Trạch Thiên Ký

Quyển 5 - Chương 57: Thánh chỉ tới trong tuyết

Chu Thông giãy dụa bò đi trong tuyết, trong cổ họng khanh khách rung động, cuối cùng hóa thành suy yếu, mang theo một tiếng la nức nở.

"Cứu ta... Ai tới cứu ta..."

Lúc trước hắn rêи ɾỉ cùng hét thảm dù sao cũng có chút thành phần ngụy trang. Nhưng mà từ Chu ngục dưới đất, đến tiểu viện rải đầy ánh mặt trời, đến phố dài tràn đầy tuyết lạnh, hắn không ngừng chạy trốn, đuổi theo hi vọng, rồi lại thất vọng, cho đến lúc này, đã thành tuyệt vọng, ý chí như đại đê bị hồng thủy phá tung mà sụp đổ.

Hắn thống khổ khóc hô, máu đen trên mặt bị nước mắt tẩy đi một chút, sau đó bị gió rét ngưng kết, biến thành sền sệt, rất là khó coi.

Tiếng khóc của hắn như tiếng cú kêu, khó nghe tới cực điểm.

Là ác quan nổi danh nhất, Chu Thông chưa từng tha thứ cho thế giới này, tồn tại một phần thiện ý đối với thế giới này, hay cứu giúp thế giới này một lần nào cả, như vậy thế giới này cũng sẽ tuyệt đối hàn lãnh với hắn, sẽ không tha thứ hắn, cũng sẽ không có ai đến cứu hắn, ánh đèn trên Bình An đạo dần dần đi xa, con đường phía trước của hắn hoàn toàn đen tối.

Có vài toà phủ đệ vẫn mở cửa, cách Chu Thông gần nhất chính là Trung Sơn Vương phủ. Sâu trong Vương phủ đèn dầu rực rỡ, Trung Sơn Vương ngồi trên ghế, cầm trong tay một quả lê ướp lạnh, nhớ lại bộ dáng thê thảm của Chu Thông trước cửa Vương phủ lúc trước, , cảm thấy rất sung sướиɠ, lê cũng trở nên ngọt hơn mấy phần.

Một gã thuộc quan Vương phủ ở bên cạnh muốn nói lại thôi: "Thuộc hạ cảm thấy không ổn."

"Có gì không ổn? Ta đã sớm muốn đem con chó này bầm thây vạn đoạn rồi."

Trung Sơn Vương trầm mặc chốc lát, nói: "Hơn nữa Mạc Vũ nàng nói có đạo lý, vô luận hữu tình hay vô tình, ta có thể sống tới hôm nay, chính là ân."

Tên thuộc quan này cảm thấy giật mình, không nghĩ tới, Vương gia lại thật sự bị lời nói kia của Mạc Vũ thuyết phục.

Phải biết rằng những năm qua trong các Vương gia phân tán các châu quận, tình trạng thảm nhất đúng là Trung Sơn Vương, so với các Vương gia ở chi thứ bị hạ độc chết, hắn đúng là còn sống, nhưng bị bức phải giả điên ăn phân... Đây cũng là tình cảnh còn thảm hơn là chết.

"Ăn phân ngon không? Dĩ nhiên không dễ ăn, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, người đàn bà kia năm đó có thể ép ta ăn phân, chẳng lẽ lại không biết ta đang giả điên ư?"

Trung Sơn Vương mặt không chút thay đổi nói: "Nàng dĩ nhiên biết ta đang giả điên, sở dĩ nàng không nói ra, cũng là bởi vì nàng thích xem ta ăn phân, nhưng ít ra, nàng không để cho ta chết, so với chết, ăn phân đáng là gì? Chúng ta những người sanh trong nhà Thiên Tử, có ai không có bản lãnh ăn phân chứ?"

Hơn mười tòa Vương phủ, bởi vì nguyên nhân bất đồng của mình đóng chặt đại môn, đem Chu Thông ngăn ở ngoài cửa.

Lâu Dương Vương thật thà nhát gan nhất giấu trong chỗ sâu nhất của mấy tầng chăn đệm, một mặt lo lắng an toàn vì quen biết Mạc Vũ, một mặt ở trong lòng yên lặng nói Chu Thông nói bậy.

Tương Vương lão luyện thành thục, quyền thế lớn nhất, hôm nay căn bản không có ở Vương phủ.

Phủ Tương Vương mở cửa, Trần Lưu vương trẻ tuổi đứng trong ngọn đèn, ánh mắt yên tĩnh, thần sắc mơ hồ có chút sầu lo.

Chu Thông ở trên mặt tuyết bò qua, Mạc Vũ sau đó đi tới.

Trần Lưu vương không để ý đến Chu Thông, nói với Mạc Vũ: "Không sai biệt lắm."

Mạc Vũ không để ý tới hắn, tiếp tục cầm kiếm làm roi, quất Chu Thông cả người là máu đi về phía trước.

Cuối Bình An đạo là một mảnh phủ viện chiếm diện tích thật lớn, trang sức phá lệ tinh xảo cao quý, thậm chí ngay cả phủ Tương Vương mới sửa, cũng không bì nổi.

Nơi này là Thiên Hải gia, hai trăm năm qua là gia tộc thực sự có quyền thế nhất toàn bộ đại lục. Thiên Hải gia đại nhân vật, tỷ như Tộc trưởng Thiên Hải Thừa Vũ và mấy vị trưởng lão, tự nhiên sẽ không ở thời cơ nhạy cảm như tối nay ở lại kinh đô, cũng đã sớm đi trang viên phía ngoài kinh.

Đại môn mở rộng, ánh đèn sáng sủa, Thiên Hải Thắng Tuyết đứng dưới đèn, bạch y thắng tuyết.

Chu Thông từ trong tuyết trước cửa bò qua, nhìn hắn một cái, ánh mắt oán độc, nhưng vô luận cầu cứu hay là nhục mạ, cũng đã không có khí lực để nói ra.

Một chuỗi tiếng cười như chuông bạc vang lên, sau đó dần dần biến thành tiếng khóc.

Bình Quốc công chúa bị Thiên Hải Thắng Tuyết cản ở sau lưng .

Sau cung biến, nàng được Thiên Hải gia đón về, nghe nói qua một thời gian ngắn nữa, có thể sẽ gả cho Trần Lưu vương.

Nhìn Chu Thông giãy dụa bò đi trong tuyết, nàng có chút điên cuồng mà cười, gương mặt xinh đẹp khắp nơi đều là nước mắt.

"Ngươi hôm nay thật giống một con chó a!"

Nàng hô với Chu Thông, hoặc như là nguyền rủa.

Thiên Hải Thắng Tuyết không ngăn cản nàng, chẳng qua nắm vai của nàng, không để cho nàng bởi vì vọng động mà đi động thủ đối với Chu Thông.

Hắn nhìn Mạc Vũ cả người là máu, rất nghiêm túc nói: "Không sai biệt lắm."

Lời đó và Trần Lưu vương nói ý tứ có chút giống nhau.

Mạc Vũ là đối tượng triều đình nhất định phải bắt, xếp hạng vị trí đầu.

Mạc Vũ vẫn không có nói chuyện, nàng trở lại kinh đô, vốn chưa từng nghĩ tới chuyện còn sống để rời đi.

...

...

Chu Thông đã thần trí mơ hồ rồi, ngay cả tuyệt vọng cùng tức giận cũng đã rút lui khỏi ý thức của hắn, ở thời khắc cuối cùng, chẳng qua là có một cái nghi vấn.

Tại sao không có ai tới cứu mình? Thương viện trưởng chỉ cần động đầu ngón tay, có thể để cho ta sống sót, tại sao ta lại phải chết?

Giống như chút ít cự thú trên cánh đồng tuyết nơi phương bắc, cảm giác được thời khắc sắp chết, thường thường cũng sẽ trong vô thức đi tới địa phương quen thuộc nhất, đợi chờ tử vong phủ xuống.

Đối với Chu Thông mà nói, địa phương hắn quen thuộc nhất đương nhiên là tòa tiểu viện trong Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, cho nên hắn đi hướng bên kia.

Nơi đó thật ra cách Bình An đạo rất gần, ban đầu Tiết phủ thiết tế, hắn có thể nhanh chóng mang theo thuộc hạ đi qua, chính là vì như vậy.

Chẳng qua muốn từ mặt đường tràn đầy băng tuyết bò qua, đoạn đường này sẽ trở nên vô cùng dài, huống chi, kiếm quang vẫn thỉnh thoảng sáng lên sau lưng hắn.

Mạc Vũ vẫn như cũ thỉnh thoảng vung kiếm, mỗi một lần kiếm rơi, sẽ từ trên người Chu Thông cắt lấy một mảnh thịt.

Chu Thông đã sắp sửa không còn máu nữa, tiếng kêu thảm thiết cũng càng ngày càng yếu ớt , cho đến không còn nghe thấy, tựa như tượng gỗ vô tri vô giác, ở trên mặt tuyết càng không ngừng bò tới.

Đám người vây xem xuất hiện hai bên đường phố, bọn họ nhìn Chu Thông cả người là máu, càng không ngừng bị cắt, bị nhục nhã, sau khϊếp sợ lúc ban đầu, biến thành nào đó cực hạn kɧoáı ©ảʍ, thậm chí Mạc Vũ mỗi lần vung kiếm cắt một miếng thịt của Chu Thông, sẽ gặp đám người nghênh đón một lần hoan hô.

...

...

Thiên không còn đang có tuyết rơi, bầu trời đêm phía tây đã có đầy sao.

Mặt đất đình viện trong Bắc Binh Mã Ti hồ đồng đã bị phá hủy, bị vô số thanh kiếm sắc bén cắt thành vô số mảnh nhỏ.

Chu ngục chân chính phá hủy, vô luận kiến trúc trên mặt đất hay là địa lao, hay là chút ít phòng giam núp dưới đất chỗ sâu nhất, cũng lộ ra bộ dáng chân thật.

Hình cụ hiện đầy tàn huyết cùng mảnh nhỏ nhân thể, tay chân đứt gãy cùng thi thể, tạo thành một tòa luyện ngục giữa nhân gian.

Tiết Hà đã mở cửa tất cả phòng giam, phạm nhân bị thương bình thường tứ tán chạy trốn, chỉ có người bị thương nặng, tù phạm sắp chết, còn lưu tại nguyên chỗ.

Tù phạm chịu vô số cực hình hành hạ, là căn cứ minh xác trực tiếp nhất cho tội ác của người này.

Tinh quang rơi vào Chu ngục, tinh khiết thần thánh xinh đẹp cùng máu tanh hèn hạ đáng ghê tởm tạo thành tương phản.

Một mảnh tĩnh mịch.

Tiểu Đức cùng cao thủ quân đội có thể nói gϊếŧ người như ngóe, Thiên Cơ các thích khách âm độc chí cực, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy hình dáng thảm thiết như vậy, ngay cả Thanh Lại ti quan viên, nhìn phòng giam phủ đầy máu đen cùng hình cụ hình thù kỳ quái, cũng cảm thấy có chút ghê tởm, rõ ràng bọn họ bình thời đã nhìn thấy rất nhiều lần, tự mình hành hình quá nhiều lần.

Hoặc là bởi vì, những hình ảnh máu tanh, đáng ghê tởm này trước kia chưa từng giống như bây giờ bại lộ dưới ánh sáng.

Không phát hiện tung tích của Chu Thông.

Bên ngoài đình viện truyền đến rất nhiều thanh âm huyên náo, nhưng lại có một loại cảm giác an tĩnh kỳ dị.

Trần Trường Sinh cả người đầy máu, không biết là của mình hay là của người khác.

Hắn đi tới bên ngoài đình viện, toàn bộ kiếm cũng đã trở vào bao, nhưng không có ai cản hắn.

Trên đường khắp nơi đều là người, một mảnh đông nghịt, chẳng qua là ở giữa để trống rất địa phương rất lớn.

Chu Thông nằm trên mặt tuyết, hấp hối, khắp nơi trên người đều là vết thương, không ai có thể đếm rõ số lượng, nói là đã gặp phải thiên đao vạn quả cũng không quá đáng.

Trần Trường Sinh đi tới trước người của hắn.

Chu Thông cực kỳ khó khăn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại nhận ra hắn là ai, trong lòng sinh ra hy vọng cuối cùng.

Theo hắn, Trần Trường Sinh nhất định vô cùng thống hận chính mình, nếu không không thể nào tâm tâm niệm niệm muốn gϊếŧ mình như thế.

Hắn không sợ Trần Trường Sinh hận chính mình, chỉ sợ Trần Trường Sinh hận không đủ mà thôi.

Hắn kiên tin chính mình rất hiểu rõ lòng người, càng thống hận, càng không nỡ để địch nhân chết đi.

Đến đây đi, cắt ta thêm mấy đao, hành hạ ta, nhục nhã ta, thiến ta, bắt ta ăn mỡ heo, đem ta dưỡng thành mập mạp khó nhìn nhất, sau đó đem mỡ của ta chắt ra để đốt đèn đi!

Như thế nào cũng được, chỉ cần ngươi không gϊếŧ chết ta ngay lập tức.

Van ngươi.

Không biết có phải là nghe được tiếng lòng của Chu Thông hay không, Trần Trường Sinh rút kiếm.

Không có nhục nhã hành hạ, không có lãnh khốc báo thù, chỉ là một đạo kiếm quang phát sáng, sát ý sạch sẽ.

Xuy lạp một tiếng, trên cổ Chu Thông xuất hiện một vệt máu tinh tế, sau đó tật tốc lan tràn rộng ra, cuối cùng đem đầu lâu cùng thân thể của hắn chia lìa.

Chu Thông đã chết, mở to hai mắt, rất khốn hoặc.

Đại khái là không giải thích được, tại sao lại đơn giản như thế chứ?

Trần Trường Sinh không có nhìn thi thể Chu Thông, đi tới trước người Mạc Vũ, nói: "Ngươi đã đến rồi."

Mạc Vũ nói: "Đúng vậy, ta tới."

Nàng cảm thấy có chút mỏi mệt, trực tiếp ngồi xuống trên mặt tuyết.

Trần Trường Sinh cũng cảm thấy có chút mỏi mệt, ngồi xuống trên mặt tuyết, bên cạnh nàng.

Góc đường bóng đen khẽ ba động, Chiết Tụ hiện ra thân ảnh, hắn cũng rất mệt mỏi, nhưng không ngồi vào trong tuyết, bởi vì hắn biết, kế tiếp còn có chiến đấu.

Đại địa chấn động, tuyết đọng rung lên, tiếng chân như mưa gió.

Mấy trăm Vũ Lâm quân huyền giáp đi tới tràng.

Tiểu Đức cùng cao thủ triều đình chia làm bốn phía.

Hơn mười tên đạo sĩ áo xanh chẳng biết lúc nào đã đến nơi này, cảnh giới bí hiểm.

Bỗng nhiên, lại có tiếng vó ngựa vang lên, một vị tiểu thái giám cưỡi ngựa tới, cầm trong tay thánh chỉ màu vàng sáng.

Thánh chỉ tự nhiên tới từ trong cung.

Tiểu thái giám trước mặt mọi người tuyên bố tội danh của Chu Thông, tổng cộng là hai mươi hai điều.

Hai mươi hai tội danh thống kê ra sau đó, lúc ấy, không có ai có thể nhớ rõ ràng quá cụ thể.

Tất cả mọi người còn trong khϊếp sợ, vô luận là Thanh Lại ti quan viên hay là Vũ Lâm quân tướng sĩ.

Trần Trường Sinh cũng không còn nhớ kỹ cảnh tượng lúc đó.

Hắn chỉ nhớ rõ thanh âm tiểu thái giám kia có chút chói tai, có chút phiêu hốt, giống như từ xa tới, tóm lại, không giống như là chân thật.

Hắn còn mơ hồ nhớ được, thánh chỉ cuối cùng giống như nhắc tới lăng trì.

Chẳng qua là Chu Thông lúc này, đã biến thành huyết nhục mơ hồ trên mặt tuyết, đầu thân chia lìa.

Đã không có cách nào tạ ơn được nữa.