Trạch Thiên Ký

Quyển 5 - Chương 120: Cố nhân đến trong gió tuyết

Biệt Dạng Hồng chưa từng gặp Vương Chi Sách. Nhưng rất nhiều năm trước hắn từng ở Lăng Yên các một đêm, mượn ánh sáng của Bạch Nhật Diễm Hỏa quan sát bức họa kia rất lâu, hoặc là chỉ bởi vì Vương Chi Sách chính là Vương Chi Sách, cho nên khi hắn thấy thư sinh, đã nhận ra đối phương.

Ba năm trước đây Trần Trường Sinh ở Hàn sơn từng gặp Vương Chi Sách, bởi vì có chút nguyên nhân hắn không nói với nhiều người, nhưng trên thực tế có rất nhiều người đều biết Vương Chi Sách còn sống, chẳng qua là vân du tứ hải, khó kiếm hành tung, dĩ nhiên, những người đó đều là đại nhân vật giống như Biệt Dạng Hồng.

Mặc dù là đại nhân vật hiện tại, tận mắt nhìn thấy Vương Chi Sách vẫn để cho bọn họ cảm thấy khϊếp sợ cùng vinh quang, Biệt Dạng Hồng cũng không ngoại lệ.

Thanh âm của hắn có một chút run rẩy: "Vương đại nhân?"

Vương Chi Sách không nói gì.

Biệt Dạng Hồng bình tĩnh tâm thần, đi tới ven hồ cách hắn cách đó không xa, chỉ vào dấu vết chiến đấu bên trong lưu lại, đem phân tích cùng dự đoán của mình tái hiện miêu tả một phen.

Vương Chi Sách vẫn không nói chuyện, lẳng lặng nhìn nơi nào đó trong rừng tùng, không biết suy nghĩ cái gì.

Biệt Dạng Hồng nghĩ tới tin đồn kia, không nhịn được nói: "Đại nhân, xu thế Ma tộc xuôi nam đã rất rầm rĩ, chẳng lẽ ngài còn không định xuất thủ sao?"

Rừng tùng có một quả đồi khẽ nhô lên, phía trên còn đọng tuyết, nhìn rất thê lãnh.

Ma Quân chính là chết ở nơi đó, bây giờ còn đang ở bên trong.

Vương Chi Sách biết, nhưng không định nói với bất cứ người nào, cũng không định làm gì với di hài của vị cố nhân kia.

Tựa như vị kia hôm nay đang nằm dưới đất ở Quốc Giáo học viện.

Thác thể đồng sơn a.(Trích hai câu thơ : Tử khứ hà sở đạo, Thác thể đồng sơn a. Dịch nghĩa: Chết đi là hết nói Thân vùi bên sườn đồi)

Nên chết cuối cùng đều phải chết.

Vô luận ngươi cố gắng giãy dụa thế nào, vô luận ngươi xây một tòa lăng mộ cao tới tận trời, cuối cùng cũng vẫn biến thành gò đất nhỏ tầm thường trong thế giới nhân loại.

Ma Quân cuối cùng đã chết.

Bệ Hạ cùng Đại huynh rất nhiều năm trước đã chết.

Vương Chi Sách nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, rất nhiều cố nhân, sinh ra rất nhiều cảm khái.

Hắn lắc đầu, chuẩn bị rời đi.

Biệt Dạng Hồng nhìn bóng lưng của hắn có chút tiêu điều, khuyên: "Thái Tông Bệ Hạ năm đó đối đãi với ngài lương bạc, nhưng thế nhân kính ngài yêu ngài, ngài sao nỡ nhẫn tâm vứt bỏ?"

Trong Bát Phương Phong Vũ, Vương Chi Sách từ trước đến giờ thưởng thức nhất là Biệt Dạng Hồng, chỉ là cảm thấy con mắt lựa chọn bạn lữ của người này thật sự quá kém, lúc này nghe người này khuyên mình, cười nghĩ tới chính mình nên khuyên hắn bỏ vợ cưới người khác mới phải, không ngờ lời vừa ra khỏi miệng, đã biến thành một tiếng thở dài.

Ở phương diện này, hắn có tư cách gì khuyên người khác chứ?

...

...

Trên cánh đồng tuyết cách xa vạn dặm, tinh hà trong bầu trời đêm như lộ ra hình dáng.

Hắc Bào lẳng lặng nhìn tuyết lĩnh, tựa như đang nhìn vị cố nhân kia.

Gió tuyết vẫn như hôm qua, lạnh lẽo mà túc sát, nhấc lên duy mạo, lộ ra một góc khuôn mặt của hắn.

Da thịt của hắn phiếm màu xanh, nhưng không thể che hết vẻ tuyệt mỹ, làm cho người ta không nhịn được phỏng đoán , năm đó có tuyệt đại tao nhã đến như thế nào.

Ma Quân cũng nhìn phương hướng tuyết lĩnh, trong tròng mắt sâu thẳm mơ hồ có lửa rừng thiêu đốt, lộ vẻ hứng thú, thậm chí có thể nói là hưng phấn.

"Người vừa tới thật sự là Vương Chi Sách sao? Thật đáng tiếc, trẫm không thể thấy được nhân vật trong truyền thuyết như vậy."

Ma Quân thanh âm hơi nghẹn nói: "Nếu như hắn đuổi tới đây thì tốt, trẫm nhất định sẽ nhìn thật kỹ, sau đó đem hắn bầm thây vạn đoạn."

Không nghi ngờ chút nào, Vương Chi Sách là một trong những địch nhân đáng sợ nhất trong lịch sử của Ma tộc.

Ở trong sử sách tại Tuyết Lão thành, có rất nhiều ghi chép về hắn.

Ở trên danh sách thù hận của Ma tộc, hắn thậm chí còn xếp hạng cao hơn cả Thái Tông Hoàng Đế.

Bắt đầu từ ngàn năm trước, cho đến hiện tại, cách lần cuối cùng biết tin tức về Vương Chi Sách đã mấy trăm năm, Ma tộc vẫn hi vọng Vương Chi Sách còn sống, bởi vì bọn họ không muốn người này được chết già, bởi vì chỉ có sống, mới có thể thấy Nhân tộc thất bại, mới có thể bị bầm thây vạn đoạn.

Từ góc độ này đánh giá, lời của Ma Quân là chuyện đương nhiên, nhưng vấn đề là ở, nếu như Vương Chi Sách thật sự đuổi tới nơi này, chỉ bằng hắn cùng với Hắc Bào, có khả năng gì để chiến thắng Vương Chi Sách, giữ chân Vương Chi Sách, thậm chí còn có thể đem hắn bầm thây vạn đoạn chứ?

Thanh âm trầm trọng vang lên, cánh đồng tuyết run rẩy.

Một con đảo sơn liêu cao vài chục trượng từ trong tinh quang chậm rãi đi ra, tựa như lúc trước nó vẫn đứng trên hư không.

Trong bàn giác khổng lồ của đảo sơn liêu, có thân ảnh nhỏ gầy khoanh chân ngồi, toàn thân khôi giáp khắp nơi đều là kim tuyến thêu thành hoa hướng dương, cùng với bảo ngọc màu xanh biếc vô cùng diễm lệ nhưng làm cho người ta cảm giác hủ hủ, lại như cũ không cách nào cướp đi nửa phần hàn mang trong ánh mắt hắn.

Hắn là người mạnh nhất quân đội Ma tộc —— Ma Soái.

Thì ra hắn vẫn ẩn nặc trên cánh đồng tuyết.

Hơn mười thân ảnh màu đen như núi đi theo phía sau hắn, đều là ma tướng.

Đêm nay Ma tộc bày ra trận thế, quả thật đủ để vây gϊếŧ bất kỳ một gã cường giả nào trên thế gian này, cho dù là cường giả cấp bậc truyền thuyết —— năm đó ngoài Tuyết Lão thành, đối mặt trận thế như vậy, nếu không phải Trần Trường Sinh vạn dặm đưa kiếm, Tô Ly suýt nữa bị hao mòn đến chết, mặc dù cuối cùng thoát đi, cũng bị thương vô cùng nặng.

Một tiếng thở dài tràn ngập tiếc nuối từ khôi giáp của Ma Soái rỉ ra.

Hơn mười vị ma tướng cũng có tâm tình tương tự.

Tinh quang chiếu sáng cằm của Hắc Bào, tử ý xanh nhạt phai đi chút ít, chỉ để lại vẻ tái nhợt xinh đẹp.

"Người này mặc dù còn sống, nhưng như đã chết." Hắc Bào nhìn phương hướng tuyết lĩnh nói.

Thanh âm của hắn không có bất kỳ tâm tình ba động, nhưng Ma tộc có mặt nơi đây đều có thể cảm nhận được cảm xúc giễu cợt, còn có một tia oán độc sâu đậm.

Trên khôi giáp tràn đầy vết gỉ của Ma Soái có một miếng hộ tâm rất tàn phá, rìa kính do tinh thạch tinh khiết nhất vây quanh mà thành.

Hắn vươn cánh tay lông xù từ miếng hộ tâm lấy ra một món đồ dùng vải gói thật kỹ.

Rất rõ ràng, hắn cảm thấy ghét cay ghét đắng món đồ kia, không muốn để trong tay thêm chốc lát, trực tiếp ném xuống mặt đất.

Túi đồ kia rơi vào trên cánh đồng tuyết, phát ra nhất thanh muộn hưởng, sau đó vang lên một tiếng chửi rủa nghe có chút đáng thương, vừa bén nhọn rợn người.

"Không hổ là nam giáo tổ đình, nội tình không cạn, Trường Sinh tông bị Tô Ly gϊếŧ hai lần, vẫn có thể ẩn giấu thủ đoạn âm độc đến cỡ này."

Ma Soái thanh âm rất bén nhọn khó nghe: "Bất quá đạo pháp có chút tổn hại, ta mời âm phù sư trong nguyên lão hội cải tạo, hẳn là dùng hơn tốt nhiều."

Từ cao vài chục trượng ném tới cánh đồng tuyết hàn lãnh, vật kia không có bộ dáng bị thương, càng không ngừng giãy dụa, nhìn có chút giống con thú nhỏ.

Ma Quân tầm mắt rơi trên vật kia, lộ ra vẻ mặt chán ghét, nghe được nguyên lão hội âm phù sư những từ này sau lại thêm mấy phần kiêng kỵ, trong mắt hắn, vật nhỏ này chính là quái vật, hiện tại đã được cải tạo, lại càng lộ ra mùi vị máu tanh quỷ dị.

"Trở về phía nam đi làm chuyện của ngươi đi, nếu như Trần Trường Sinh còn sống, nhớ đem hắn gϊếŧ thêm mấy lần."

Một sợi dây phiếm kim quang rơi vào trên bàn tay của Ma Quân, cái túi trên tuyết được mở ra.

Một đạo hắc ảnh từ bên trong nhảy ra ngoài, trong nháy mắt đã lướt đi hơn mười trượng.

Mượn tinh quang chiếu rọi, có thể mơ hồ thấy đó là một nhân loại bé nhỏ gày gò, trên người phủ bộ lông dày đặc, có chút giống Yêu tộc biến thân không hoàn toàn, mà khi hắn quan sát vị trí khác, trong ánh mắt dại ra thỉnh thoảng dần hiện ra cảm giác điên cuồng, giống như là dã thú đã bị hành hạ vô số lần.