Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp)

Chương 33: Người bán cao da chó

Rảnh rảnh tự nhiên có hứng viết 1 chương bên này (≧▽≦) thôi tôi lặn tiếp đây (◠‿◕)

Chương 33: Người bán cao da chó

Ninh Khinh Tuyết nghe Diệp Mặc mở miệng một tiếng Khinh Tuyết, mà nàng cũng đang ôm lấy cánh tay của Diệp Mặc, lúc này, thậm chí nàng còn nghi ngờ việc mình có phải là vợ của Diệp Mặc hay không, cái cảm giác này sao quá đột ngột?

Nàng lại nghĩ đến cảnh hôm đó mặc bộ đồ ngủ gợi cảm cùng Diệp Mặc để cho Lý Mộ Mai chụp hình, khi ©ôи ŧɧịt̠ Diệp Mặc nhấn vào l*и nàng, thân thể nàng vô cùng khô nóng, một loại cảm giác kỳ lạ chưa từng có chạy khắp toàn thân nàng. Lúc đó nàng vậy mà không những không khó chịu, trái còn có cảm giác diễn rất nhập vai, giống như vợ chồng thật sự.

Vừa nghĩ đến tình cảnh xấu hổ hôm đó, Khinh Tuyết liền muốn rút tay lại, tim của cô ta đang đập liên hồi, mỗi lần tiếp xúc với Diệp Mặc, nàng phát hiện mình không tài nào giữ được trạng tái bình tĩnh, mà là cảm giác yêu mến rất tự nhiên, hơn nữa thân thể luôn không tự chủ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mép l*и không biết từ lúc nào đã ẩm ướt.

Trên người Diệp Mặc gần như có một thứ mà cô đang theo đuổi, đó như là một sự tĩnh lặng và khát vọng được hắn ȶᏂασ, khát vọng này không thể diễn đạt bằng lời, nhưng lại có chút hư vô viễn vông, thu hút nàng làm một con Thiêu Thân, cống hiến thân mình chi hắn, nàng chỉ còn cách tự cảnh tỉnh mình, rằng Diệp Mặc là một người như thế nào.

Chu Lôi nhìn vẻ tự nhiên phóng khoáng của Diệp Mặc, còn có Ninh Khinh Tuyết như chim nhỏ cần người che chở, và vẻ xấu hổ nhẹ nhàng trên gương mặt, trong lòng không thể tránh khỏi càng nghi ngờ, chẳng lẽ nàng đã thật sự yêu Diệp Mặc, sau đó bởi vì tình yêu nên hai người đã kết hôn, hay là vì nguyên nhân khác?

- Đi thôi.

Diệp Mặc thấy Chu Lôi vẫn còn ngây ra, hắn lập tức nói, đối với một người phụ nữ luôn thích buôn chuyện, hắn không hề có chút thiện cảm.

Ba người ba mối tâm sự đi ra khỏi tiểu viện, đi một đoạn taxi là đến một nhà hàng lớn, tên là ‘Huy hoàng mỹ thực’, đây còn là một nhà hàng cấp sao. Ninh Khinh Tuyết không muốn đi xa, liền chỉ vào ‘Huy hoàng mỹ thực’ nói với Diệp Mặc:

- Diệp Mặc, em thấy chỗ ‘Huy hoàng mỹ thực’ này cũng được, chúng ta vào đó đi.

- Không được, chỗ này mắc lắm…

Diệp Mặc chưa nói hết câu, thì Ninh Khinh Tuyết đã nổi giận.

- Diệp Mặc, anh để dành tiền nhiều như thế để làm gì? Đi ăn ở nhà hàng này cùng lắm chỉ một nghìn tiền đổ lại, anh…

Ninh Khinh Tuyết không phải là một người sĩ diện, nhưng Diệp Mặc để dành năm trăm nghìn, bạn học của nàng đến nhà đi ăn cùng mà hắn cũng tính toán, tuy người bạn này nàng cũng không thân thiết là mấy, nhưng dù sao cũng là bạn, tốt xấu gì nàng cũng là người của Ninh gia, tên Diệp Mặc này quá keo kiệt.

Chu Lôi nhìn Diệp Mặc có chút khinh khi, lần đầu tiên nàng nhìn thấy một kẻ keo kiệt với một bữa ăn như thế. Mà còn ở trước mặt bạn của vợ, nhưng nhìn vẻ lưu luyến của Ninh Khinh Tuyết đối với hắn, chắc cũng không phải là giả tạo.

Thấy Ninh Khinh Tuyết như muốn nói gì đó, trong lòng Diệp Mặc tuy có chút nổi nóng, nhưng hắn không phải là kẻ hẹp hòi, biết rằng nếu nổi nóng bây giờ, thì cảnh giả vờ của hai người sẽ bại lộ, vả lại hắn sẽ đi khỏi Ninh Hải mau chóng thôi, thật sự không nên so đo với một người phụ nữ.

Nghĩ đến đây hắn liền nói:

- Được rồi, nghe lời em vậy, hôm nay chúng ta sẽ đi ăn ở đây.

Nói là nói như thế, nhưng trong lòng hắn ta bực bội thất thường, hiện tại trong túi hắn chỉ còn hơn ba nghìn tiền, tiền này là do hắn đã bán máu. Cho dù máu này không đi hiến, thì cũng phải bỏ đi vô ích, nhưng dùng tiền bán máu để mời một người phụ nữ ăn bữa cơm mà hắn không hề ưa, tất nhiên là trong lòng không được vui.

Diệp Mặc đã quyết định, sau lần này, qua thêm mấy ngày nữa, hắn sẽ lập tức rời khỏi Ninh Hải. Còn về chuyện của Ninh Khinh Tuyết, hắn đã giúp qua nhiều rồi, hắn muốn tìm một nơi yên tĩnh, để trồng ‘ngân tâm thảo’. Bây giờ hắn đã thấu đáo rằng, một kẻ nửa vời như hắn, nếu như không có thực lực nhất định, thì sẽ luôn bị ức hϊếp.

Ba người vừa bước vào nhà hàng, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt. Điều này cũng không có gì lạ.

Chu Lôi chính là một mỹ nữ gợi cảm tiểu chuẩn, thân thể nàng chỗ cần lồi thì lồi, nơi cần lõm thì lõm, vừa nhìn vào đã cho người ta cảm giác vô cùng thành thục, nếu được chơi thì dù trả giác đắt cũng được. Chu Lôi đã như thế, thì Ninh Khinh Tuyết vô cùng xinh đẹp càng không phải nói.

Nàng lúc này vẫn mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng manh, bên trong vì vội vàng đi ăn mà không kịp mặc áo ngực, khiến hai núʍ ѵú nhỏ như ẩn như hiện, thêm vào váy ngắn chỉ vừa dài đến đùi, lộ ra hai chân trắng mịn nõn nà, khiến Ninh Khinh Tuyết vừa có vẻ hơi dâʍ đãиɠ gợϊ ȶìиᏂ, lại vừa thanh thuần ngây thơ.

Ninh Khinh Tuyết vốn cũng đã quen được nhiều người chú ý, nhưng lúc này đột nhiên nhớ ra chính mình đang không mặc áo ngực, lập tức khiến nàng có chút bối rối. Không ngờ vì quá vội vàng nên quên mất mặc áo ngực vào! Nhưng đã đến đây, không có lý nào lại quay trở về mặc áo ngực.

3 người ngồi vào bàn ăn trong ánh mắt soi mói của người xung quanh, nhưng Diệp Mặc và Chu Lôi đều không thèm để ý, chỉ có Ninh Khinh Tuyết là thi thoảng có chút không tự nhiên.

Gọi mọn xong, 3 người bắt đầu ăn cơm, Chu Lôi vừa ăn uống vừa hỏi về cuộc sống thường ngày của Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết. Hai người cũng cùng nhau phối hợp khá ăn ý.

Nhưng Chu Lôi, Ninh Khinh Tuyết vui vẻ, Diệp Mặc lại không được như thế. Bữa cơm này tốn hết hơn ba nghìn tiền của hắn. Nếu như không phải Ninh Khinh Tuyết cố tình kêu một chai rượu vang đỏ hơn hai nghìn, thì bữa cơm này cũng không đến nỗi đắt như thế.

Hắn biết là Ninh Khinh Tuyết cố ý, lấy ra một tấm thẻ không thể sử dụng, còn phô trương như thế, lúc đó Diệp Mặc thiếu điều muốn quăng lại tấm thẻ cho nàng, để cho nàng tự đi lấy tiền. Được rồi, hắn không nuôi được nàng, nhưng hắn có thể nhịn nàng, chẳng trách người ta hay nói kẻ tội nghiệp thường có chỗ đáng trách, Ninh Khinh Tuyết chẳng phải là loại người đó sao? Có lẽ nàng cũng không biết tấm thẻ đó không có tiền đi?

Nghĩ như thế, trong lòng Diệp Mặc thoải mái hơn một chút, nhưng làm sao vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Diệp Mặc thấy Ninh Khinh Tuyết vẫn vui vẻ nói chuyện với Chu Lôi, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý, không ngờ lại chủ động nắm chặt bàn tay nàng. Hắn ấn tay Ninh khinh Tuyết xuống dưới bàn, sau đó vậy mà to gan đút bàn tay mềm mại của nàng vào trong quần!

Côи ŧɧịt̠ cương cứng nóng hổi lập tức tiếp xúc với da thịt mịn màng, Ninh Khinh Tuyết lập tức giật mình, nhưng nàng lại không dám phản ứng kịch liệt, lúc này đang ở nhà hàng lớn, nếu không cẩn thận, tất cả mọi người đều sẽ biết, hơn nữa thân thể nàng hình như cũng không bài xích Diệp Mặc như thế. Trời xui quỷ khiến thế nào, Ninh Khinh Tuyết không ngờ chủ động nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ Diệp Mặc.

Vừa cầm lấy thứ nóng hổi vô cùng này, toàn thân Ninh Khinh Tuyết lập tức run lên, sắc mặt nàng ửng hồng nhè nhẹ mê người, ánh mắt không tự chủ liếc sang Diệp Mặc. Nhưng không ngờ là, Diệp Mặc lại vẫn sắc mặt bình thường như cũ.

Ninh Khinh Tuyết có chút tức giận, hắn làm vậy là có ý gì? Trêu đùa nàng, hơn nữa còn là ở nơi như nhà hàng! Lòng hiếu thắng của Ninh Khinh Tuyết nổi lên, nàng bỗng nắm chặt ©ôи ŧɧịt̠ Diệp Mặc, bàn tay nhỏ nhắn sóc lên sóc xuống thân ©ôи ŧɧịt̠ nóng hổi.

Diệp Mặc cũng bị kích, hắn không phải là thái dám, đương nhiên bị Ninh Khinh Tuyết sóc ©ôи ŧɧịt̠, liền lập tức căng phồng lên, thậm chí còn lớn hơn lúc đầu. Vốn chỉ muốn trừng phạt nàng một chút, không ngờ Ninh Khinh Tuyết lại to gan kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, Diệp Mặc làm sao có thể nhịn?

Bàn tay Diệp Mặc mò vào dưới váy Ninh Khinh Tuyết, ngón tay hắn chạm một lớp vải qυầи ɭóŧ mỏng tang, đầu ngón tay hắn nhấn vào giữa qυầи ɭóŧ Ninh Khinh Tuyết. Dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra sớm đã làm qυầи ɭóŧ ướt đẫm, Diệp Mặc vừa nhấn tay vào, lập tức có thể cảm nhận được khe l*и ẩm ướt nhỏ nhắn.

Ninh Khinh Tuyết lập tức đỏ bừng mặt, nàng không nghĩ tới Diệp Mặc thật sự dám làm như thế.

- Khinh Tuyết, cô làm sao vậy? Cô không khỏe sao? Hay là do uống rượu?

Chu Lôi thấy sắc mặt Ninh Khinh Tuyết ửng hồng, ánh mắt là lạ liền hỏi, nàng cho là Ninh Khinh Tuyết uống rượu nên mới như vậy, nghe nói tửu lượng của Ninh Khinh Tuyết không được tốt lắm.

- Không, không có gì, chỉ là… ưm… hơi… hơi nóng một chút… ưm~~ cậu… cậu cứ… tiếp, tiếp tục đi.

Ninh Khinh Tuyết nặn ra một nụ cười miễn cưỡng. Ngón tay Diệp Mặc lúc này đã lách qua qυầи ɭóŧ của nàng, tiến vào bên trong âʍ đa͙σ chật hẹp.

Dâʍ ŧᏂủy̠ lập tức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiết ra càng nhiều hơn, ngón tay Diệp Mặc giống như có ma thuật, chỉ vừa mới chạm vào l*и nàng đã khiến Ninh Khinh Tuyết nóng rực như lửa, toàn thân có chút mềm nhũn vô lực.

Diệp Mặc đương nhiên sẽ không dừng lại ở đây, ngón tay hắn từ từ tiến vào bên trong âʍ đa͙σ nhỏ bé bót chặt của Ninh Khinh Tuyết, đầu ngón tay giống như có ma thuật, mỗi khi tiến thêm một chút, liền khiến toàn bộ âʍ đa͙σ Ninh Khinh Tuyết tê dại sung sướиɠ.

Hai núʍ ѵú mê người trong áo sơ mi của Ninh Khinh Tuyết bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cương cứng, đội lên hai điểm nhọn trên lớp vải mỏng manh. May mà Chu Lôi ở đối diện đang chú ý nói chuyện với Diệp Mặc, nếu không chỉ cần liếc qua một cái là thấy!

Dâʍ ŧᏂủy̠ nhơn nhớt bên dưới tiết ra càng lúc càng nhiều, ngón tay Diệp Mặc đã bị nước nhờn dinh dính bao phủ, nhưng điều này chỉ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn hơn. Diệp Mặc âm thầm vận một chút chân khí vào ngón tay, khiến chân khí phát tán ra, giống như vô sô mũi kim siêu nhỏ chích vào l*и nàng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ múi thịt khắp l*и nàng.

Toàn bộ âʍ đa͙σ Ninh Khinh Tuyết lập tức giống như bị điện giật, một loại kɧoáı ©ảʍ không thể diễn tả xông lên đầu nàng. Ninh Khinh Tuyết không tự chủ được thít chặt âʍ đa͙σ, khe l*и ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ kẹp chặt lấy ngón tay Diệp Mặc. Bàn tay nàng nắm chặt ©ôи ŧɧịt̠ hắn cũng bóp mạnh.

Hai người gần như là cùng lúc lêи đỉиɦ, Ninh Khinh Tuyết không dám rên lên, chỉ có thể mím môi thật chặt. Âm tinh trắng đυ.c của nàng tuôn trào, bao phủ ngón tay Diệp Mặc, sau đó rỉ ra bên ngoài. Côи ŧɧịt̠ Diệp Mặc cũng giật giật, bắn tϊиɧ ŧяùиɠ nóng hổi vào bàn tay Ninh Khinh Tuyết.

Tiết thân xong, Ninh Khinh Tuyết lập tức toàn thân vô lực, nàng không tự chủ gục vào lòng Diệp Mặc.

- Khinh Tuyết, cô thật sự không sao chứ? Nhìn cô không được khỏe lắm.

Chu Lôi lo lắng hỏi.

- Tửu lượng của Khinh Tuyết vẫn luôn không tốt, cô Chu, nếu đã xong chuyện, tôi phải đưa Khinh Tuyết về nhà nghỉ ngơi.

- Được, tôi cũng có đủ thông tin rồi, Diệp tiên sinh, anh mau đưa Khinh Tuyết về nghỉ ngơi đi.

Chu Lôi thấy Ninh Khinh Tuyết có vẻ không ổn liền đáp ứng, dù sao nàng cũng đã lấy được đủ thông tin rồi.

Một bữa cơm cũng coi là vui vẻ, Chu Lôi đã không có được cái mình muốn, vả lại nàng thấy quan điểm tiêu tiền của Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc rất khác nhau. Nhưng qua cách hắn ta tính toán về chuyện tiền bạc, nàng càng khẳng định, Diệp Mặc thật sự muốn sống cùng Ninh Khinh Tuyết. Từ cái cách mà Diệp Mặc dùng tiền mặt, mà không phải dùng thẻ, nàng có thể thấy được, Diệp Mặc đã không giàu có cho lắm.

Chu Lôi vốn định giúp Diệp Mặc đưa Ninh Khinh Tuyết trở về, nhưng nhìn cách hắn tính tiền, 5 đồng, 10 đồng đều có, nàng lập tức có chút sợ, vì thế liền cái từ trước. Điều này cũng gián tiếp cho thấy nàng không nhiều tiền.

Trên Đường trở về, Ninh Khinh Tuyết cùng Diệp Mặc đi về hai người không còn thắm thiết như lúc đến nữa. Ninh Khinh Tuyết không muốn ngó ngàng đến Diệp Mặc, nàng cảm thấy hôm nay Diệp Mặc đã làm nàng mất mặt, tuy nảng không quan tâm đến, nhưng Diệp Mặc có thẻ mà không dùng, mà lại lôi ra năm đồng, mười đồng để thanh toán. Chai rượu vang đúng là do hàng đã cố ý gọi, nhưng rốt cục không phải chính hắn cũng uống nhiều nhất sao? Quad đáng hơn nữa hắn vậy mà dám làm chuyện xấu hổ như thế ở trong nhà hàng, nếu bị bắt gặp, Ninh Khinh Tuyết thật sự hoài nghi nàng còn có thể ra ngoài đường hay không?

Diệp Mặc cũng không nói gì, bữa cơm tối đã tốn hết ba nghìn mấy tiền của hắn, giờ trong túi chỉ còn lại hai mươi mấy đồng. Mặc dù đã trừng phạt Ninh Khinh Tuyết, nhưng nhìn nàng mặt này lạnh lùng, Diệp Mặc vẫn rất khó chịu trong lòng.

- Tôi mỏi chân, muốn đi taxi.

Ninh Khinh Tuyết đột nhiên dừng lại nói, sắc mặt nàng mặc dù không còn ửng hồng như trước, nhưng bước chân lảo đảo không vững, rõ ràng là bị bí pháp chân khí của Diệp Mặc kí©ɧ ŧɧí©ɧ sung sướиɠ quá mức, đến nỗi hiện tại vẫn không thể hồi phục.

Không có Chu Lôi ở đây, Diệp Mặc cũng chẳng muốn giữ thể diện gì nữa, hắn chỉ vào một chiếc xe ôm nói:

- Tôi không có tiền, chỉ có thể đi xe ôm thôi.

- Anh… hừ! Xe ôm thì xe ôm!

Ninh Khinh Tuyết vốn định phản bác, nhưng nghĩ đến tiền dù sao cũng là của Diệp Mặc rồi, hắn có keo kiệt ra sao nàng cũng không có tư cách sai khiến. Cộng thêm thân thể sắp ngã đến nơi, vì thể chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Hai người liền đi thuê một chiếc xe ôm, ông chú lái xe ôm thấy khách hàng là một nam một nữ, hơn nữa cô gái còn vô cùng xinh đẹp, lập tức đồng ý ngay, bỏ cả khách khác.

3 người lên xe, Ninh Khinh Tuyết đương nhiên ngồi ở giữa, Diệp Mặc ngồi phía sau nàng.

Xe máy đương nhiên không êm ái ra sao, thêm vào thân thể Ninh Khinh Tuyết mệt mỏi, vì vậy cặp bánh bao căng mọng mềm mại ép lên lưng ông chú lái xe, khiến hắn không tự chủ được muốn được hưởng thụ thêm, vì thế cố ý chọn con đường xa hơn.

Diệp Mặc ngồi ở sau càng lúc cành khó chịu, trong lòng hắn vẫn luôn muốn phát tiết khó chịu với Ninh Khinh Tuyết, nhưng làm sao cũng không thể đánh nàng. Một là Diệp Mặc không muốn ra tay với phụ nữ, hơn nữa quan trọng nhất là hắn thật sự không nỡ.

Đé nén trong lòng Diệp Mặc càng lúc càng nặng, thêm vào ngày hôm nay bị Ninh Khinh cố chấp làm mất 3 ngàn chỉ để ăn một bữa cơm, oán khí của Diệp Mặc rốt cục bùng nổ vào lúc này.

Ninh Khinh Tuyết chỉ cảm thấy sau lưng có một thứ nóng hổi chọc vào, sau đó cặp mông kiều nộn mịn màng của nàng bị hai bàn tay cứng cáp nhấc lên. Ninh Khinh Tuyết lập tức hoảng, nàng định quay đầu lại chất vấn Diệp Mặc, nhưng chưa nói được câu nào, đã bị hành động tiếp theo của hắn màn trợn mắt há hốc mồm.

Diệp Mặc vậy mà kê ©ôи ŧɧịt̠ to dài của hắn vào dưới váy nàng, qυầи ɭóŧ nhỏ của Ninh Khinh Tuyết bị hắn dễ dàng kéo sang một bên, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn từ tựu tiến vào âʍ đa͙σ nhỏ bé vẫn có chút tê dại của nàng. Ninh Khinh Tuyết muốn vùng vẫy, nhưng thân thể nàng lại càng lúc càng vô lực, không nghe theo sai bảo.

Thì ra, Diệp Mặc đã truyền chân khí vào ©ôи ŧɧịt̠ hắn, ©ôи ŧɧịt̠ vốn đã phi thường thô dài, lúc này lại được chân khí hỗ trợ, liền biến thành lợi khí khuất phục phụ nữ! Hai tay Diệp Mặc bắt lấy vòng eo mảnh khảnh của Ninh Khinh Tuyết, sau đó từ từ hạ mông nàng xuống.

Côи ŧɧịt̠ to lớn chậm rãi tiến vào âʍ đa͙σ ướŧ áŧ từng chút một, thậm chí Ninh Khinh Tuyết còn có thể cảm nhận được từng đường gân trên thân ©ôи ŧɧịt̠, kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thủy triều tràn ngập đại não nàng, một luồng kɧoáı ©ảʍ dâng trào vô tận.

Toàn thân Ninh Khinh Tuyết lập tức mềm nhũn vô lực, nàng không khống chế được gục xuống lưng ông chú lái xe ôm, hai núʍ ѵú cương cứng chọc vào lưng hắn. Bầu vυ' mềm mại mê người, cộng thêm núʍ ѵú gợi cảm, chính là đại sát khí! Ông chú lái xe lập tức lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã mất.

Mà xe máy lảo đảo, khiến ©ôи ŧɧịt̠ nằm yên trong l*и Ninh Khinh Tuyết di chuyển. Đầu khấc đâm thẳng đến hoa tâm mềm mại của nàng, toàn thân ©ôи ŧɧịt̠ được bí pháp chân khí bao bọc, giống như vô số kim mềm siêu nhỏ vuốt ve vách thịt âʍ đa͙σ.

Ninh Khinh Tuyết trợn tròn mắt, hơi thở dần dần gấp gáp. Nàng vừa sợ bị ngược xung quanh phát hiện, vừa sợ bị ông chú lái xe biết được hai người đang làm gì. Trong lòng xấu hổ và lo sợ khiến Ninh Khinh Tuyết không dám rêи ɾỉ, chỉ có thể cắn răng mím nổi gục xuống vai ông chú lái xe, nhưng hơi thở nặng nề của nàng lại không phải giả, làm người ta có liên tưởng vô tận kiều diễm.

Xe máy không ngừng rung rung, con cầu trong âʍ đa͙σ Ninh Khinh Tuyết cũng không ngừng rung động, âʍ đa͙σ nàng liên tục lêи đỉиɦ, âm hoa ấm nóng liên tục tiết ra, tử ©υиɠ co vào, kẹp chặt lấy thân ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn.

Khi gần về đến tiểu viện, Diệp Mặc mới lưu luyến không rời thả lỏng, khiến tϊиɧ ŧяùиɠ bắn vào tử ©υиɠ Ninh Khinh Tuyết.

Khi xuống xe, Ninh Khinh Tuyết còn lảo đảo suýt ngã, Diệp Mặc liền bế nàng vào tiểu viện.

Ông chú lái xe nhìn bóng lưng Diệp Mặc bế Ninh Khinh Tuyết đi xa, trong lòng luôn cảm thấy tiếc nuối, nhưng hắn cũng biết, đây là chuyện hiếm gặp, không thể nào cưỡng cầu.

Ninh Khinh Tuyết vừa mới khôi phục lại một chút sức lực đã tức giận đuổi Diệp Mặc ra khỏi phòng, trong lòng nàng vô cùng ấm ức, không những bị Diệp Mặc chiếm tiện nghi, thậm chí còn bị hắn chơi giữa đường! Mà càng làm nàng khó hiểu là, nàng vậy mà làm sao cũng không thể hoàn toàn ghét bỏ hắn.

Diệp Mặc bị Ninh Khinh Tuyết đuổi ra ngoài, nhưng hắn cũng không giận, vừa rồi phát tiết vào l*и nàng, để hắn thoải mái hơn nhiều.

Những ngày tiếp theo, nếu Diệp Mặc không đi tìm việc, thậm chí hắn còn không có tiền để ăn cơm. Cũng có thể hắn đi bán máu để ăn cơm, nhưng nếu thật sự để hắn đi bán máu mà ăn cơm là tuyệt đối không thể, hắn còn chưa tệ đến thế, trong hòm thuốc còn hơn một trăm mấy đồng tiền lẻ, tuy tư cách hiến máu của hắn giống với mọi người, nhưng Diệp Mặc cho rằng chất lượng máu của hắn chắc chắn tốt hơn, tư cách này hắn thấy mình có chút thiệt thòi.

Cảm giác của Ninh Khinh Tuyết rất rõ ràng, bởi vì những món mà Diệp Mặc làm càng lúc càng đơn giản, tuy nàng không đòi hỏi gì về ăn uống, nhưng đối với một kẻ keo kiệt như Diệp Mặc thật đáng xem thường, lại nghĩ đến những việc hắn đã làm với nàng, Ninh Khinh Tuyết càng nuốt không trôi.

Bữa tối hôm đó, Diệp Mặc đã vác hòm thuốc đi ra ngoài, hắn không nghĩ rằng sau khi Ninh Khinh Tuyết đến đây, thì hắn phải đi bán chợ đêm sớm hơn. Hắn vốn dĩ tưởng rằng sau khi trị khỏi độc Tử Tiêu cho ông lão, thì không phải bán chợ đêm nữa, không ngờ rốt cục rồi cũng phải đi lại con đường cũ.

Nhưng điều khiến Diệp Mặc thất vọng, hắn bày bán ở khu phố phồn hoa dành cho người đi bộ đã hai ngày nay, mà vẫn không có mối nào cả. Thậm chí còn bị quản lý đô thị đuổi bắt một lần, khiến hắn vô cùng chán nản.

Ninh Đại thì Diệp Mặc đã rất ít đi, lần đầu muốn đi thì nhìn thấy Vân Băng, lần thứ hai thì hắn đã không còn thấy bao nhiêu học trò nữa. Vốn dĩ muốn đưa mấy viên thuốc tự chế của mình cho Thi Tú, nhưng Thi Tú bởi vì chuyện gia đình mà xin nghỉ một tuần lễ.

Ninh Khinh Tuyết tuy mấy hôm nay không nói chuyện với Diệp Mặc, nhưng mọi cử chỉ của Diệp Mặc nàng đều rất để tâm. Cha nàng đã gọi điện, nói cho nàng biết rằng không nên lo lắng, cho dù Ninh Trung Phi ông bị đuổi khỏi Ninh gia, thì ông cũng sẽ không đem bán con gái của mình, huống hồ là cái nhà họ Tống ác ôn kia.

Lời của cha, khiến Ninh Khinh Tuyết an ủi được ít nhiều. vả lại cha mẹ nàng đang tới Yến Kinh để giải bày với Ninh gia, cho dù thế nào, ngày mốt cha nàng cũng sẽ đến Ninh Hải để mang nàng đi.

Ninh Khinh Tuyết nhìn thấy cái bình để nấu thuốc của Diệp Mặc, và cả cái lò nữa, sự khinh bỉ trong lòng đột nhiên nguội tạnh đi một chút. Hắn và mình có quan hệ gì chứ? Đây hoàn toàn là một cuộc mua bán, mình đã cho hắn năm trăm nghìn, vậy tiền này là của hắn, hắn muốn tiêu xài như thế nào, là chuyện của hắn, tại sao tại phải thất vọng vì người này? Mặc dù bị chiếm tiện nghi lớn, nhưng suy cho cùng còn hơn bị Tống Thiếu Văn chơi đến tàn tạ như những cô gái khác.

Nghĩ thông suốt rồi, tâm trạng của Ninh Khinh Tuyết nhẹ nhõm đi nhiều. Tuy hắn ta rất nhỏ nhen, nhưng ít ra mỗi ngày hắn đều mua ít đồ ăn về làm cơm. Diệp Mặc lại vác hòm thuốc đi, Hứa Vi vẫn chưa về. Không biết có phải bởi vì Hứa Vi và Diệp Mặc cùng ở chung với nhau hay không, Ninh Khinh Tuyết tuyệt đối không đối mặt với Hứa Vi, còn về những suy nghĩ trong lòng, nàng cũng không rõ, cũng có thể để tránh ngại ngùng chăng?

Mặc kệ đúng sai, dù gì thì nàng với Diệp Mặc cũng là vợ chồng, vợ chồng phải sống cạnh phòng với một người phụ nữ, dù cho hai vợ chồng là giả tạo, nàng cũng không muốn đối mặt với người phụ nữ kia, huống chi chuyện vợ chồng cần làm, hai người cũng đã làm rồi, càng khiến nàng muốn tránh mặt Hứa Vi.

Nghĩ đến chuyện ngày mốt sẽ rời khỏi đây, cũng có thể suốt đời cũng không trở về, Ninh Khinh Tuyết khẽ dâng lên một thứ cảm giác kỳ lạ, nàng biết tâm trạng này không phải bởi vì Diệp Mặc, mà là nguyên nhân khác. Lần đầu tiên Ninh Khinh Tuyết rời khỏi tiểu viện, cũng có thể mừng muốn nhìn xem nơi mình đã sống qua hai mươi mấy ngày là một nơi thế nào.

Khu phố dành cho người đi bộ có thể là nơi náo nhiệt nhất ở khu Ninh Độ, Ninh Khinh Tuyết vô tình đã đi đến phố đi bộ.

Đèn đóm khắp nơi, các loại thức ăn vặt và trò chơi đều tập trung ở đây, vả lại hai bên đường cũng có rất nhiều tiểu thương bày bán.

Một quán nhỏ đồ nướng bên đường quả là hấp dẫn, xem ra rất nóng, từ trước tới giờ Ninh Khinh Tuyết chưa từng ăn vặt bao giờ làm sao có thể chịu được sự hấp dẫn kia, nàng tốn hai đồng mua một chiếc bánh, cắt nhẹ một miếng, có độ dẻo dai, cảm giác cũng không tệ.

- Hãy đến xem qua đi nào, phương thuốc gia truyền đây, bao trị bách bệnh, đau đầu phát sốt, trị các vết thương trong và ngoài, phong thấp cận thị… chỉ là bạn không nghĩ tới, không có loại nào tôi không trị được…

Tiếng rao này thiếu điều khiến Ninh Khinh Tuyết bật cười, cái khẩu khí của người này như là có thể trị bách bệnh.

Ninh Khinh Tuyết theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn người rao bán thuốc, nàng ngây người ra. Đây không phải là Diệp Mặc sao? Tuy hắn đã mang một chiếc kính đen và cái nón mũi vịt, nhưng Ninh Khinh Tuyết đã nhận ra hắn ngay.

Huống hồ bên cạnh còn có chiếc hòm nhỏ, Ninh Khinh Tuyết từ đó tới nay vẫn không biết trong đó đựng cái gì, bây giờ thì đã biết, thì ra là một cái hòm thuốc nhỏ.