Trạch Thiên Ký

Quyển 5 - Chương 125: Phản Nhai một đại tướng

La Bố muốn dùng thuốc để đổi canh thịt trong tay Nam Khách, nhưng Nam Khách không muốn.

Nàng nhìn Trần Trường Sinh. Trần Trường Sinh có chút khó nhọc trợn mắt, sau đó càng thêm khó nhọc quay đầu nhìn về La Bố, dùng ánh mắt biểu đạt lòng biết ơn.

Thuốc được đưa đến bên môi hắn, hắn chú ý tới chén được rửa vô cùng sạch sẽ, không còn sót lại mùi vị món ăn, cũng không hề nhìn thấy váng dầu.

Sau đó hắn ở trong chén ngửi thấy mùi vị của mười bảy loại dược liệu, những dược liệu này ở kinh đô còn xa mới được xếp vào trân quý, nhưng ở mã tràng xa xôi như vậy hẳn là rất khó kiếm được đầy đủ, dĩ nhiên, để cho hắn cảm thấy giật mình không phải là chén sạch sẽ, dược liệu đầy đủ, mà là La Bố thông qua này chén thuốc này biểu hiện ra y thuật của mình.

Thời gian chậm chạp trôi đi trong quá trình dùng thuốc và canh thịt, Trần Trường Sinh cùng Nam Khách ở Phản Nhai mã tràng đã đến ngày thứ tư.

Nam Khách vẫn si ngốc ngơ ngác, không biết Trần Trường Sinh là ai, mình là ai, chỉ mơ hồ nhớ rõ Trần Trường Sinh đối với mình rất trọng yếu, mỗi ngày cũng canh giữ bên cạnh hắn, thay hắn đút thuốc đút canh, tựa như một vị thị nữ, hơn nữa cảnh giác quan sát tất cả những người cố gắng tới gần căn phòng này, chỉ có một người ngoại lệ, đó chính là La Bố.

Ở trong ba ngày đầu không thể nào nói được, Trần Trường Sinh thường xuyên suy nghĩ, có lẽ bởi vì La Bố cho nàng ăn rất nhiều thịt hay sao?

Đến ngày thứ tư, hắn vẫn chưa thể xuống giường, thân thể đã có thể làm động tác rất nhỏ, tỷ như xoay người giơ tay, quan trọng nhất là hắn có thể nói chuyện, làm hắn cảm giác có chút bất ngờ chính là, tên quan quân tên là La Bố kia không hề có một lần tra hỏi lai lịch của mình.

Mặc dù là mã tràng xa xôi, nhưng vẫn có rất nhiều sự vụ, La Bố thân là chủ quan, tự nhiên không cách nào lười biếng ở lại trong phòng, thường xuyên tới đưa thuốc là thân binh thuộc hạ của hắn hoặc là thuộc quan còn lại trong mã tràng, bởi vì huyết mạch truyền thừa, còn bởi vì thuở nhỏ tu hành thuận tâm ý pháp môn, Trần Trường Sinh trời sinh đã có một loại tính chất đặc biệt làm người ta cảm thấy thân cận, ban đầu vô luận là hắc dương trong hoàng cung hay là hắc long dưới đáy Bắc Tân kiều cũng là như thế, chớ đừng nói chi là những quan quân tâm chí tương đối đơn thuần đơn giản, trong thời gian rất ngắn, hắn cùng với những người này đã quen thuộc.

Chỉ cần bỏ qua ánh mắt Nam Khách như con thú nhỏ bảo vệ thức ăn, Trần Trường Sinh cùng các quan quân nói chuyện có thể nói tiến hành vô cùng thuận lợi, hắn đối với thế cục tiền tuyến càng có thêm hiểu biết chân thiết hơn, đối với lòng quân có hiểu rõ trực quan hơn, trọng yếu hơn là, hắn biết chuyện của Phản Nhai mã tràng cùng La Bố quan quân.

Cho dù ai biết được câu chuyện của La Bố, cũng khó thoát khỏi việc sinh ra rất nhiều đồng tình cùng với tức giận đối với bất công, Trần Trường Sinh cũng không ngoại lệ.

Hắn tin tưởng La Bố những năm qua có thể đạt được nhiều công trận như vậy, cũng không phải bởi vì vận khí hoặc là bối cảnh, mà quả thật là bởi vì tài năng của hắn.

Từ trong quản lý hằng ngày cùng trong sinh hoạt ở Phản Nhai mã tràng nhìn như bằng phẳng, kì thực rất có trật tự cũng có thể nhìn ra được phương pháp trị quân của người này, mà chỉ dùng mấy bát thuốc đã có thể làm cho thương thế của Trần Trường Sinh nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, có thể nói rõ người này y thuật rất cao.

Dĩ nhiên, những điểm này là nói chuyện sinh ra ấn tượng, tự nhiên không bằng tận mắt nhìn thấy.

Nếu muốn tận mắt nhìn thấy, đầu tiên hắn phải có thể rời giường, ở trong mã tràng đi dạo một chút.

Chẳng qua hắn cũng chưa từng nghĩ, tại sao chính mình đối với quan quân gọi là La Bố kia lại cảm thấy hứng thú đến vậy.

Ngày thứ bảy, Trần Trường Sinh rời giường.

Ban đầu Chiết Tụ ở trong Chu ngục bị vô số hành hạ, kinh mạch gãy lìa, cuối cùng dựa vào thống khổ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mới có thể trong thời gian ngắn nhất trị lành thương thế, hắn cũng dùng biện pháp tương tự như thế, cả đêm hôm trước, hắn đều chiến đấu với thống khổ khó lòng tưởng tượng.

Nam Khách một mực hầu hạ hắn, dùng khăn lông lau mồ hôi cho hắn, đút cho hắn uống nước, khẽ vuốt ve ngực của hắn, động tác dĩ nhiên rất cứng, nhưng rất chân thành, tâm thần tiêu hao thật lớn, canh tư nhìn hắn rốt cục an tĩnh, mới yên lòng ngủ, vì vậy mà không phát hiện hắn rời khỏi phòng.

Nắng sớm rơi xuống mặt cỏ trên sườn núi, sương từ trong sơn cốc đổ xuống, đàn ngựa mới vừa tỉnh lại phát ra thanh âm hỗn tạp.

Trần Trường Sinh nhặt một nhánh cây, chống thân thể suy yếu, tùy ý đi lại trong mã tràng.

Không phải là không yêu quý thân thể, ngược lại, hắn cần thông qua hoạt động, để cho kinh mạch mới vừa bình phục mau sớm củng cố lại.

Phản Nhai mã tràng phạm vi rất lớn, các doanh trại mũi tên còn có trận xu, nhìn như linh tán phân bộ khắp nơi hẻo lánh, nhưng nếu như cẩn thận quan sát, có thể nhìn ra trong đó ẩn chứa quy tắc nào đó, có thể bảo đảm lúc gặp kẻ địch làm ra phản ứng hữu hiệu nhất.

Trần Trường Sinh đọc một lượt Đạo Tàng, nhưng chưa từng học qua quân pháp, có thể nhìn thấu sự tinh diệu trong bố trí quân sự ở Phản Nhai mã tràng, là bởi vì năm đó trên đường từ cánh đồng tuyết vạn dặm nam quy, Tô Ly truyền thụ cho hắn kiếm pháp, cũng đồng thời dạy hắn rất nhiều kiến thức về phương diện này.

Từ trình độ tươi mới của mặt đất dưới các cột gỗ là có thể thấy được, những bố trí này hẳn là La Bố đi tới Phản Nhai mã tràng mới làm ra thay đổi.

Trần Trường Sinh càng xem càng cảm thấy bố trí quân sự ngầm có ý binh đạo, hoàn mỹ xác minh những kiến thức mà Tô Ly năm đó truyền thụ, không khỏi sinh ra rất nhiều bội phục đối với người này, nhưng không có thông qua điểm này liên tưởng đến những chuyện khác.

Phương bắc dãy núi hùng tuấn mà lãnh khốc vô tình, khí trời càng hỉ nộ vô thường, nắng sớm se lạnh đột nhiên biến thành gió lớn gào thét thấu xương, vô số cát vàng bị cuồng phong cuồn cuộn lên từ sơn lĩnh hướng mã tràng đánh tới, chỉ trong nháy mắt, thiên địa trở nên một mảnh ám trầm.

Trong quân doanh vang lên tiếng chuông cảnh báo, thanh âm ra lệnh nghiêm nghị còn có tiếng bước chân vội vã.

Trần Trường Sinh không nghĩ thêm phiền, vịn nhánh cây theo mái hiên từ từ trở về, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy La Bố.

La Bố phát hiện hắn có thể đi lại, rất vui mừng nở nụ cười, lộ ra miệng đầy răng trắng, nói: "Chúc mừng."

Hắn lúc này vội vã đi an bài thuộc hạ ứng đối bão cát, không có thời gian nói thêm điều gì, nhìn thoáng qua nhánh cây dưới nách Trần Trường Sinh, lắc đầu, chỉ vào phía sau cửa phòng ý bảo Trần Trường Sinh đi vào tạm lánh.

Lấy tốc độ bây giờ của Trần Trường Sinh, chờ hắn đi về phòng cũ, bão cát tất nhiên đã bao phủ nơi đây, hắn không có bất kỳ lý do gì cự tuyệt, theo lời đi vào, còn không có đợi hắn xoay người, cửa phòng đã đóng, sau đó ngoài cửa truyền tới một tiếng vỗ tay rõ ràng.

Hẳn là La Bố ở trên cửa hoặc là trên vách tường gõ một cái cơ quan, một cái then tráng kiện đem cửa phong kín, đồng thời mấy tấm ván gỗ bền chắc rơi xuống, đem cửa sổ ngăn cản cực kỳ cẩn mật, đồng thời một chén đèn dầu trên bàn không lửa mà phát sáng.

Trần Trường Sinh sẽ không hiểu lầm, cho nên cũng không kinh hoảng, cẩn thận quan sát một chút cơ quan trong phòng, phát hiện cấu tạo rất đơn giản lại cực kỳ tinh sảo, cho dù là dân chúng bình thường nhất cũng có thể thao tác, nghĩ đến cả doanh trại mã tràng đều có tương tự bố trí, cũng cảm thấy hoàn toàn yên tâm .

Sau một khắc tầm mắt của hắn bị một vật trên bàn sách hấp dẫn.

Ánh đèn hơi vàng rơi vào trên bàn, chiếu sáng trang giấy này.

Đây là giấy Thi Châu phi thường danh quý, không phải nói mã tràng xa xôi như thế, coi như là Tùng Sơn quân phủ cũng không có bao nhiêu.

Có tờ giấy bên trên viết chữ, có tờ giấy lại là vẽ tranh.

Trần Trường Sinh không giỏi thi từ thư họa, nhưng đọc một lượt Đạo Tàng, cái nhìn cũng rất giỏi.

Chữ này viết vô cùng tốt, khí khái ẩn vào dưới bề ngoài nhìn có vẻ mập mạp, khinh thường không muốn cho người ta nhìn thấy.

Tranh này vẽ cũng vô cùng tốt, một bức đại bát mặc tả ý xuân thu, một bức công bút hoa điểu kính ánh thiên địa.

Đây là phòng của ai? Đây là chữ và tranh của ai?

Mã tràng hoang vắng như thế, vì sao lại có người có thể dùng giấy Thi Châu xa hoa, viết được những chữ đẹp như thế, vẽ được một bức tranh đẹp đến vậy?

Trần Trường Sinh trong lòng mơ hồ đã có đáp án.

Sau đó, hắn thấy được lạc khoản dưới hai bức họa (lạc khoản: kiểu chữ ký trên tranh vẽ ngày xưa).