Tượng Tâm

Chương 10

Chương 10
Tài xế Tiểu Triệu phóng thẳng một đường đến dưới cao ốc Đông Ngạn, Lê Thúy giật mình, ở đây không còn trật tự và nề nếp như mọi ngày mà xuất hiện thêm một đám ông bà già chẳng biết từ đâu ra, giăng biểu ngữ giơ poster, trên đó viết “Thương nhân độc ác, trả tiền mồ hôi nước mắt cho tôi”, “Lừa đảo ắt bị trời phạt”, “Đông Ngạn lừa đảo chết cả nhà”… Hàng đống biểu ngữ linh tinh loại nào cũng có, xung quanh còn có một vòng phóng viên tay cầm máy quay.

Chưa từng thấy cảnh tượng thế này bao giờ, Lê Thúy nhất thời trợn tròn mắt. Lúc xe của bọn họ lái vào cổng, không ít ông bà già xông tới vừa đá vừa đập, còn có người nằm dưới đất chiếm đường không cho xe chạy, đến khi bị vài bảo an cưỡng ép lôi đi mới miễn cưỡng chịu nhường đường.

Lúc xe bị chặn, Lê Thúy muốn xuống xe nhưng bị Tiểu Triệu ráo riết ngăn lại, nói Lục Thương đã dặn tuyệt đối không được phép xuống xe, nhất định phải đưa cậu đến bãi đỗ xe chuyên dụng trên lầu hai an toàn. Lê Thúy vừa thấy ấm lòng vừa sốt ruột, ấm lòng là vì trong lúc cấp bách Lục Thương vẫn không quên nghĩ đến sự an toàn của cậu, sốt ruột là vì đám người bên ngoài nhìn là biết khó đối phó nhưng cậu lại không giúp gì được.

Nhân lúc này Tiểu Triệu kể ngọn nguồn cho cậu nghe, thì ra bên dưới Đông Ngạn có một công ty con chuyên mảng tín dụng P2P* xảy ra vấn đề, không biết người đầu tư nghe được tin từ đâu mà hôm nay chạy tới gây chuyện. Thật ra người trong ngành nghe là biết P2P là gì, nhưng Lê Thúy không hiểu những thứ này, trong nhất thời Tiểu Triệu cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể dùng cách đơn giản thẳng tuột nói cho cậu nghe.

*Tín dụng P2P là một hình thức cho người lạ vay tiền. Các công ty Internet kết nối các nhà đầu tư (người cho vay) với khách hàng đi vay, người cho vay sẽ được trả lãi hàng tháng.

Đơn giản mà nói, tín dụng P2P giống như sàn giao dịch môi giới, người thiếu tiền vào đó tạo mục xin vay vốn, người dư tiền có thể vào đó chọn dự án tiến hành đầu tư. Do lãi suất cao, tốc độ nhận tiền cũng nhanh nên rất được người già về hưu ưu ái, trong số bọn họ có nhiều người năng lực nhận biết hạn hẹp, vừa nghe xung quanh có người ném tiền vào xong thu được lãi cao, cả bọn liền như ong vỡ tổ đem tiền mồ hôi nước mắt tích trữ mấy chục năm của mình đắp vào, hoàn toàn không đếm xỉa đến nguyên tắc mạo hiểm.

Ban đầu ném tiền vào quả thật cũng nếm được quả ngọt, thậm chí những người trước đó giữ thái độ đứng ngoài xem cũng dao động, kẻ trước người sau đua nhau nhảy xuống hố, tiếc rằng tiệc vui chóng tàn, chẳng mấy chốc đã có người phát hiện tiền lãi tháng này không trả đúng hạn, công ty đưa ra đủ mọi cách để trấn an nhưng không tài nào ngăn được tình hình tiếp tục chuyển xấu, sau cùng đừng nói là tiền lãi, ngay cả tiền vốn cũng không lấy lại được.

Công ty con của Đông Ngạn tên là Đông Tín, ban đầu do Lưu Hưng Điền thành lập, Lục Thương không có lòng tin vào nghề này nên từ đầu đến đuôi không hề tham dự. Công ty con không giống chi nhánh công ty, thực hiện hạch toán độc lập, không sản sinh nợ nần liên quan, theo lý không có quan hệ quá lớn với Lục Thương, Đông Ngạn cũng không có nghĩa vụ đỡ đạn cho Đông Tín, nhưng chuyện này nói qua nói lại, lọt vào tai mấy ông bà già này lại giống như đang chối bỏ trách nhiệm.

Thật ra từ đầu năm đã nghe phong phanh kinh tế năm nay đình trệ, rất nhiều công ty P2P vỡ nợ chạy trốn. Trong số những công ty tín dụng P2P, Đông Tín đã được xếp vào tình trạng khá, tuy rằng tỷ suất nợ không đòi được đang tăng cao, nhưng hiện nay vẫn có thể miễn cưỡng duy trì, chưa đến mức sụp đổ. Đợi gắng gượng qua khỏi quãng thời gian này, một khi mùa đông của ngành tài chính qua rồi, tính lưu động của nguồn vốn chuyển tốt, mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo.

Thế nhưng tối hôm qua, không biết ai tuồn tin nói Đông Tín trên thực tế đã sụp đổ, lãnh đạo công ty đang chuẩn bị chạy trốn, tin tức này như mọc cánh mà lan truyền đến tai mấy ông bà già chỉ trong một đêm.

Năm giờ sáng hôm nay, những người trông chừng cổng chính phát hiện một chiếc xe trong bãi đỗ bị đập bể cửa sổ, chưa đầy một tiếng sau, rất nhiều ông bà già lớn tuổi lục tục kéo tới, hùng hổ đòi tiền.

Từ Úy Lam phản ứng rất nhanh, trước tiên đánh tiếng với truyền thông báo chí, đảm bảo những phóng viên đứng bên ngoài dẫu có chụp được gì cũng không phát ra ngoài. Khi Lục Thương đến, đám người ở ngoài đã làm loạn một trận, dù sao cũng là người già, sức lực có hạn, thời tiết lại không tốt, thấy trời sắp đổ mưa, khí áp hạ xuống thấp, cả đám nhao nhao ngồi xuống đất, ra chiều không trả tiền sẽ nhảy lầu.

“Khoan nói rốt cuộc tình trạng của Đông Tín như thế nào, cho dù sụp đổ thật cũng không hề liên quan đến Lục tổng, tới cổng Đông Ngạn gây sự là sao đây.” Tiểu Triệu vừa lái xe vừa tức giận nói, “Với lại tôi nói cậu nghe, hôm nay mấy ông bà già này đột nhiên rủ nhau tụ tập ở đây, còn chuẩn bị sẵn biểu ngữ poster, ngay cả ghế cũng có, nhìn là biết có mưu tính từ trước.”

Lưu Hưng Điền có mưu tính gì, Lê Thúy đoán không ra, nhưng trong lòng Lục Thương lại hiểu rõ, chỉ là y không ngờ Lưu Hưng Điền sẽ vì nhắm vào mình mà đi giúp người ngoài.

“Lưu tổng vẫn chưa tới à?” Lục Thương sầm mặt, trong phòng họp không ai dám hó hé.

Đến nông nỗi này, ai là người đang cản trở sự việc, quả thật không cần nói cũng biết.

“Lưu tổng e là sẽ không tới, đầu năm nay ngài ấy vừa ủy thác Lý Kim Thược chở một lô hàng, nghe đâu đã chìm cùng chiếc thuyền kia.” Một nhân viên nhỏ mới đến lộ mặt.

Từ Úy Lam tức muốn lật bàn: “Sụp đổ cái khỉ gì, rõ ràng sàn giao dịch của Đông Tín vẫn còn chình ình ra đó, chỉ là từ tối qua bắt đầu tạm ngừng hoạt động. Theo tôi thấy, chắc chắn là Lưu Hưng Điền diếm tiền, cố ý làm chúng ta xấu mặt.”

Lời này chỉ có Từ Úy Lam dám nói, mặc dù trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

“Làm sao mấy người kia biết quan hệ giữa Đông Ngạn và Đông Tín được, lại còn tìm tới từ sớm, rõ ràng cho thấy có người đứng giữa gây khó dễ.”

“Lưu Hưng Điền biết Đông Ngạn đang trong giai đoạn chuyển hình, danh dự vô cùng quan trọng, vậy mà còn cố ý gây sự trong lúc mấu chốt như thế, vốn dĩ chuyện thuyền đắm đã giải quyết ổn thỏa, bây giờ lại ầm ĩ thế này, chẳng khác gì châm dầu vào lửa…”

“Tôi nói chứ Lưu Hưng Điền chắc sẽ không vì thiếu tiền mà thật sự cuỗm tiền của người đầu tư bỏ chạy đâu nhỉ…”

Lúc Lê Thúy đi vào phòng họp, bên trong đang tranh luận khí thế ngất trời, cậu cầm sandwich và sữa chua, thấy bầu không khí không thích hợp để lấy ra nên một mực giấu trong tay.

Tiếng sấm nổ ầm ngoài cửa sổ, một trận mưa to sắp đổ xuống, đám người đông đúc dưới lầu lại bắt đầu một đợt gây rối mới, cứ cái đà này thật sự không phải là cách hay. Lục Thương nhíu mày, bàn bạc với vài người tiến hành trấn an trước, bên dưới toàn là người già, lỡ như xảy ra chuyện, đến lúc đó nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Lê Thúy im lặng ngồi yên trên băng ghế ở cửa phòng họp, cậu không giúp được gì, nhưng ngồi đây canh cửa khiến cậu an tâm hơn. Do số lần đến đây nhiều, không ít người nhận ra cậu, trong số nhân viên tới lui có vài người còn chào hỏi cậu.

Cậu nghiêng đầu qua, Lục Thương ở bên trong đang nói gì đó với mọi người, y cau mày, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị. Qua một lát, đoán chừng đã đạt đến nhất trí, mọi người lần lượt bước nhanh ra ngoài, Lê Thúy vội vàng đứng dậy đi theo.

Lục Thương sắp xếp bốn người, phó tổng giám đốc Dương Chấn phụ trách giữ trật tự nội bộ công ty, Từ Úy Lam và giám đốc hành chính Cố Vũ Kỳ phụ trách đi ra can thiệp, luật sư Tiết Minh khi nãy vừa chỉ trích Lưu Hưng Điền phụ trách câu thông với nhân viên cảnh sát. Để phòng ngừa vạn nhất, y còn gọi thuộc hạ của Tả Siêu đến trà trộn trong đám người, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Thật ra bên cảnh sát đã cử người tới từ sớm, tiếc rằng tất cả đều là ông bà già, khuyên bảo vài câu không được nên chỉ biết đứng nhìn. Cũng không thể trách bọn họ, suy cho cùng đâu thể đánh ai được, lỡ xảy ra chuyện không ai gánh nổi trách nhiệm này cả.

Lục Thương ra khỏi phòng họp, bấy giờ mới nhìn thấy Lê Thúy, hai người không gần không xa, vừa khéo giữ khoảng cách nửa chiều dài cánh tay. Lúc thang máy mở cửa, Lục Thương chờ một lát, đến khi mọi người đi hết mới xoay người lại nhìn Lê Thúy, vẻ nghiêm túc trên mặt không còn nữa, thậm chí còn mang ý cười: “Bị dọa rồi hả?”

Lê Thúy lắc đầu, lấy sữa chua và sandwich trong túi quần cho y: “Anh ăn chút gì đi.”

Lục Thương dời mắt qua tay cậu, sau đó chìa tay nhận lấy, không biết Lê Thúy đã đợi bao lâu, sữa chua cũng bị ủ nóng. Bận việc nguyên buổi sáng, lẽ ra Lục Thương nên cảm thấy đói, nhưng không biết tại sao bây giờ thấy đồ ăn chỉ muốn nôn, nhưng thấy Lê Thúy mở to mắt trông mong nhìn mình, y miễn cưỡng cúi đầu hút một ngụm nhỏ sữa chua.

“Tôi không đói bụng, cậu ăn đi.” Sandwich y ăn không nổi, đành phải đưa cho Lê Thúy.

Thấy y thật sự ăn không vô, Lê Thúy cũng không ép buộc, xé bao bì cắn mấy miếng ăn hết.

Lúc xuống thang máy, Lê Thúy đứng ở sau lưng y, hai tay trống không cắm trong túi quần, cánh tay và thân thể kéo giãn ra một khoảng cách, che y ở bên trong. Động tác này ngầm mang ý bảo vệ, Lục Thương hiển nhiên có phát hiện, nhưng xử lý việc này quan trọng hơn nên y không chú ý lắm.

“Quấy rối kinh doanh hợp pháp, mấy người làm vậy là trái phép đấy có biết không?”

Vừa ra cửa đã nghe tiếng nói oang oảng của Từ Úy Lam, Từ Úy Lam làm luật sư biện hộ nhiều năm, miệng lưỡi rất lợi hại, nữ nhân viên đi theo sau hắn, hai người kẻ xướng người họa, dùng tình động tâm, dùng lý động não, thế mà hiệu quả vô cùng.

*Dùng tình động tâm, dùng lý động não (nguyên văn

之以理,

之以情):



Ý chỉ dùng tình cảm để động tâm người khác, dùng đạo lý để khiến người khác thấu hiểu. (Mượn giải thích của Tô Chí Du)


Bà lão tiên phong đã sớm hô hào mệt mỏi, bị du thuyết* một phen nên dần dần không náo loạn nữa, dùng ánh mắt thương lượng với đồng bạn của mình, suy cho cùng bọn họ chỉ muốn đòi tiền chứ không phải thật sự muốn gây rắc rối.

*Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, họ đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.

Nhưng đúng vào lúc này, một ông lão đầu hói bên cạnh bỗng nhiên nhảy dựng lên, hét lớn: “Mẹ nó đừng có hòng dọa tao, chúng mày chỉ gạt được mấy bà già thôi, ông mày đã vào web Công Thương tra rồi, ông chủ của sàn giao dịch Đông Tín chính là cổ đông lớn của chúng mày, mau gọi lãnh đạo của chúng mày ra đây, nếu hôm nay không nhìn thấy tiền mặt, mẹ nó ông mày sẽ nằm ngủ ở đây!”

“Đúng, để coi ai sợ ai!”

“Ngay cả tiền của mấy bà già mà cũng gạt, mấy người không thấy cắn rứt lương tâm sao?”

“……”

Từ Úy Lam bị bọn họ làm cho điên cả đầu, đang định nổi giận thì bị Lục Thương ngăn cản: “Để tôi.”

Sắc mặt Lê Thúy thay đổi, cậu vội đi sát theo sau, trái lại Lục Thương vô cùng bình tĩnh, bước từng bước xuống bậc thang, giọng y trầm thấp, cực có từ tính, cách xa nghe càng thêm trầm lắng: “Các vị, hãy nghe tôi nói vài câu.”

Ông lão vừa nhảy dựng lên híp mắt nhìn sang, chạm phải tầm mắt của Lục Thương, ánh mắt có phần tránh né.

“Lúc trước khi các vị đầu tư đều đã ký hợp đồng, khi nào đến kỳ hạn, khi nào trả lãi, khi nào trả vốn chắc vẫn chưa quên nhỉ?”

Khi Lục Thương mở miệng, người xung quanh đều vô thức im lặng trở lại, mấy bà già cũng phát giác thân phận người này không tầm thường, trông rất giống lãnh đạo, ai ai cũng không hẹn mà cùng ngưng làm ầm ĩ, yên lặng dỏng tai nghe.

“Vậy tiền đâu, lãi của chúng tao đâu?” Ông lão đầu hói hô to, nhưng bây giờ không còn ai phụ họa cho lão.

“Đông Tín là công ty chính quy, cho dù phá sản cũng sẽ thanh toán nợ cho các vị trước, huống hồ hiện nay nó còn đang hoạt động,” Lục Thương không nhanh không chậm trả lời, “Hôm nay các vị đến đây đơn giản là vì muốn lấy lại tiền dưỡng lão của mình, tôi hiểu cái khó của các vị, dù gì cũng là tiền mồ hôi nước mắt tích góp cả đời, ai gặp phải chuyện này cũng sẽ khó chịu cả.”

Chỉ vài câu đơn giản lại khiến cho một bà lão bắt đầu lau nước mắt, không biết bị chọt trúng chỗ nào.

“Thế này đi, nhiều lời cũng vô dụng, chi bằng làm chút chuyện thực tế,” Lục Thương nói, “Mọi người qua đây đăng ký, hôm nay tôi làm chủ, trước tiên sẽ trả giúp tiền lãi tháng này nợ của mọi người.”

Lời này vừa thốt ra, người xung quanh đều sửng sốt, ngay cả Từ Úy Lam cũng không kịp phản ứng chuyện này là sao, Lục Thương muốn tự móc tiền túi đỡ đạn cho Lưu Hưng Điền? Ban nãy họp bọn họ đâu có bàn bạc phương án này.

Không biết có phải do quá đột ngột không, Lục Thương vừa dứt lời, hồi lâu chẳng ai nhúc nhích.

Đằng xa xuất hiện một tia chớp, tiếng sấm vang ầm ầm, coi bộ sắp đổ mưa to. Mọi người bốn mắt nhìn nhau, Lục Thương lại thong thả làm động tác mời, cả đám người bắt đầu nhốn nháo. Lê Thúy dáng cao nên nhìn rất rõ, cậu dễ dàng phát hiện lão hói ban nãy mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Cố Vũ Kỳ bước lên tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Các bác gái ơi, các bác đừng nôn nóng, cho dù muốn rút vốn trước thời hạn cũng phải làm theo trình tự chứ, các bác chỉ biết làm ầm ĩ là không được, bây giờ Lục tổng của chúng tôi cũng lên tiếng rồi, không thể thiếu tiền của các bác. Tôi thấy hay là thế này, trời cũng sắp đổ mưa, mọi người thôi đừng đi, nếu không ngại thì vào trong ngồi một lát, lấy hợp đồng của từng người đến chỗ tôi đăng ký, để xem khoảng bao nhiêu, chúng tôi và Lưu tổng của Đông Tín sẽ cùng nhau thương lượng, xử lý theo trình tự tư pháp bình thường, mọi người thấy được không?”

Vừa nghe phải lấy hợp đồng xử lý theo trình tự tư pháp, đám người bên dưới không khỏi há hốc mồm, nhìn trái ngó phải không thấy kẻ dẫn đầu đâu, lòng người thoáng cái tan rã, trên mặt lộ rõ ý muốn trốn.

Nhìn cảnh tượng này, Lê Thúy mới mơ hồ hiểu được —— Đám người kia vốn không hề có hợp đồng, bọn họ thậm chí không phải người đầu tư của Đông Tín.

Trong lòng cậu bùng lên một cảm giác khó chịu âm ỉ như lửa đốt, cuộn trào luẩn quẩn trong l*иg ngực. Thế nhưng lúc này Lục Thương lại lên lầu, nói gì đó với thư ký, thư ký gật đầu, xoay người đi ra.

Không lâu sau, xa xa xuất hiện vài chiếc xe cảnh sát, trước tiên đuổi phóng viên các báo về, sau đó khách sáo mời mấy ông bà già tới gây sự lên xe.

Chờ đến khi người vây xem dưới lầu tản đi gần hết, bấy giờ một chiếc Maybach màu đen mới từ đằng xa lái tới, dừng ở dưới lầu công ty, canh giờ phải nói là chuẩn còn hơn bắn tên lửa.

Lưu Hưng Điền tỏ vẻ sốt sắng chạy lên lầu, hối hả kêu lên: “Nghe nói Đông Ngạn xảy ra chuyện hử, chuyện gì thế?”

Đúng là đời như vở kịch ăn thua ở diễn xuất, nếu Lê Thúy có răng nanh thì bây giờ đã nhe ra rồi, đáng tiếc cậu không có, vậy nên chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn lão chằm chằm.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt thù hằn của của cậu, Lưu Hưng Điền nhìn sang, lúc này Lục Thương bỗng lên tiếng: “Lưu tổng, hai con đường.”

“Một, bán Đông Tín cho tôi, tôi đầu tư vào công ty mỹ phẩm. Hai, dùng danh nghĩa của Đông Tín đầu tư vào công ty mỹ phẩm.”

Cuối cùng sắc mặt Lưu Hưng Điền cũng thay đổi, lớp ngoài lo lắng dối trá tháo xuống, thay vào bằng u ám. Lão vốn định chơi một vố lớn, nhưng không ngờ Lục Thương lại cao tay hơn, lẽ ra định dùng Đông Tín uy hϊếp Lục Thương, không ngờ lại bị Lục Thương uy hϊếp ngược.

Lão muốn tiền, còn muốn quyền khống chế Đông Ngạn, nhưng hai thứ này chẳng dễ gì chiếm được, Lý Nham bày ra trò này đơn giản là vì muốn moi tiền từ chỗ Lục Thương. Trên tay Đông Tín hiện có hơn một trăm triệu khoản đầu tư, bán cho Lục Thương khác gì xẻo thịt của lão, lão tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng bản chất của công ty mỹ phẩm thế nào, lão rõ hơn bất kỳ ai, công ty mỹ phẩm cũng không dính vào được.

“Nếu tao không đồng ý cả hai thì sao?” Lão gằn giọng.

Lục Thương bày ra vẻ mặt tiếc nuối: “Thì việc đắm thuyền vớt hàng phải đăng báo rồi.”

Lưu Hưng Điền cũng không nổi cáu mà chỉ cười như không cười đánh giá Lục Thương một lát, sắc mặt khó dò: “Cháu Lục, mấy năm nay cháu quả thật tiến bộ không ít, ngay cả việc đắm thuyền cũng dám nhúng tay vào.”

Lục Thương mặt không đổi sắc nhìn lão, ánh mắt không mảy may dao động.

“Không tệ, giỏi hơn bố cháu nhiều.”

Ánh mắt Lục Thương sa sầm, nhưng ngoài miệng vẫn không nói lời nào.

“Hừ.” Lưu Hưng Điền quắc mắt lườm Lục Thương, cười lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.

Lúc này bầu trời mới tí ta tí tách bắt đầu đổ mưa, mưa cũng không lớn như tưởng tượng, thì ra chỉ là sấm to mưa nhỏ. Chút mưa này đổ xuống, những người khi nãy đứng đây hóng chuyện đều tản đi hết, cổng lớn nửa tiếng trước còn ồn ào náo loạn giờ chỉ còn sót mấy tấm poster nực cười bị người giẫm trong nước bùn.

“Lê Thúy.” Lục Thương đột nhiên cất tiếng gọi.

Lê Thúy ngẩng phắt đầu lên, Lục Thương đứng trước bậc thang, người hơi khom nhưng lại không nhúc nhích. Cậu vội vã đi tới trước, Lục Thương thình lình quay đầu lại, nhanh chóng tựa đầu lên vai cậu.

Trong nháy mắt, Lê Thúy như bị đóng đinh tại chỗ, không thể làm gì hơn ngoài đứng thẳng lưng, chẳng dám nhúc nhích. Cậu cao hơn Lục Thương một đoạn, tựa vào thế này, vị trí cũng vừa vặn.

“Hôm qua cậu nói cái gì cũng đồng ý, có thật không?” Lục Thương thấp giọng hỏi.

Lê Thúy trừng to mắt, chỉ cảm thấy độ lực trên vai ngày càng nặng, không khỏi lùi về sau một bước, rồi lại lập tức đứng yên. Lục Thương cứ như đứng không vững, trọng lượng toàn thân đều dồn sang đây.

Lê Thúy duỗi tay sờ tay Lục Thương, đầu óc ‘ông’ một tiếng, tay của Lục Thương thế mà đang run cầm cập, đến khi nghe kỹ lại, cậu phát hiện hơi thở bên tai càng thêm rối loạn. Cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, nắm chặt đôi tay lạnh lẽo kia, nói: “Thật.”

“Bọn họ đi hết chưa?” Giọng Lục Thương rõ ràng không ổn lắm.

Lê Thúy nhìn trái nhìn phải, xung quanh đúng là có vài người đang nhìn ngó, cô thư ký kia còn có ý định sang đây, cậu ngẩng đầu đối diện ánh mắt của bọn họ, những người đó lại vờ như không phát hiện, bung dù biến mất trong mưa.

“Đi hết rồi.”

Lục Thương gần như tựa hết cả người vào Lê Thúy, giọng nói xen lẫn ý cười: “Tôi không xuống được, cậu đỡ tôi đi.”

“Anh… anh làm sao vậy?” Lê Thúy cuống quít đỡ y.

Lục Thương nhắm mắt lại, mặt cắt không còn giọt máu, chỉ nói nửa câu: “… Tim tôi đau.”