Tô Tả Ý một lần đi, đi đúng hơn một năm, nhìn như con diều giấy sải cánh tự do phiêu lãng trên trời cao, kỳ thật từ đầu tới cuối luôn có sợi dây níu giữ chân cô lại, cho dù có trốn chạy xa đến đâu, cuối cùng cũng muốn trở về nơi bắt đầu.
Cố hương, Hoài Thành.
Nơi cha mẹ yên nghỉ dưới lòng đất, nơi cô sinh ra lớn lên. Nơi đây là gốc rễ, là bận lòng nhớ thương, bất luận có đi đến nơi nào, con người cuối cùng rồi cũng phải quay về nơi thân thuộc nhất, nơi mang lại cho ta cảm giác an toàn.
Kỳ thật hôm nay là sinh nhật của mẹ Tô, trên núi có một ngôi chùa, gọi là chùa Sùng Sơn có lịch sử rất lâu đời khá nổi tiếng ở Hoài Thành. Ba Tô đã từng thắp đèn trường minh suốt ngày đêm trước tượng Phật cho vợ mình ở nơi này. Tô Tả Ý cũng muốn nối gót học theo ba, cũng thắp cho người một chiếc đèn chong. Đúng lúc nhân cơ hội lần này, làm lễ siêu độ cho ba mẹ như đã hẹn trước đó với các sư thầy. Thời gian từ bảy giờ sáng đến mãi hơn bốn giờ chiều nên mới xuống núi trễ.
Về phần tại sao cái đám tông màu lộn xộn phi chính thống kia lại đi xuống cùng hướng với cô, Tô Tả Ý ngẫm nghĩ, đại khái chắc là vòng từ con đường khác trên núi qua. Nói gì đi nữa, quả núi lớn như vậy không thể nào chỉ có một con đường đi vào Sùng Sơn.
Hiện tại Tô Tả Ý sống trong một căn hộ nhỏ, diện tích không lớn lắm khoảng tám mươi mét vuông, có hai phòng, ở một mình cũng rất rộng rãi. Gọi điện thoại cho cửa hàng takeaway bên ngoài giải quyết xong vấn đề cơm tối, Tô cô nương tắt tivi ôm máy tính xách tay xem bản dự tính. Mặc dù không thiếu tiền, nhưng cô không muốn sống uổng phí mấy năm ánh sáng, vì thế muốn mở tiệm làm ăn, không hy vọng kiếm được nhiều tiền, chỉ là để gϊếŧ thời gian mà thôi.
Lúc này, chị họ Tô Tịnh lại gọi điện tới: “Tô Tả Ý, ba mẹ tôi bảo cô tối mai tới nhà ăn cơm!” Nói xong, không đợi Tô Tả Ý kịp đáp lại đã cúp máy.
Tô Tả Ý nhìn màn hình di động ‘tút’ một cái, coi như không nghe thấy. Hôm sau, đương nhiên thả bồ câu cho leo cây, hơn sáu giờ tối gần bảy giờ Tô Tịnh lại gọi tới, Tô Tả Ý trực tiếp nhấn phím tắt âm, nhàn nhã đẩy xe nhỏ càn quét khu vực đồ ăn vặt.
Cô rất thích tích trữ thực phẩm, mỗi lần đi dạo siêu thị đều mua một đống rất nhiều thứ, dĩ nhiên chủ yếu tập trung vào đồ ăn vặt và thực phẩm đông lạnh như sủi cảo, bánh bao, bánh trôi, bánh ú vâng vâng, những thứ khác xin miễn thứ cho kẻ bất tài, em gái nhỏ này không biết nấu cơm, chiên quả trứng xào quả cà cũng đều gay go chật vật.
Ra ngoài tính tiền xong, trong tay xách theo hai cái túi bự đi tới bãi đậu xe, đột nhiên có người nào đó ở phía sau vỗ cô một cái, Tô Tả Ý ngoảnh đầu lại, là một tay bù xù phi chính thống ăn mặc không ngô không khoai nhìn có chút quen mắt.
Đối phương nhếch miệng nhìn cô tựa như quen biết tự kiếp nào cười toe: “Mỹ nữ, đổi xe rồi hả?”
Trí nhớ của Tô Tả Ý rốt cuộc cũng đã sáng đèn, nhớ ra đây chính là cái tay vàng hoe hôm qua tình cờ gặp trên núi!
Cô khẽ gật đầu, ở đây người đến người đi tấp nập, ngoài đường còn có cảnh sát giao thông, không như hôm qua người là dao thớt ta là thịt cá nữa, nên cũng không sợ.
Vàng hoe thấy cô thờ ơ lãnh đạm không thèm để ý tới hắn, tiếp tục cười hì hì đến gần: “Này, em tên gì, ở đâu hả, xem chúng ta có duyên như vậy tìm một chỗ kết giao bằng hữu đi.”
Tô Tả Ý liếc hắn một cái: “Tôi không tùy tiện tìm bạn bè, nên thật xin lỗi, xem như người qua đường đi ạ.”
“Em thật thú vị,” Vàng hoe ha ha cười, hất hất cái đầu đậm thương hiệu của mình: “Anh tên Hoàng Hưng Nghĩa, sau này em cứ gọi Hoàng ca là được, khu vực này do anh bao hết, có việc gì cứ nói tên anh.”
Cho nên đây là cái quái quỷ gì vậy ông trời? Xã hội đen? Côn đồ sao?
Đối với cái người thích lẩm bẩm tự quyết định này, Tô Tả ý quyết tuân theo chủ nghĩa im lặng là vàng, nhét hết mấy túi đồ mới mua vào ghế sau đóng cửa lại, rồi đi tới phía trước kéo cửa ghế lái ra, Hoàng Hưng Nghĩa chống tay dọc theo cửa xe không cho cô mở: “Nói cho anh biết em tên gì, cho anh số điện thoại, ca ca sẽ để em đi ~” tay lưu manh diễn giải vô cùng nhuần nhuyễn.
“Đại Hoàng, đâu mất rồi, đi thôi!”
Hoàng Hưng Nghĩa quay đầu phất phất tay ra hiệu đợi một lát, Tô Tả Ý cũng phản xạ có điều kiện ngoảnh nhìn sang, chỉ thấy cách đó không xa có mấy người đang đứng, mấy người đứng bên ngoài đều màu mè lộn xộn vô cùng chói mắt, người đứng giữa hình như là người đàn ông cao to vạm vỡ hôm qua, ngoài ra còn có một người vóc dáng rất cao, quần áo có vẻ vô cùng xa xỉ nhưng không nhìn rõ được khuôn mặt, trực giác mách bảo cô rằng, người kia đại khái chắc là đại ca cầm đầu.
“Chậc, quên đi, hôm nay tạm buông tha cho em, mai mốt ca sẽ trở lại tìm em nhé.” Nói xong không đợi Tô Tả Ý mở miệng, Vàng hoe đã đút tay vào túi quần lắc đảo tiêu sái bước đi.
Tô Tả Ý: “…” Cho nên, rốt cuộc đây là cái quỷ gì vậy chứ?
Trên đường về bị tắc nghẽn giao thông, nhìn dòng xe phía trước không thấy điểm đầu điểm cuối, không biết sẽ phải đứng ở đây tới khi nào. Tô Tả ý thò người ra sau lấy gói bánh xốp ăn gϊếŧ thời gian. Trên điện thoại có năm cuộc gọi nhỡ, ba cuộc của Tô Tịnh và hai của Vương Trác.
Vương Trác xem như là cùng cô lớn lên, lúc trước ba hắn đi theo ba Tô Tả Ý tranh đấu vẫy vùng giành thiên hạ, có thể nói vất vả càng nhiều công lao càng lớn, có tình nghĩa anh em sống chết với ba Tô. Vì mối quan hệ của người lớn nên con cái hai nhà cũng khá thân thiết với nhau. Nhưng Tô Tả Ý không thích Vương Trác, người này khi còn bé rất thích túm bím tóc cô còn tranh giành đồ chơi, sau này khi lớn lên cứ tự cho mình cái quyền ôm khắp thiên hạ, vừa nói thích cô vừa liếc ngang liếc dọc đưa tình với cô gái khác, oanh oanh yến yến nhiều không kể xiết, nói thích, quả thật là hạ nhục cái chữ thích này!
Điện thoại di động lại lần nữa có người gọi tới, là bác cả, cũng chính là ba của Tô Tịnh.
Tô Tả Ý có thể không nghe điện thoại của chị họ, nhưng không thể nào không nhận điện thoại của bác cả, đây là lễ nghi cơ bản. Hơn nữa cô biết rất rõ, bây giờ mà không nhận điện thoại, mấy ngày sau đừng mong có cuộc sống yên ổn.
“Tả Ý, tới bác cả mà con cũng dám cho leo cây sao?” Người bên kia cười nói đùa, mang theo nét cởi mở hào sảng đặc trưng của lứa tuổi trung niên, có vẻ là một bậc cha chú vô cùng nhã nhặn dễ gần.
Nhưng trong lòng Tô Tả Ý hiểu rất rõ, trên đời này trừ cha mẹ ra, tất cả những người thân thuộc cố ra vẻ hòa nhã dễ gần cũng đều là dáng vẻ kệch cỡm mà thôi, cô thật sự không đảm đương nổi.