Thời gian trôi đi, sắc thu càng đậm, lá vàng đầy trời đã kết thúc, cổ thụ trong Đàm Chá miếu chỉ còn lại thân cây trơ trụi.
Trên con đường vào núi còn vương lá rụng, chẳng qua đêm qua một cơn mưa thu đổ xuống, không còn giữ lại được nét xinh đẹp, giống như một tấm chăn đệm ướt đẫm làm người ta phiền chán.
Lá rụng ẩm ướt, tóm lại vẫn còn có chút chỗ tốt, đó chính là đi lại phía trên, sẽ không phát ra thanh âm—— mượn sắc trời âm u cùng mưa bụi che giấu, mười mấy cao thủ của Đại Chu quân đội, còn có rất nhiều Thanh Lại ty thích khách và ám điệp, giẫm lên lá rụng ẩm thấp, lặng yên không một tiếng động xuyên qua sơn đạo, lẻn vào trong rừng thu bên sườn núi.
Lối đi từ Đàm Chá miếu thông ra ngoài núi, toàn bộ đã bị khống chế, cho dù là ai cũng không thể rời đi.
Thanh âm tuôn rơi vang lên, có chút cảm giác thanh thúy, hơi khô ráo, tựa như có người đi lại ở trên lá rụng vàng óng ánh mấy ngày trước, đạp nát vô số phiến lá khô.
Không phải thanh âm lá khô vỡ vụn, đó là gió thu xuyên qua màn mưa, không ngừng phất động trang giấy.
Từ sơn đạo đi tới là một nam nhân, mặt che một tờ giấy giấy trắng, che đi miệng mũi, chẳng qua là vị trí hai mắt có hai cái lỗ, nhìn dị thường kinh khủng.
—— Họa Giáp Tiếu Trương.
Mưa bụi từ thiên không rơi xuống, đi tới trước người của hắn đã tự động tránh ra, trên tờ giấy trắng không có nửa điểm vết nước, sạch sẽ cộng với khô ráo.
Ở trong niên đại dã hoa đua nở, xuất hiện vô số thiên tài tu đạo, cường giả bá đạo, hắn là một người đáng sợ nhất, cường đại nhất trong số đó.
Giống với Tuần Mai, cả đời này của hắn không đâu địch nổi, duy chỉ có không có thắng được Vương Phá, một lần cũng không có, vô luận là Chử Thạch đại hội năm đó, hay là Tiêu Dao bảng, hắn đều chỉ có thể xếp thứ hai.
Nhưng hắn cũng không sợ, càng không nổi giận, càng không ngừng khiêu chiến Vương Phá, dù chiến thất bại, cho dù tẩu hỏa nhập ma, suýt nữa bỏ mình, cũng không thể để cho ý chí của hắn có chút dao động nào.
Dưới một người, địa vị như vậy tựa như đã rất giỏi, nhưng hắn không muốn tiếp nhận.
Hôm nay mưa thu thê lương, hắn từ trong sơn đạo đi tới, tự nhiên là muốn tái chiến một trận với Vương Phá.
Hắn không nghĩ tới việc Vương Phá sẽ không tiếp nhận, bởi vì lúc này cường giả triều đình tụ tập, bao vây Đàm Chá miếu, Vương Phá muốn sống sót rời đi thì phải chiến thắng hắn.
——chiến thắng hắn một lần nữa, hoặc là, bị hắn chiến thắng.
Gió thu thổi lên giấy trắng, phát ra tiếng vang như lá khô vỡ vụn.
Mưa thu rơi vào trên sơn đạo, lá rụng ẩm ướt làm sao có thể phát ra thanh âm.
Tiếu Trương không đi đến trước Đàm Chá miếu, bởi vì có người xuất hiện trước mặt của hắn.
Dẫm trên mặt lá ẩm ướt, quả thật sẽ không phát ra bất kỳ thanh âm gì, người kia lại lặng yên không một tiếng động xuyên qua mấy đạo phong tỏa trên sơn đạo, thậm chí ngay cả Tiếu Trương cũng không thể cảm ứng được sự xuất hiện của hắn.
Người này là ai, lại mạnh đến trình độ như vậy?
Người kia một thân áo đen, tùy ý để nước mưa làm ướt nhẹp, làm cho người ta cảm giác cực kỳ lạnh lẽo.
Quần áo của hắn, mặt mày của hắn, bờ vai của hắn, hai tay của hắn chắp ở phía sau, phảng phất đều được đúc bằng sắt.
Hắn cứ như vậy đứng trước sơn đạo, đã đem mưa thu cùng mặt đất tách ra, đem gió thu cùng giấy trắng tách ra, Đàm Chá miếu cùng sơn dã bốn phía tách ra.
Hắn giống như là một bức tường, hơn nữa không phải là tường xây bằng bùn hay bằng gạch, là một bức tường bằng sắt, tuyệt không để gió lọt qua.
Tiếu Trương biết người này là ai, hai hắc động trên tờ giấy trắng lộ vẻ càng thêm sâu thẳm, mơ hồ có thể thấy được nét cuồng nhiệt bên trong.
"Ngươi muốn ngăn cản ta ư?" Hắn nhìn nam nhân như bức tường sắt kia nói.
Người này mặt không chút thay đổi nhìn hắn, tựa như cảm thấy lời mà Tiếu Trương nói cực kỳ ngu xuẩn, căn bản không đáng giá để trả lời.
Thế nhân đều biết, Họa Giáp Tiếu Trương là một người điên thực sự, phong cách hành sự dị thường dữ dằn khoa trương, không ai dám dễ dàng đắc tội với hắn, chớ đừng nói chi là miệt thị.
Người này lại làm như vậy, hơn nữa làm người ta khϊếp sợ chính là, chiến ý trong đôi mắt sâu thẳm của Tiếu Trương mặc dù càng ngày càng đậm, nhưng cuối cùng... không xuất thủ.
Tiếu Trương nghĩ tới tin đồn kia, dùng quan hệ của người này với Đại Tây Châu, không có bất kỳ đạo lý nào rat ay vì Vương Phá, nói: "Nếu không phải, vậy vì sao ngươi phải ngăn cản trước người của ta?"
Người kia nói: "Nếu ta đã tới, tự nhiên các ngươi phải đi, ngươi không phải là đối thủ của hắn, ta không muốn ngươi đánh rắn động cỏ."
Tiếu Trương cực kỳ tức giận, giấy trắng trên mặt vang lên rắc rắc.
Đột nhiên, gió thu từ biến mất khỏi mặt của hắn, hắn trầm mặc lại, bởi vì hắn hiểu được ý của người này.
"Làm vậy là không công bằng với hắn." Tiếu Trương quan sát ánh mắt của hắn nói.
Người này rõ ràng là muốn đi Đàm Chá miếu đánh một trận với Vương Phá.
Tiếu Trương nói làm vậy là chiến một cuộc đối với Vương Phá.
Điều này nói rõ trong lòng của hắn, cảnh giới thực lực của người này vượt xa Vương Phá, theo đạo lý mà nói, không nên tự hạ thân phận đánh với Vương Phá.
Vương Phá là người đứng đầu Tiêu Dao bảng, trong suy nghĩ của thế nhân, là người mạnh nhất dưới thần thánh lĩnh vực, thế gian có ai có cảnh giới thực lực hơn xa hắn?
Nếu quả thật là có, như vậy tất nhiên là các đại nhân vật trong thần thánh lĩnh vực, các lão quái vật có thể đếm hết trên mười đầu ngón tay kia.
Người này đến tột cùng là ai? Vị nào trong Bát Phương Phong Vũ? Hay là cao nhân lánh đời nhiều năm nào?
Tiếu Trương biết người này là ai, cho nên nói không công bằng, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sợ đối phương.
Hắn tựa như thấy được sau đó, Vương Phá gục dưới cây cổ thụ, cả người là máu.
Điều này làm cho hắn cảm thấy khó lòng tiếp nhận.
Tựa như Tuần Mai, cả đời này hắn đều cố gắng vượt qua Vương Phá, hắn không cách nào tiếp nhận, thời điểm mình còn không thành công, Vương Phá đã bị người khác gϊếŧ chết.
Vào giờ khắc này, hắn sinh ra ý nghĩ muốn ngăn cản người này.
Người này có thể gϊếŧ chết Vương Phá, Vương Phá mạnh hơn hắn, nhưng hắn muốn ngăn cản đối phương, vô luận đánh giá thế nào, đây đều là ý nghĩ cực kỳ điên cuồng.
Hắn vốn chính là một người rất điên cuồng.
Nước mưa rơi vào trên thiết thương, làm ướt tay.
Đó là tay của Tiếu Trương, rất chặt, rất có lực.
"Các ngươi, có tư cách gì để nói công bằng với ta?"
Nam nhân kia nhìn Tiếu Trương một cái, vẻ mặt hờ hững, tựa như không thèm để ý.
Vai hắn như sắt, bị mưa thu thấm ướt, tựa như được rèn dũa ngàn lần, tản mát ra ánh sáng như kim khí, sau đó, bộc lộ phong mang.
Một tiếng kêu đau đớn xuyên thấu giấy trắng vang lên.
Mưa thu rửa thiết thương, ngón tay hơi trắng bệch.
Tiếu Trương đúng là chưa thể xuất thương.
Hoặc có thể nói, hắn không thể xuất thương.
Hắn chỉ có thể nhìn nam nhân kia, ở trong mưa thu đi tới Đàm Chá miếu.
Như một bức tường sắt, cả người phủ hàn quang.
...
...
Thiết Thụ, một trong Bát Phương Phong Vũ.
Hắn sống ở Đại Tây Châu, khi còn bé bởi vì chạy nạn, vượt qua đại dương mênh mông, suýt nữa mất mạng, may mắn được một người cứu trên bờ biển, người kia gọi là Quan Tinh Khách.
Trong mười năm quá khứ, hắn phiêu bạc ở Nam Hải mong ngộ thiên đạo, hiện tại đã trở về.
Hắn ngộ chính là thiên đạo, tu chính là thân thể, vô cùng cường đại.
Thiết thụ ra hoa, nổi danh ngang với đóa hoa hồng nhỏ của Biệt Dạng Hồng, nhưng chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy.
Hắn đi tới trong Đàm Chá miếu.
Cổ thụ đã không còn lá, trên mặt đất vương chút lá vàng, trôi nổi trong nước mưa.
Thiết Thụ đi tới trước băng ghế đá, ngồi xuống, nhắm mắt.
Tựa như Vương Phá những ngày qua.