú cười dâʍ đãиɠ, ngón tay dùng lực vói vào tiểu huyệt chứa đầy hoa quả chọc một cái, lập tức móc ra một ít hoa thuỷ tiên đã bị kẹp nát.

“Nguyên lai là hoa thủy tiên a!”Dã thú cố ý đưa ngón tay dính đầy hoa thuỷ tiên quơ quơ trước mặt An Địch Mĩ Áo, rồi đưa lên mũi của mình thử ngửi, hạ lưu cười nói: “Mùi khai nồng nặc! Tiểu Mĩ Mĩ, là hương thơm của cưng nga!”

“Ngươi không biết xấu hổ! Hạ lưu vô sỉ!”An Địch Mĩ Áo xấu hổ đến nỗi tai heo đều đỏ bừng, hận không thể lập tức tìm động chui vào.

“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng nói nhầm rồi! Cái người mà ở trong mông của mình nhét đầy hoa thuỷ tiên mới là không biết xấu hổ! Trên đời này không tìm ra được tiểu da^ʍ phụ vô sỉ như cưng! Không, phải là tiểu da^ʍ trư!”Dã thú lập tức phản bác.

“Ngươi... Ngươi...”An Địch Mĩ Áo chỉ vào mặt dã thú, tức giận đến toàn thân phát run, ngân mao trư sắp biến thành hỏa hồng trư.

Nhìn bộ dạng hắn tức giận đến sắp bốc hoả, dã thú cười đến đau ruột.

“Xem trong cái mông heo dâʍ đãиɠ này ngoài hoa thuỷ tiên ra còn có cái gì nữa không

!”

Dã thú lại tà ác duỗi một ngón tay đi vào, hướng chỗ sâu bên trong đào bới, trong tiểu huyệt bị hoa thuỷ tiên cùng anh đào nhét vào cả một ngày nên ẩm ướt vô cùng làm cho ngón tay dã thú dính đầy chất dịch nhớp nháp.

“Mau dừng lại, đau quá! Ta nói chó ngươi biết là được chứ gì, bên trong còn có anh đào! Cầu ngươi mau rút ra!”An Địch Mĩ Áo đau đến nhíu mày kêu to. Tiểu huyệt bị tắc đến căng chật, ngón tay căn bản không nhét được vào.

“Cái gì! Cưng còn nhét anh đào vào trong mông đít, cưng quả thật là một con heo siêu cấp dâʍ đãиɠ, cưng muốn làm gì a! Dã thú giả bộ kinh ngạc. Tiếp tục ý xấu đưa ngón tay đi vào. Đầu ngón tay đυ.ng phải cái thứ gì đó vừa tròn vừa cứng.

“Quả thật bên trong có anh đào! Tiểu tao trư, cưng thật sự quá sắc rồi!”Tà ác dùng ngón tay ra sức trừu động, dùng sức đỉnh lộng quả anh đào ở chỗ sâu.

“Đau... Dã thú chết tiệt, đừng nhúc nhích, mau ra đây... Ngô a...”An Địch Mĩ Áo đau đến lắc đầu khóc gọi, vừa muốn phản kháng, nhưng tiếng kêu thống khổ lại đột nhiên chuyển biến, trong thanh âm hỗn loạn lại mang theo một tia mị ý. Cái loại cảm giác này lại bắt đầu, đáng chết!

“Tiểu tao trư, đã lộ rõ bản chất rồi

nga! Rõ ràng rất sướиɠ lại giả bộ đau đớn! Tiểu da^ʍ trư hay thích giả bộ

!”Dã thú nhếch môi tà cười, ngón tay sáp được càng sâu càng hăng.

“Nga nga... da^ʍ thú, rõ ràng là ngươi giở trò quỷ... A a... Không cần a... Nga ngô... Không cần... A úc...”An Địch Mĩ Áo tức giận giò heo nâng lên hướng mặt dã thú mà đạp.

Thân thể hắn đột nhiên nóng lên, anh đào với hoa thuỷ tiên trong tiểu huyệt cũng biến ngứa ngáy vô cùng, tựa như ngày hôm qua vậy, dã thú chết tiệt lại dám dùng “Tiểu dã thú ma pháp ” đối với hắn!

Dã thú sửng sốt một chút, mày nhăn một chỗ. Không nghĩ tới vua địa ngục Hắc Ám chi Thần thiên hạ vô địch thế nhưng bị một cái chân heo đạp vào mặt, nếu bị truyền ra ngoài nhất định sẽ bị toàn bộ thần giới cười chết.

“Tiểu xấu trư, gan của cưng quả thật là to bằng trời, thế nhưng đạp lên mặt ta

!”Dã thú hung hăng đánh lên chiếc mông heo mập mạp của An Địch Mĩ Áo, ngón tay càng thêm tà ác trạc lộng tiểu huyệt, gảy ngoạn anh đào ở bên trong.

“A a a... Thối dã thú..., đừng đùa... Úc a... Đừng để cho ‘Tiểu dã thú ‘ tra tấn ta nữa... chỗ đó rất ngứa... Nha a a... Ngô a...”An Địch Mĩ Áo bởi vì bị dã thú đùa bỡn mà dục hoả đốt người, nhanh chóng thân thể dâʍ đãиɠ của hắn đã thức tỉnh rồi, hắn lại bắt đầu phát tình.

“Cái gì ‘Tiểu dã thú ‘?”Dã thú biết rõ nhưng vẫn cố ý giả ngu.

“Bại hoại, ngươi còn giả vờ... Ô... Đừng cho là ta không biết, ngươi đang dùng ‘Tiểu dã thú ma pháp ‘Khi dễ ta... A ô...”Heo con căm tức lại tiếp tục dùng giò heo đi chà đạp khuôn mặt tuấn mĩ kia. Dã thú thật sự rất xấu, hiện tại hắn đã biến thành heo rồi mà vẫn còn thích trêu trọc mình!

“Tiểu Mĩ Mĩ, ta bị oan uổng a! cưng bị như vậy không liên quan gì đến ta nga! Là vì cưng mang thai!”

Đối mặt với đôi mắt tràn đầy nghi hoặc, dã thú mỉm cười nói: “Ta quên nói cho cưng biết, khi mang thai hài tử của Thần tộc thì thân thể trở nên dị thường đói khát, mỗi ngày đều phát tình, điên cuồng khát cầu giống đực thao làm, như thế nào cũng thấy không đủ!”

“Thật sao?”An Địch Mĩ Áo mặt đầy vẻ khó tin, hắn vô cùng hoài nghi lời nói của dã thú.

“Đối với người mẹ mang thai dòng máu của thần tộc, mỗi ngày đầu cần tinh nguyên của người cha để nuôi dưỡng! Người cha pháp lực càng cường đại, Tinh Nguyên uy được càng nhiều, đứa bé càng sớm được chào đời

!”Khóe miệng khẽ cong,bên trong kim mâu tràn ngập tà khí. Tiểu Mĩ Mĩ vốn đã rất dâʍ đãиɠ, bây giờ đang mang thai, mình thật là có phúc, có ngày nó sẽ bị

“tính phúc ” gϊếŧ chết mất.

An Địch Mĩ Áo choáng váng, làm sao trên đời này lại có chuyện hoang đường như vậy, người của thần tộc thật sự rất kỳ quái, dã thú sẽ không phải là cố ý nói dối hắn chứ!

“Tiểu tao trư, bảo bảo của chúng ta đã đói bụng rồi, chúng ta bây giờ nhanh chóng uy nó đi! Tránh cho nó lại thiếu dinh dưỡng!”Dã thú cười đến vô cùng hạ lưu, ngón tay thô dài cuồng sáp tiểu huyệt nhỏ hẹp chặt khít, quấy đảo thuỷ tiên cùng anh đào.

“A a a... Úc a... nhẹ một chút... Nga nga nga... Ô a... Thật sướиɠ... Lại... A a... Sâu hơn nữa... A a...”Tiểu huyệt ngứa ngáy bị ngón tay linh hoạt lộng đảo làm cho bốc cháy hoàn toàn, An Địch Mĩ Áo không thể khống chế được du͙© vọиɠ của mình nữa há mồm thở gấp liên tục vừa đau vừa sướиɠ.

Dã thú rất muốn hung hăng đâm chọc cúc tâm của hắn, nhưng anh đào thật sự rất nhiều làm trở ngại con đường phía trước, khiến nó không thể như nguyện ý.

“Tiểu tao trư, trong mông của cưng thật nhiều thứ nha, ta chen vào không được!”Dã thú khẽ niết chiếc mũi heo, tà cười hỏi: “Tiểu da^ʍ trư, ngón tay của ta chọc cưng có thích không?”

An Địch Mĩ Áo nhìn dã thú bằng ánh mắt đáng khinh, cắn chặc môi dưới xấu hổ quay đầu đi. Hắn làm sao có thể không biết xấu hổ mà trả lời loại vấn đề này. Nếu để cho dã thú biết khi hắn bị biến thành heo mà chỉ ngón tay ngoạn mà sướиɠ ngay cả

bởi vì là do mang thai thì cũng quá dọa người rồi!

“Tiểu tao trư, tại sao không dám trả lời! được, cưng đừng hối hận!”Dã thú đột nhiên rút ngón tay ra, bắt lấy tiểu côn th*t ở trước tiểu huyệt. Tiểu côn th*t nhỏ nhỏ xinh xinh vô cùng trên đó còn có chút ngân mao thưa thớt, ước chừng chỉ nhỏ bằng ngón tay cái.

“Tiểu trư tiên của cưng thật nhỏ, chỉ bằng một phần mười của ta!”Dã thú nhìn siêu cấp tiểu trư tiên của An Địch Mĩ Áo,cười tà.

“Buông ra, tử da^ʍ ma... Của ta... Nào có nhỏ như vậy...”An Địch Mĩ Áo buông xuống ánh mắt nhìn tới khố gian có một căn côn th*t nhỏ vô cùng, không cam tâm mắng.

Chỗ đó của hắn vốn không lớn lại cộng thêm bây giờ biến thành heo, tất cả các bộ vị đều bị thu nhỏ lại, chỗ đó càng nhỏ đi không ít, chỉ lớn bằng thứ của đứa trẻ mới sinh ra.

“Ai dô! Còn không chịu nhận sao! Được, chúng ta lập tức so xem!”Dã thú cười dâʍ đãиɠ cởi trường bào màu đen ra, cư nhiên dã thú không mặc quần, nam căn cực đại vô cùng lập tức hiện ra trước mắt An Địch Mĩ Áo.

An Địch Mĩ Áo gặp qua vô số lần thú hành của

Hắc Nặc Lỗ Tư, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy côn th*t hình người của dã thú, tuy rằng hắn cũng đã từng cùng hình người của dã thú làm qua một lần, nhưng lúc đó hắn tạm thời bị mù nên không có thể nhìn được dương cụ của dã thú, lần này rốt cuộc cũng nhìn rõ rồi.

Dương cụ tráng kiện cứng rắn thô dài tuy không có thô to như thú hành nhưng như vậy cũng đủ dọa người rồi. Mặt trên tuy rằng không có thú mao cùng gai nhọn, nhưng phủ đầy âm mao nồng đậm, tản ra hơi vị của giống được, câu dẫn người khác!

“Tiểu tao trư, xem đủ chưa! Đại nhục bổng của ta có phải lớn hơn gấp mười tiểu trư tiên của cưng hay không!”Hắc Nặc Lỗ Tư để tiện cho đối phương nhìn rõ, cố ý đem “Siêu cấp cự vô bá “Cùng

“Mini tiểu trư tiên ” của An Địch Mĩ Áo đặt cùng một chỗ, khiến “Mini tiểu trư tiên ” của An Địch Mĩ Áo

nhìn càng nhỏ xinh đáng thương.

An Địch Mĩ Áo muốn phản bác, nhưng mà sự chênh lệch quá lớn, quả thật có thể có gấp đến mười lần!

“Càng xem càng cảm giác tiểu trư tiên của cưng thật đáng yêu, làm cho người ta càng muốn ngoạn chơi!”Dã thú nắm lấy tiểu côn th*t nhẹ nhàng vuốt ve bộ lộng, còn đi xoa nắn hai quả đản đản bé như hai quả anh đào.

Động tác của dã thú rất ôn nhu, thuần thục kɧıêυ ҡɧí©ɧ đùa bỡn tất cả các điểm mẫn cảm của tiểu trư tiên, An Địch Mĩ Áo vốn đã bị dục hoả đốt người nên giờ càng không thể chống cự nổi, mới bị dã thú lộng hai ba phát liền sung sướиɠ rêи ɾỉ liên tục.

“A a a... Đừng lộng... Úc a... Ô a... Thật thoải mái... A a... Nga a a... Quá tuyệt vời... Úc a a... Nga nga...”

“Rất thoải mái đi!”Dã thú cười đến phi thường ôn nhu, động tác càng ngày càng nhẹ nhàng, khống chế lực đạo rất tốt, móng tay càng ngày càng có chút tà ác đi gảy lộng linh khẩu tiểu trư tiên, chỗ đó luôn luôn là tử huyệt của An Địch Mĩ Áo.

“A a a — đừng gảy chỗ đó mà... A a...chỗ đó... Úc a... Ta chịu không nổi... Ân a a... sướиɠ quá... A a... Không cần... Ngô hừ... Cáp a...”An Địch Mĩ Áo tuy rằng đã biến thành heo nhưng thân thể vẫn như trước vô cùng mẫn cảm, lập tức hét chói tai. Mông kịch liệt loạn xoay, hậu huyệt càng thêm kêu gào đói khát nhưng dã thú cũng chỉ ngoạn phía trước không chịu đi an ủi hậu huyệt.

“Aha... Sau... Mặt sau... Ngô a... Cũng muốn lộng mặt sau... A a... Nha a... Ngô ngô...”Hậu huyệt hư không vô cùng, An Địch Mĩ Áo nhịn không được cầu xin dã thú.

Hoa thuỷ tiên cùng anh đào đã bị nát đến dính nhớp nháp khiến hậu huyệt dị thường khó chịu, rất muốn có cái gì đó cắm vào, đem nó làm đến cao trào.

“Lộng mặt sau?”Dã thú nhìn thoáng qua phía sau, khoa trương huýt sáo.”Tiểu tao trư, phía sau của cưng lại chảy nước rồi!”

Tiểu cúc hoa chảy ra một cỗ chất lỏng vẩn đυ.c, d*m thủy có chút hồng hồng, còn có ít cánh hoa đã bị nát, tựa như hoa tửu vậy. (hoa tửu: rượi hoa)

Không đợi An Địch Mĩ Áo kịp phản ứng, dã thú cúi đầu, vươn ra đầu lưỡi dùng lực liếʍ huyệt khẩu một chút, đem d*m thủy chảy ra toàn bộ liếʍ sạch, tuyệt đối không có cảm giác chán ghét nó.

“Tử da^ʍ thú, bẩn chết! Ngươi làm gì thế?”An Địch Mĩ Áo sợ tới mức thét chói tai, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, hai gò má ửng hồng, hắn sắp xấu hổ đến chết rồi.

Quả thực không thể tin được, dã thú thế nhưng lại đi liếʍ mông heo của

hắn,có phải dã thú đã điên rồi không? Cùng lúc đó, trong lòng lại thấy vô cùng cảm động, dã thú thật sự không ghét bỏ hắn là heo, thật sự rất yêu thương hắn, bằng không đường đường là Hắc Ám chi Thần làm sao có thể

nguyện ý hạ lưu đi liếʍ c̠úc̠ Ꮒσα heo bẩn thỉu như vậy.

“Ngọt quá! Siêu cấp dâʍ đãиɠ mông heo chế ra rượi hoa thủy tiên cùng anh đào thật sự là quá ngọt, quá tuyệt vời!”Dã thú cười nói, cẩn thận nhấm nháp mật dịch nhuộm đầy hoa thủy tiên cùng anh đào, giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

“...”An Địch Mĩ Áo xấu hổ muốn chết, nhất thời nói không ra lời.

“Thật sự là ăn quá ngon, ta còn muốn ăn nữa!”Dã thú đè lại cặp giò heo đang muốn phản kháng, lại cúi đầu tiến đến chiếc mông heo kia, tiếp tục mυ'ŧ liếʍ mật dịch ngọt lành chảy ra từ bên trong cúc huyệt.

Đây tuyệt đối là mà dâʍ ɭσạи nhất khắp thiên hạ này, một mỹ nam tử vô cùng tuấn mỹ, tà khí câu nhân thế nhưng vẻ mặt mê luyến liếʍ thí mắt của một con heo.

“A a a... Không... Đừng liếʍ... A a a... Mặt sau rất ngứa... Tiến vào, cầu ngươi mau cắm... Ân a a... A a... Ta muốn a... Cầu ngươi cắm... Aha... A a...”Hồn hắn cũng sắp bị dã thú liếʍ ra rồi, An Địch Mĩ Áo cả người co rút, tứ chi loạn đá, kích động da^ʍ khiếu. Cúc huyệt kịch liệt mấp máy, mật dịch thơm ngọt say lòng người cuồn cuộn không ngừng chảy ra từ tiểu huyệt đói khát, rồi rơi vào trong miệng dã thú.

“Tiểu tao trư, cưng muốn ta sáp cái gì vào? Là giò heo của cưng sao? Được, ta lập tức giúp cưng cắm nó vào đi, dù sao cưng cũng thích nhất là tự an ủi mà, chính mình sáp mình chắc sướиɠ lắm!”Dã thú ngẩng đầu tà khí cười hỏi, cố ý làm khó dễ hắn cầm lấy chân heo trước vói vào trong tiểu cúc hoa.

“Không cần... Ta không muốn sáp chính mình... Ta... Ta muốn đại dương cụ của ngươi tiến vào, ta muốn ngươi dùng đại nhục bổng của ngươi... Làm tiểu da^ʍ huyệt của ta... Ô, cầu ngươi... A... Ngô a...”An Địch Mĩ Áo sợ tới mức trư dung thất sắc, huyệt khẩu của hắn bây giờ nhỏ như vậy

nếu bị giò heo cắm vào nhất định sẽ bị vỡ ra mất.

“Tiểu Mĩ Mĩ, ta phát hiện vô luận cưung là người hay là heo thì

đều rất lẳиɠ ɭơ, là đồ dâʍ đãиɠ khiếm thao!”Dã thú dùng lực vỗ vào chiếc mông heo đang loạn xoay, cười nói.”Tiểu tao trư, có phải cưng là đồ khiếm thao hay không?”

An Địch Mĩ Áo vốn định lắc đầu, nhưng hắn biết nếu hắn dám lắc đầu thì dã thú biếи ŧɦái sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

“... Ta... Ta là đồ khiếm thao... A a... Cầu dã thú ca ca mau thao ta... Nga a a... Ta sắp không được rồi... Ta muốn dã thú ca ca sáp cúc tâm của ta, thao sưng tiểu tao huyệt đi... Ân ô... Cầu ngươi, ca ca tốt của ta... A a a a...”An Địch Mĩ Áo gật đầu lia lịa kêu khóc, ở trước mặt dã thú hắn thật sự đã không có cái gì gọi là tôn nghiêm nữa rồi. Điều duy nhất hắn có thể nghĩ bây giờ là muốn dã thú thao mình, chỉ cần dã thú nguyện ý làm hắn, vô luận điều vô sỉ hạ lưu mất mặt thì hắn đầu cam tâm tình nguyện nói.

“Quả nhiên là đồ heo mẹ lẳиɠ ɭơ! Ta hiện tại sẽ thao chết cưng, đồ đê tiện!”Dã thú kích động cười dâʍ đãиɠ, để đại dương cụ sớm đã cương cừng ở trên tiểu trư cúc hoa.

Tiểu huyệt thật sự rất nhỏ ngay cả một tiểu gia khoả còn không vào được huống chi là “Siêu cấp cự vô bá” của dã thú, thứ cứng rắn như vậy mà nhét vào nhất đinh An Địch Mĩ Áo sẽ bị bạo cúc, máu chảy thành sông, lập tức đau đến chết mất. Nhưng dã thú đã có biện pháp, chỉ cần nhục bổng cực đại thế biến nhỏ đi một chút lớn hơn tiểu trư tiên của An Địch Mĩ Áo là có thể thuận lợi cắm vào.

Bởi vì côn th*t của dã thú đã biến nhỏ đi không ít nên An Địch Mĩ Áo không cảm thấy đau, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc nhìntiểu côn th*t

phía dưới từ từ vói vào trong c̠úc̠ Ꮒσα của mình, thật sự quá thần kỳ! Không nghĩ tới cái tiện căn kia của dã thú còn có thể biến nhỏ như vậy, thật là lợi hại!

Dã thú đem qυყ đầυ lui ra một chút, côn th*t lại chậm rãi biến lớn, hướng về phía trước đâm vào, mỗi lần đi vào thì côn th*t lại biến lớn hơn một chút.

“A ngô... Làm sao lại biến lớn... Úc a... Không cần... Đừng biến lớn... Ngô a... Ta sợ... A a...

căng quá... A a... Rất trướng... Ngô a...”côn th*t càng ngày đi vào càng nhanh đồng thời cũng càng ngày càng biến lớn, tuy rằng không có lớn như trước kia, nhưng mà như thế kia cũng đã khiến cho An Địch Mĩ Áo chịu không nổi, đáng thương khóc cầu.

Nếu côn th*t dã thú biến thành nguyên trạng, hắn nhất định sẽ đau chết. Tiểu trư huyệt của so với khi hắn còn là người nhỏ hơn rất nhiều,cùng lắm chỉ lớn bằng cái miệng của đứa trẻ mới sinh ra, có thể huống bên trong còn nhồi vào bao nhiêu thứ, căn bản không có khả năng dung nạp”Siêu cấp cự vô bá ” của dã thú.

“Tiểu Mĩ Mĩ, đừng sợ! Ta sẽ không biến lớn nữa, tiểu đậu nha này sẽ làm khô cưng, khiến cưng thỏa mãn! Cưng yên tâm, ta có chừng mực, sẽ không làm cưng bị thương!”Dã thú an ủi, tiểu huyệt của Tiểu Mĩ Mĩ

thật sự rất chặt ngay cả nửa bước cũng khó đi vào.

Bị hoa thuỷ tiên cùng anh đào trở cản khiến y không thể thuận lợi đi vào chỗ sâu được, y lại biến lớn một chút, đem đống đồ vật cản trở đó đẩy đến chỗ sâu, khiến y lại có thể cùng

tiểu cúc tâm khả ái “Hôn môi thân thiết “.

“Ngô cáp... A... Úc a...”Dã thú lại biến lớn hơn một chút gần bằng một nửa ban đầu, tiểu huyệt An Địch Mĩ Áo khổ sợ chống đỡ. May mắn là vẫn còn trong phạm vi tiểu huyệt còn có thể tiếp nhận được

“Lớn như vậy mà tiểu huyệt vẫn có thể chống đỡ được! Tiểu tao trư, dã thú ca ca muốn thao nát tiểu mông của cưng! Cám ơn ta đi!”Dã thú thở hắt ra, vừa đi vào một nửa đã dùng đại lực thao làm tiểu huyệt nhi chứa đầy hoa thuỷ tiên cùng quả anh đào.

Cái loại cảm giác này khó mà có thể dùng lời diễn tả được, nói tóm lại rất tuyệt, ẩm ướt, dính dính, rất thư thái. Nhất là khi đỉnh đến tận cùng bên trong thì vẫn còn quả anh đào chưa bị nát, không ngừng mát xa điểm mẫn cảm của đại nhục bổng, tựa như gậy mát xa vậy, cảm giác sung sướиɠ đến lạ thường vừa thú vị lại vừa thích thú.

“Nha nha nha nha nha... Nga nga nga nga... A a a a a... nhẹ một ít, chậm một chút... A a a... Rất trướng... Anh đào lại chạy rồi... Úc a a... Nga nga...”Tiếng heo kêu chói tai truyền khắp toàn bộ dị giới, nước mắt của An Địch Mĩ Áo rơi như mưa, cảm giác thống khổ xen lẫn

kɧoáı ©ảʍ giống như bài sơn đảo hải

đồng thời đánh thẳng lên người hắn, hắn sắp bị

xé rách rồi, lý trí bị kéo căng thành một sợ dây nhỏ, tùy thời đều có thể bị đứt.

“Chịu không nổi phải không? Ta muốn trừng phạt cưng cái đồ heo mẹ lẳиɠ ɭơ

không biết xấu hổ, ai kêu cưng cả ngày chỉ biết phát tao, thừa dịp ta không ở đây lại dám nhét mấy thứ linh tinh vào trong mông, ta không làm cưng thỏa mãn sao? tiểu heo mẹ dâʍ đãиɠ!”Dã thú kích động chửi bậy, ra sức đỉnh đống

anh đào phía trước, rốt cuộc cũng làm đến cúc tâm.

Bởi vì đó là Tiểu Mĩ Mĩ, cho nên y không có cảm giác ghê tởm khi làʍ t̠ìиɦ với động vật cấp thấp,y đã từng làʍ t̠ìиɦ với vô số chủng loài nhưng chưa bao giờ làm

tình với heo, chuyện này thật sự là rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quá sung sướиɠ,không khác gì khi làʍ t̠ìиɦ với Tiểu Mĩ Mĩ khi ở hình người tiểu trư huyệt vừa kiều diễm vừa chặt khít làm cho y có thể cảm nhận được luồn kɧoáı ©ảʍ đặc biệt mà không có cái tiểu huyệt nào khác có thể mang đến, còn nữa ở bên trong tiểu huyệt có rất nhiều hoa cùng

quả anh đào, mỗi lần chỉ cần động một chút

đều có cái cảm giác giống như nhỏ củ cái trong đất bùn

. Thật con mẹ nó thích chết! Rất tiêu hồn!

“A a a a a a a... Thật tốt... Trời ạ... Đừng làm chỗ đó... Úc a a... Ngô a... Cáp a a... Úc a a... Không cần... Quá dữ dội... A a... Úc úc úc... Đỉnh chết

ta...... A a... Nga nga... Cáp ân...”

Ở trong đám hoa đẹp tươi, một con heo màu bạc ngồi ở trên người một mỹ nam tử cao lớn anh tuấn, bị đại nhục bổng thao đến khóc kêu trời, càng không ngừng thét chói tai.

Da^ʍ thuỷ ở trong mông heo văng khắp nơi, chảy đầy toàn bộ hạ thể, đem màu lông bạc heo con nhuộm đến ướt đẫm.

Nhìn hắn sắp rơi vào bộ dạng điên cuồng, dã thú xấu xa

bắt lấy tiểu trư tiên của hắn bắt đầu bộ lộng, một bàn tay khác mò đến l*иg ngực đầy lông của heo con, vạch ra đống ngân mao tìm kiếm hai điểm sưng đỏ nào đó, y vô cùng cao hứng khi phát hiện ra trong đó có một hắc bảo thạch nhũ hoàn quen thuộc, đó là tín vật y đeo cho Tiểu Mĩ Mĩ, lúc trước bị lông heo che mất nên y không có chú ý tới.

“Tiểu Mĩ Mĩ, không phải heo có rất nhiều đầu v* sao? Tại sao cưng chỉ có hai cái!”Dã thú vẻ mặt đầy đáng tiếc,mày kiếm nhăn lại, bàn tay dùng lực xoa nắn tiểu mễ lạp, thi thoảng trêu trọc hắc bảo thạch nhũ hoàn, trong mắt tràn đầy tiếu ý.

Ấn ký này là thứ hắn đeo cho Tiểu Mĩ Mĩ, vô luận Tiểu Mĩ Mĩ biến thành cái gì. Nhũ hào này sẽ vĩnh viễn đi theo hắn, lúc Tiểu Mĩ Mĩ biến thành sâu lông, sâu lông thật sự quá nhỏ nên căn bản nhìn không thấy nhũ hoàn.

“Úc cáp... Cáp a... Ta không biết... A a... Mông... A a a... Muốn phá... Ân a... Nhưng mà ngứa quá... Còn muốn sâu hơn chút nữa... Ân a... chọc sâu hơn... Ngô ngô... Nga nga nga nga... Hung hăng khi dễ ta... Dùng lực gϊếŧ chết ta... Úc nga... A a a...”

An Địch Mĩ Áo thích đến toàn thân run rẩy, dã thú sáp thật mạnh mẽ, đem toàn bộ anh đào ở chỗ sâu đẩy đến cúc tâm ma sát chuyển động, thật sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Trước sau đồng thời bị giáp công, điểm mẫn cảm trước ngực bị tận tình đùa bỡn, thân hình bé nhỏ mềm mại như trẻ sơ sinh vậy đã sắp không chịu nổi rồi, hắn sắp bạo phát.

Mới nghĩ tới như vậy, hậu huyệt đột nhiên căng thẳng, cúi đầu vừa thấy người yêu của hắn thế nhưng lại lấy cái cái đuôi heo ngắn cũn của mình đi trói tiểu nhục nha đang muốn phát tiến, tết thành một cái nơ bướm con con, còn có mấy cọng lông heo nho nhỏ đâm vào linh khẩu, bịt kín ống dẫn của hắn.

“Bại hoại, ngươi làm gì? Cầu ngươi không cần... Nhanh lên cởi ra... A ô... Đừng ngăn cản ta bắn... Ô ô... Thật là khó chịu... Ân ô... Ô ô ô...”An Địch Mĩ Áo choáng váng, thống khổ cầu xin nói, hắn sợ nhất là khi dã thú tra tấn không để hắn bắn tinh.

Đang muốn cởi bỏ sự trói buộc ở tiểu trư tiên, nhưng đột nhiên hắn phát hiện giò heo không có ngón tay linh hoạt như con người nên căn bản không thể cởi ra được, cái loại cảm giác muốn bắn mà lại không thể bắn được là thứ thống khổ nhất trên đời này, An Địch Mĩ Áo gấp đến độ sắp khóc.

“Tiểu Mĩ Mĩ, sớm tiết đối thân thể không tốt chút nào, mà bây giờ cưng còn đang mang thai nên phải cẩn thận chú ý! Nhỡ may ảnh hưởng tới con của chúng ta thì sao

! Vì hài tử, cưng nhất định phải nhịn xuống!”Dã thú nói rất hợp tình hợp lý, y lại búng tiểu tiên trư đang bị “Trói ” một cái, mặt đầy biểu tình ta làm như vậy tất cả là vì muốn tốt cho ngươi. Kỳ thật là y cố ý trêu đùa An Địch Mĩ Áo, vô luận An Địch Mĩ Áo là người hay heo, y đều không nhịn được cảm giác muốn trêu cợt khi dễ hắn.

Nghe thấy là vì hài tử. An Địch Mĩ Áo chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, đáng thương vô cùng hỏi: “Ân... Ô, thế lúc nào ta có thể bắn?”Nếu thời gian quá dài, hắn sẽ chịu không nổi!

“Vẫn như cũ! Chờ ta bắn thì tự nhiên cưng cũng có thể bắn!”Dã thú cười đến ôn nhu vô cùng.

An Địch Mĩ Áo quả thực muốn té xỉu, đây không phải là đợi thật lâu sao, thể lực của dã thú lớn vô cùng nếu không làm y tận hứng thì còn lâu y mới bắn tinh, chuyện này thảm rồi! Ô ô ô...

Dã thú cười xấu xa, nó rất thích xem vẻ mặt này của An Địch Mĩ Áo, bàn tay ra sức xoa nắn da^ʍ ngoạn hai tiểu đầu v*, phía dưới siêu cấp cự vô bá giống như hùng phong, điên cuồng chọc vào tiểu trư huyệt chứa đầy dich hoa cùng mứt quả. Bởi vì cúc hoa trư của Tiểu Mĩ Mĩ rất nhỏ, nên y không thể dùng thước tấc vốn có làn, cho vậy vẫn không thể tận hứng. Y đương nhiên muốn làm dữ dội hơn một chút, đâm nhiều hơn một chút.

“A a a a... Úc a... Ô ô... Dã thú ca ca, ngươi thao nhanh hơn một chút... Bắn... Bắn ra rồi... Úc úc úc úc úc... Thật lợi hại... A a a... Chính là như vậy đùa bỡn ta... A a a... Ta thích ngươi hung hăng thao ta... A a a... Dùng lực thao... Cúc tâm bị ngươi thao sưng lên... Ân a a... Úc a a a... Cáp Aha a... Nga nga nga nga nga...”An Địch Mĩ Áo vốn định cầu xin dã thú nhanh làm xong để hắn còn

bắn ra, để hắn còn giải thoát, nhưng du͙© vọиɠ trong cơ thể không có thoả mãn khi được dã thú thao, ngược lại càng ngày càng bất mãn, càng ngày càng muốn bị điên cuồng đâm chọc.

Có lẽ lời dã thú nói là thật, bởi vì hắn mang thai quan hệ nên hắn trở nên vô cùng

dâʍ đãиɠ tao tiện hơn trước kia, điên cuồng khát cầu giống đực thao làm, cho dù thế nào cũng không đủ!

Nhìn thần tình hắn tao tới cực điểm, dã thú lập tức biến thành thú hình, côn th*t khôi phục thước tấc nguyên bản bắt đầu thao chết hắn, nhưng y vẫn liều mạng khống chế được. Y biết rõ An Địch Mĩ Áo bây giờ là một heo con, tiểu huyệt rất yếu ớt, chỉ cần y không khống chế một cái, thật sự y sẽ gϊếŧ chết hắn.

Từ sau khi An Địch Mĩ Áo bị nguyền rủa rất nhiều ma pháp đối với hắn đều vô dụng, ngay cả ma pháp bình thường chữa thương cũng không có tác dụng, cho nên y phải rất cẩn thận, tuyệt không thể để cho hắn bị thương, càng khỏi nói đến gϊếŧ chết hắn.

Dã thú vừa hung mãnh lại vừa cẩn thận mà nhanh chóng tại bên trong huyệt thơm ngon xỏ xuyên qua, kích động đem hoa cùng anh đào trong tiểu huyệt quấy đều, mỗi lần đều cắm xuống đến cùng, công kích trực tiếp đến cúc tâm.

“A a — úc a... Dã thú ca ca... A... ca ca thân yêu của ta... Cầu ngươi để cho ta bắn... A a... Ta... côn th*t của ta đau quá... Ô a... Úc a... thao nhanh lên... A a... Thao nát mông heo... A úc... Úc úc úc... Úc úc...”An Địch Mĩ Áo bị thao đến mất hồn, vô lực cầu xin da^ʍ khiếu, đã không biết mình đang nói cái gì rồi. Hắn thật sự bị làm đến choáng váng đầu óc, thanh côn th*t kia như cái dùi ra sức đâm vào tâm hắn làm cho thần kinh của hắn căng chặt, khiến hắn không thể té xỉu.

Tiểu nhục nha của hắn đã trở nên tím đen, so mấy ngày hôm trước bị hoa thủy tiên sáp đến bắn không ra còn thống khổ hơn. Lần này dã thú lại đem toàn bộ côn th*t của hắn gắt gao trói lại, không chỉ không thể bắn ra mà còn đau muốn chết, thật sự khiến hắn sống không bằng chết.

“Cầu xin ta để cho cưng bắn, nhưng mà lại còn muốn ta thao cưng, cưng rõ ràng là còn chưa sướиɠ đủ!”Dã thú cúi đầu cắn lỗ tai heo của hắn coi như trừng phạt, tán dương: “Heo mẹ dâʍ đãиɠ, không nghĩ tới cưng khi biến thành heo tiểu huyệt của cưng vẫn tiêu hồn như vậy! Thật sự là để người ta yêu thích buông, càng thao lại càng

không đủ!”Hắn thật sự sắp bị tiểu huyệt này mê chết rồi, vì sao vô luận hắn biến thành cái gì mình cũng đều thích hắn như vậy, rất muốn điên cuồng gϊếŧ chết hắn.

“A a a... Ngô a... Dã thú ca ca thích... A a... thao thì cứ việc thao... A a... Úc... thao nhiều vào... càng nhiều... A a... Úc a a... Ta thích... Dã thú ca ca... Ta yêu ngươi a... Úc a a... Ngô a...”Đôi mắt mất tiêu cự cố gắng nhìn kim mâu phía đối diện đang toả ra ánh sáng chói mắt. Thanh âm kêu khóc vừa khàn khàn vừa thâm tình, kêu lên chân ý ở trong lòng.

côn th*t không chỉ sáp đến chỗ sâu trong tiểu huyệt An Địch Mĩ Áo. Mà còn sáp đến chỗ sâu trong lòng hắn,nhìn dã thú điên cuồng khát cầu mình, muốn hung ác giữ lấy mình, hắn đột nhiên cảm giác phi thường phi thường hạnh phúc. Một người vô cùng hoàn mỹ, có được hết thảy lại nguyện ý cùng một con heo làʍ t̠ìиɦ, nếu không phải rất yêu thì tuyệt đối không có khả năng.

“Ta cũng thích cưng, ta cũng yêu cưng, Tiểu Mĩ Mĩ của ta, heo mẹ dâʍ đãиɠ của ta!”Dã thú tâm nhất thời cảm thấy ấm áp vô cùng, chân tình đã được đáp lại, cúi đầu muốn hôn môi hắn, nhưng hắn thật sự rất nhỏ nên dã thú chỉ có thể hôn được đỉnh đầu của hắn.

Dã thú thâm tình dùng lực hôn một chút đỉnh đầu của hắn, “Siêu cấp cự vô bá “Cũng phi thường dùng lực thâm tình “Hôn ” trụ cúc tâm.

Dã thú vẫn đỉnh cúc tâm của hắn, đem hắn áp đảo ở trên cỏ, trảo tiểu trư tiên của hắn, eo hổ rắn chắc hổ eo lấy tốc độ kinh người ra vào trong tiểu huyệt, cũng nhanh đem cúc tâm đâm xuyên, mấy quả anh đào bị đâm cho xay nhuyễn, một cỗ dâʍ ɖị©ɧ

đỏ tươi mang theo hương theo non mịn chảy ra.

“A a a a a a a a — không được, ta muốn chết...”Dã thú “Nụ hôn nồng nhiệt “Khiến An Địch Mĩ Áo sướиɠ đến sắp chết, tâm linh cùng nhục thể kết hợp khiến cho hắn đạt tới hạnh phúc mĩ diệu nhất trên đời.

Phía trước tiểu trư tiên bị “Trói”, tiểu khẩu bị bịt quá chặt

không thể bắn ra, kɧoáı ©ảʍ cường liệt tìm chỗ khác để bạo phát.

Tại An Địch Mĩ Áo phát ra tiếng heo kêu giống như sắp bị gϊếŧ mổ,đột nhiên dã thú cảm giác được có một cỗ gì đó nóng bỏng chảy ra từ sâu trong tiểu huyệt chỗ sâu nhất vọt tới linh khẩu của y.

Dã thú kinh ngạc cúi đầu nhìn, đại lượng bạch dịch hỗn hợp của nước hoa, mứt quả cùng với dâʍ ɖị©ɧ chảy ra từ trong tiểu huyệt, nhìn không rõ là dịch quả hay là dịch ruột non của An Địch Mĩ Áo.

“Tao heo mẹ, cưng thế nhưng lại triều thổi, thật sự là bảo vật mà!”Dã thú cười ha ha, huýt sáo nói.

An Địch Mĩ Áo đã mệt đến chỉ muốn té xỉu, nhất thời xấu hổ đến tỉnh táo, vẻ mặt tràn đầy khó tin. Hắn thế nhưng lại giống như nữ nhân triều thổi?! Tại sao có thể như vậy, trời ạ! mất mặt quá!

“Tiểu Mĩ Mĩ tao heo mẹ, ngươi quả nhiên là thiên hạ đệ nhất

da^ʍ phụ! Không, ta lại nói nhầm, là thiên hạ đệ nhất da^ʍ trư!”Dã thú trêu chọc, thật không nghĩ tới Tiểu Mĩ Mĩ sẽ giống như nữ nhân mà triều thổi, xem ra khi biến thành heo thì Tiểu Mĩ Mĩ càng dâʍ đãиɠ a, quả nhiên tất cả đều là do hắn đang mang thai gây ra!

An Địch Mĩ Áo lấy tay che mặt, xấu hổ muốn chết. Hăn căn bản không dám nhìn dã thú.

“Tiểu Mĩ Mĩ, ta còn chưa bao giờ nếm thử hương vị triều thổi của cưng đâu, ta phải hảo hảo nhấm nháp mới được!”

Nghe vậy, An Địch Mĩ Áo lập tức buông tay, dã thú cái đồ đại biếи ŧɦái này lại muốn làm gì?

Nghi hoặc nhìn dã thú, An Địch Mĩ Áo còn không kịp lấy lại tinh thần, dã thú đã rút dương v*t ra, bởi vì còn chưa có bắn ra nên nó phi thường hung ác làm cho người ta sợ hãi. Căn cự mãng không chỉ tráng kiện giống như tượng mà mặt trên còn dính đầy dich quả tục tĩu cùng hoa thuỷ tiên.

Nhìn đại mãng xà tím đen tràn đầy gân xanh xung quanh, có chỗ dính một chút mứt quả, có chỗ dính một chút bạch dịch, ở linh khâu còn đầy da^ʍ thuỷ mà hắn triều thôit, An Địch Mĩ Áo xấu hổ đến muốn nhắm mắt lại, lại bị dã thú ngăn cản.

“Đồ lẳиɠ ɭơ, không cho phép nhắm mắt, nhanh lên liếʍ sạch nó, sau đó để cho ta ăn cưng!”Dã thú tà ác ra lệnh, cự mãng doạ người đưa tới trước miệng An Địch Mĩ Áo.

“Ta...”

“Cú© Ꮒσα của cưng hẳn vẫn còn rất ngứa đi đi, chỉ cần ta chưa bắn tinh cho cưng, chưa uy no bảo bảo, thì bảo bảo sẽ càng làm cho tiểu huyệt của cưng ngứa chết

!”Không đợi hắn cự tuyệt, dã thú đánh gãy ý định của hắn, cười dâʍ đãиɠ nói.

An Địch Mĩ Áo phát hiện tuy rằng hắn đã triều thổi, nhưng mông quả thật còn rất ngứa, cái loại cảm giác ngứa ngáy nóng rực này không có biến mất.

“Có liếʍ hay không?”

An Địch Mĩ Áo bị da^ʍ thú vô sỉ uy hϊếp, hắn dám không liếʍ sao? Hắn không cam nguyện mở lớn miệng heo, dùng lực liếʍ hấp tạo thanh âm da^ʍ tục đáng khinh đến mức khiến người ta đỏ mặt, thi thoảng mυ'ŧ đại nhục bổng, thit hoảng lại liếʍ d*m thủy cùng mứt đào cùng hoa tương ở trên đó, chuyên tâm khẩu giao cho dã thú.

“Tao heo mẹ, vật của cưng

ngọt sao? Ăn ngon không?”Dã thú nhàn nhã hưởng thụ sự phục vụ của hắn, da^ʍ tà hỏi.

“Ân...”An Địch Mĩ Áo xấu hổ thành thật gật đầu, côn th*t dính đầy thứ ngòn ngọt đặc thù hương vị mê người làm cho đầu óc hắn gây tê dại, khiến hắn nhịn không được bắt buộc phải thừa nhận.

Thật sự rất ngọt, rất thơm, vị anh đào ngọt ngào cùng hương hoa thoang thoảng, còn có vị d*m thủy gay mũi, trộn lẫn với hương vị giống đực của dã thú. Thật sự ăn quá ngon, ngửi rất thơm! Làm cho hắn nhịn không được say mê ở trong hương vị đó, cảm giác toàn thân đều sắp bị hòa tan.

“Thích thì ăn nhiều một chút, đừng khách khí!”

Tà ác tiếng cười khiến dục hoả trong người An Địch Mĩ Áo không được dập tắt lập tức bốc cháy, môn hộ vẫn đang chảy nước không ngừng uốn éo. Còn muốn bị dã thú sáp, muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của dã thú tưới tắn cho hắn cùng hài tử.

An Địch Mĩ Áo khẩn cấp há to miệng, càng thêm cố gắng hấp liếʍ căn dâʍ ѵậŧ thuộc về mình, nôn nóng đem cự đại côn th*t liếʍ đến sạch sẽ, hoàn hảo không ngại ăn mấy thứ trong mông của

mình.

Hắn biết mình đã trở thành cái dạng phi thường da^ʍ tiện vô sỉ, hạ lưu đến cực điểm, nhưng hắn cũng không hối hận, bởi vì hắn cùng hài tử đang rất đói, nhu cầu cấp bách muốn dã thú uy no bọn họ, hơn nữa tất cả những thứ hắn liếʍ ăn đều là của mình cùng dã thú bài ra, nên hắn tuyệt không có cảm giác bẩn.

“Làm tốt lắm! Heo con rất ngoan!”Dã thú thực vừa lòng biểu hiện của hắn, vỗ

đầu hắn, giải khai cái đuôi vẫn đang trói tiểu trư tiên coi như làm phần thưởng.

Tuy rằng đã không còn có cái gì để phát tiết, nhưng phía trước được giải phóng, khiến An Địch Mĩ Áo thư thái không ít.

Dã thú nằm đến mặt đất, đem An Địch Mĩ Áo nâng lên ngồi ở trên người mình, mông heo chính đối diện với cái miệng của y.

“Tao heo mẹ, hiện tại dùng lực đem mấy thứ gì đó ở bên trong của cưng toàn bộ lôi ra, để cho ta cẩn thận nhấm nháp!”Dã thú vỗ vỗ mông heo, sỗ sàng hạ lệnh.

An Địch Mĩ Áo rất

thẹn thùng, loại sự tình này dã thú trước kia cũng đã từng làm, nhưng vẫn cảm thấy rất dâʍ ɭσạи!

“Thất thần làm gì? Nhanh lên!”Dã thú không kiên nhẫn thúc giục, buông mi ngắm nhìn cự mãng của mình đã nhất trụ kình thiên. Cùng Tiểu Mĩ Mĩ chơi lâu như vậy, nó cũng muốn bắn, tiểu huynh đệ của nó trướng đến phát đau.

An Địch Mĩ Áo đành phải dùng lực đem da^ʍ thuỷ trong tiểu huyệt bài khai để dã thú ăn.

Lại một màn hình ảnh tục tĩu hạ lưu đến cực điểm, một ngân mao heo con khả ái ngồi lên mặt một mỹ nam tử trần trụi, bài khai một đống lớn thứ gì vừa đỏ vừa trắng cùng d*m thủy cấp nam nhân ăn. Nam nhân trảo mông heo của hắn, vừa ăn thứ chui ra từ tiểu huyệt của hắn, một bên dùng đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ cúc hoa.

Một màn kia có bao nhiêu dâʍ ɭσạиliền có bấy nhiêu dâʍ ɭσạи. Vốn làm người ta cảm giác chán ghét đến

nôn mửa, thế nhưng chẳng biết tại sao lại không có một chút cảm giác ghê tởm. Tương phản còn có một loại cảm giác rất ấm áp.

“A a... Úc a... Ngô cáp... Dã thú ca ca, ngươi có thể liếʍ... A... Đừng lấy ngón tay gảy... A a... Nga nga...”An Địch Mĩ Áo bị dã thú liếʍ đến lông mao toàn thân dựng đứng, mông vẫn run rẩy, tiểu huyệt dục hỏa ngẩng cao.

“Tao heo mẹ, mấy thứ gì đó trong

tiểu huyệt của cưng ăn thật sự quá ngon, quá ngọt! Về sau ta phải thường xuyên dùng mông heo của cưng ủ rượi mới được, rồi để cho ta ăn!”Dã thú duỗi thẳng đầu lưỡi điên cuồng liếʍ loạn cúc hoa huy*t, ngón tay ra sức đào bới mứt quả ra ăn.

An Địch Mĩ Áo vô cùng thoải mái, hai căn giò heo vừa ngắn vừa mập dạng ra ngồi ở trên khuôn mặt tuấn mỹ,cao quý của dã thú, vừa hưng phấn vừa thẹn thùng, rêи ɾỉ cầu xin: “Dã thú ca ca,

ăn nhanh lên... A ngô... Bảo bảo cùng ta rất... Đói bụng... A... Ngươi nhanh uy chúng ta đi... Cáp hừ... Úc... Chúng ta đói, mau uy chúng ta... A a... Úc úc úc...”

“Không phải mới vừa rồi đã cho cưng cùng bảo bảo ăn siêu cấp đại côn th*t rồi sao? Tại sao lại đói bụng, lại muốn ta uy các ngươi nữa ư?”Dã thú vừa ăn vừa vỗ mông heo của hắn.

“Ngô... Ta... Chúng ta ăn không no... A... Dã thú ca ca, bảo bảo nó rất đói bụng, nó vẫn tra tấn ta, cầu ngươi mau uy chúng ta... Uy chúng ta ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ngươi... Úc a a... Muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nóng vừa đặc... Cầu ngươi, Đại Hắc ca ca... A a...”

An Địch Mĩ Áo thật sự đợi không kịp nữa rồi, không đợi dã thú đem mấy thứ trong tiểu huyệt ăn xong, liền ly khai mặt dã thú, hướng hắn cự mãng khí phách hiên ngang bò đến. Hắn nhìn đến linh khẩu của cái hung khí vẫn hơi hơi mấp máy, biết nó cũng nhẫn rất vất vả, nó cũng muốn nhanh chóng bắn ra.

Nhìn heo con ngôc dâʍ ɭσạи hạ lưu vội vàng xao động về phía bụng của mình bò tới, kim mâu sửng sốt một chút, lập tức lóe lến quang mang hưng phấn kích động

Tiểu Mĩ Mĩ lại muốn... Con mẹ nó, nó thật sự yêu chết cái đồ tiểu lẳиɠ ɭơ này rồi, hắn quả thật là bảo bối a!

Thấy dã thú không có mở miệng mắng hắn, An Địch Mĩ Áo nằm sấp ở trên bụng dã thú, lớn mật bắt lấy cự mãng “vũ khí hiên ngang “, liếʍ mυ'ŧ một chút, liền đứng dậy, côn th*t còn khôg kịp biến lớn liền bị hắn nuốt vào.

Dã thú không có ngăn cản, thoả mãn nhìn hắn nâng lên mông heo dâʍ đãиɠ phong tao, sau đó đối với đại nhục bổng của mình dùng lực ngồi xuống.

“A — “Tiếng heo kêu sung sướиɠ vang đến tận mây xanh, An Địch Mĩ Áo ngồi xuống thực sự rất mạnh, một phát đã nuốt hết đại nhục bổng, cái mông đói khát không đợi đại não chỉ huy, đã bắt đầu di động, tiểu trư huyệt hung ác bộ lộng đại nhục bổng của dã thú.

Dã thú được hắn hầu hạ đến vô cùng thoải mái, tuy rằng rất muốn hưởng thụ nhiều hơn hắn chủ động, nhưng nó thật sự không chịu được nữa, hùng tinh mà An Địch Mĩ Áo khát cầu đã lâu rốt cuộc cũng đã phun tới.

Vẫn giống như trong trí nhớ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vô cùng nhiều lại còn nóng nữa nhiệt, như vậy nóng, khiến hắn rất thích!

“Ngô nga... Nga nga nga... A nga...”An Địch Mĩ Áo thích đến điên cuồng rêи ɾỉ, thân thể hắn đã mệt mỏi không còn có khí lực mà lớn tiếng da^ʍ khiếu phát tao nữa, chỉ có thể nhỏ giọng thở dốc rêи ɾỉ. Trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng thỏa mãn, tận tình nhận sự tưới tắm của dã thú.

Hắn cảm giác được chỗ sâu trong bụng giống như có cái gì đó đang dùng lực hấp thụ lực lượng hùng tinh, một giọt cũng không dư thừa toàn bộ đều bị trong bụng hút vào. Hắn biết đó là tiểu sinh mệnh trong bụng của mình, là kết tinh tình yêu của hắn cùng dã thú, trong lòng dâng lên một cỗ hạnh phúc ngọt ngào chưa bao giờ có...