Trần Trường Sinh nói lời cám ơn với Kim Ngọc Luật, nếu như không có hắn, Đường Tam Thập Lục cùng Hiên Viên Phá dù dũng mãnh thế nào, cũng không thể ở trước lúc Trần Lưu Vương và Tân giáo sĩ chạy tới, giữ được Quốc Giáo học viện, Kim Ngọc Luật nhìn hắn mỉm cười nói: "Ngươi là lão sư của Điện hạ, đều là người nhà."
Nghe những lời này, Trần Trường Sinh có chút ngượng ngùng, đối phương đây là nhân vật truyền kỳ chân chính a ——sở dĩ Kim trường sử sẽ xuất hiện tại Quốc Giáo học viện, thay ba thiếu niên bọn hắn ra mặt, tự nhiên là ý tứ của Lạc Lạc, Lạc Lạc đã rời đi Quốc Giáo học viện, tâm vẫn còn ở nơi này, điều này làm cho hắn cảm thấy rất vui.
"Ngài sẽ ở lại Quốc Giáo học viện chứ?"
Hiên Viên Phá nhìn Kim Ngọc Luật, mang theo lòng ngưỡng mộ nói. Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục nghĩ tới, lúc trước mặc dù Kim Ngọc Luật nói như thế với Thiên Hải Thắng Tuyết, nhưng hắn còn phải chăm sóc cho Lạc Lạc, làm sao có thể thật sự ở lại nơi này, ý bảo Hiên Viên Phá không cần nhiều lời nữa.
"Lưu lại cũng không phải không thể được." Kim Ngọc Luật nhìn ba người thiếu niên trao đổi ánh mắt, ha ha nở nụ cười, nói: "Ta đời này không có phạm vào sai lầm gì, bởi vì không có thứ gì quá ưa thích, nhưng quả thật ta rất thích tiền."
Trần Trường Sinh nhìn đồ án đồng tiền trên áo của hắn, nở nụ cười, biết đối phương nói thế là có ý định ở lại nơi này, chắp tay tiếp tục tạ ơn.
Đường Tam Thập Lục đi tới bên cạnh Kim Ngọc Luật, nắm bàn tay có chút thô ráp của hắn, không ngừng phe phẩy , nói: "Ngài khẳng định biết nhà ta, nhà ta những thứ khác thì không có, nhưng lại rất có tiền, cái gì cũng thiếu, nhưng lại không thiếu tiền."
Vấn Thủy Đường gia chính là đại hào nổi tiếng, tích lũy ngàn đời, không biết có bao nhiêu tài phú, trận làm phản hơn mười năm trước, cựu hoàng tộc trước tiên tìm tới Đường gia, hi vọng nhận được ủng hộ của bọn họ, mặc dù cuối cùng không được việc, nhưng có thể hiểu được trình độ hào phóng của Đường gia.
"Không tính Điện hạ, Quốc Giáo học viện hiện tại chỉ có ba học sinh, vẫn còn thiếu một vị lão sư."
Trần Trường Sinh nhìn Kim Ngọc Luật cầu xin nói: "Xin tiên sinh lưu lại dạy chúng ta."
Kim Ngọc Luật một thân tu vi cảnh giới, vững vàng áp đảo Ly sơn trưởng lão Tiểu Tùng Cung, nghĩ đến so với Thiên Đạo viện viện trưởng Mao Thu Vũ cũng xấp xỉ nhau, hơn nữa dựa vào tư lịch cùng với kinh nghiệm phương diện tu hành của hắn, ở Quốc Giáo học viện làm lão sư, đó quả thật là dư dả.
Nhưng hắn không đồng ý thỉnh cầu của Trần Trường Sinh, cười lắc đầu nói: "Nào có đạo lý học sinh mời lão sư chứ?
Trần Trường Sinh có chút bất đắc dĩ, nói: "Quốc Giáo học viện hiện tại chỉ có học sinh, cũng không có viện trưởng."
Kim Ngọc Luật nhìn hắn có chút thâm ý nói: "Nếu giáo chủ đại nhân đã đem danh sách cùng chìa khóa toàn bộ đều giao cho ngươi, tự nhiên có ý nghĩ của hắn."
Trần Trường Sinh không biết giáo chủ đại nhân rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì, chỉ nghĩ tới việc Kim Ngọc Luật nên lấy thân phận như thế nào để ở lại Quốc Giáo học viện, cau mày suy nghĩ.
"Theo ý của ngươi, ta thấy viện môn trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không được sửa, có thể thời gian này sẽ rất dài."
Kim Ngọc Luật nhìn viện môn đã bị hủy, nói: "Nếu là học viện, chuyện quan trọng nhất chính là đọc sách, cho dù chỉ có ba học sinh các ngươi, trường học bình thường cũng không thể bị quấy rầy, viện môn đã bị hủy hoại rồi, các ngươi có cần một người gác cổng hay không?"
Trần Trường Sinh đã hiểu ý tứ của hắn, có chút giật mình, làm sao chịu đồng ý chứ.
"Ta ở sườn núi phía đông bên ngoài Bạch Đế thành trồng trọt mấy trăm năm, làm người gác cổng có gì đáng ngại chứ?"
Kim Ngọc Luật cười nói, không cho ba tên thiếu niên cơ hội cự tuyệt, nói muốn đi chuẩn bị chút ít tài liệu, ở bên cạnh viện môn dựng một gian phòng nho nhỏ, vì vậy liền rời đi.
Hiên Viên Phá cảm thấy thật cao hứng, Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục nhìn nhau không nói gì, nghĩ thầm thật sự để cho nhân vật truyền kỳ như Kim Ngọc Luật làm người gác cổng sao? Quốc Giáo học viện quy cách không khỏi quá cao sao, từ nay về sau còn có ai dám tới Quốc Giáo học viện để gây chuyện?
Mưa thu đã ngừng, sương sớm buông xuống, Hiên Viên Phá đi phía tây tường viện đào một cái hố để chôn ngựa, cũng không cần Trần Trường Sinh trợ thủ, hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy ngủ quả thật có chút chưa đủ, quyết định về trong tiểu lâu ngủ thêm một chút, nhưng lại bị Đường Tam Thập Lục kéo đến trước tàng thư quán.
"Vừa rồi thời điểm Thiên Hải Thắng Tuyết cùng chút ít người hầu phóng ngựa xung phong, thật ra ta rất sợ." Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói.
Trần Trường Sinh nói: "Mỗi người đều sợ chết, đây là chuyện rất bình thường, ngươi không cần vì vậy mà tự ti.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn vẻ mặt ngưng trọng nói: "Đúng vậy, mỗi người đều sợ chết, cho nên đối mặt với tình huống đó, đều sẽ sợ hãi... Nhưng lúc ấy ta liếc mắt nhìn ngươi, ở trên mặt ngươi lại không nhìn thấy chút sợ hãi nào, điều này làm cho ta thấy rất khϊếp sợ."
Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát, nói: "Ngươi biết ta bình thường có chút chậm chạp mà, có lẽ là còn chưa kịp biểu hiện cảm xúc sợ hãi thôi."
"Không." Đường Tam Thập Lục lắc đầu, kiên trì nói: "Ta có thể nhìn ra, lúc ấy ngươi thật sự không sợ."
Trần Trường Sinh trầm mặc chốc lát, hỏi: "Ngươi cuối cùng muốn nói điều gì?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Trong hoàn cảnh đó lại hoàn toàn không sợ hãi, chỉ có hai loại khả năng, hoặc là ngươi đoán được Lạc Lạc sẽ phái Kim Ngọc Luật tới Quốc Giáo học viện, tự nhiên không cần sợ hãi, nhưng rất rõ ràng, ngươi cũng không biết Kim Ngọc Luật sẽ xuất thủ."
Trần Trường Sinh hỏi: "Còn có một loại khả năng khác?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Căn bản ngươi không sợ chết... Cho nên lúc đó mới không sợ hãi."
Trần Trường Sinh nhức đầu, nói: "Chẳng phải vừa nói, mỗi người đều sẽ sợ chết."
Đường Tam Thập Lục rất lo lắng, nói: "Ta cũng vẫn cho là như vậy, cho nên ta cảm thấy nhất định là ngươi có bí mật gì, hoặc có thể gần đây đã xảy ra chuyện gì."
Trần Trường Sinh thở dài, nói: "Ngươi xem ta giống người một lòng muốn chết hay sao?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Quả thật không giống, hơn nữa có thể lấy Từ Hữu Dung làm vợ, thấy thế nào cũng sẽ không nghĩ tới việc muốn chết."
Trần Trường Sinh nói: "Cho nên ngươi lo lắng gì chứ?"
Đường Tam Thập Lục quan sát ánh mắt của hắn, hỏi: "Ngươi không có bệnh chứ?"
Trần Trường Sinh không ngờ người này lại thông minh đến trình độ như thế, chỉ bằng vào vài chi tiết đã có thể đoán được nhiều chuyện như vậy, dĩ nhiên, nguyên nhân cũng bởi vì người này rất quan tâm mình, hắn cảm thấy trong lòng ấm áp, sắc mặt lại lạnh lùng, quát lên: "Ngươi mới có bệnh."
Thấy sắc mặt hắn rất khó coi, Đường Tam Thập Lục mới nhớ tới câu nói của mình quả thật không ổn, chuyện mình nghĩ quá vô căn cứ, tiếp theo hắn lại nghĩ tới tới một việc khác, nhìn hắn thật tình hỏi: "Thời điểm ban đầu, ngươi thật sự không biết Thiên Hải Thắng Tuyết là cháu trai của Thánh Hậu nương nương ư?"
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát rồi nói: "Biết."
Đường Tam Thập Lục nghĩ thầm cũng đúng, cho dù bản thân sống nơi thâm sơn cùng cốc, tới kinh đô cũng cả ngày ở Quốc Giáo học viện đọc sách tu hành, nhưng nếu có thể đoán được đối phương là người của Thiên Hải gia, nhìn số tuổi khí độ cũng có thể đoán được thân phận của Thiên Hải Thắng Tuyết.
"Tại sao?"
Câu hỏi chính là tại sao Trần Trường Sinh cố ý làm bộ như không biết, ở cửa Quốc Giáo học viện, ngay trước mặt nhiều người như vậy thăm hỏi cô nãi nãi của Thiên Hải Thắng Tuyết.
"Bởi vì ta muốn biết Thánh Hậu nương nương lão nhân gia có thái độ gì đối với Quốc Giáo học viện."
Trần Trường Sinh nói: "Nếu như nương nương thật không nghĩ Quốc Giáo học viện ở trong kinh đô làm chướng mắt nàng, chỉ cần một câu nói, Quốc Giáo học viện sẽ biến mất, cần gì tốn công như vậy."
Đường Tam Thập Lục nói: "Bọn họ đang đoán tâm ý của nương nương."
"Bọn họ có thể đoán, ta không muốn đoán." Trần Trường Sinh nói: "Ta tới kinh đô là để đọc sách tu hành , ta muốn tham gia đại triêu thí, thời gian rất trân quý, Quốc Giáo học viện nghênh đón phiền toái nối tiếp phiền toái, chuyện này quá phiền toái."
Đường Tam Thập Lục chau hai hàng lông mày, hỏi: "Cho nên?"
"Ta trực tiếp mắng nàng, những lời này nhất định sẽ truyền vào trong cung, không người nào dám ngăn cản."
Trần Trường Sinh dừng một lát rồi nói: "Như vậy nương nương đối với Quốc Giáo học viện rốt cuộc có thái độ thế nào, chúng ta sẽ biết rất nhanh thôi."
Đường Tam Thập Lục cảm thấy có chút hàn lãnh, nói: "Ngươi muốn xem cây đao kia có rơi xuống hay không ư? Thật sự là không nhịn nổi mà muốn chết à."
Trần Trường Sinh nhìn hắn nói: "So với cảm giác cây đao kia lúc nào cũng lơ lửng trên đỉnh đầu còn tốt hơn."
"Xem ra ban đầu ta nói không sai, ngươi thật không sợ chết."
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn rung động nói: "Ngươi rốt cuộc có tật bệnh gì sao?"
"Ta không có bệnh."
Trần Trường Sinh cười nói: "Ta sẽ chữa bệnh."
Có câu nói hắn vẫn giấu dưới đáy lòng, bệnh không thể trị không phải là bệnh, mà là mệnh.
"Dối trá, quá dối trá."
Đường Tam Thập Lục thở dài nói, nói: "Sắp vượt qua vị quận vương điện hạ kia rồi."
Trần Trường Sinh không nghĩ tới hắn bỗng nhiên nhắc tới Trần Lưu Vương, giật mình hỏi: "Trần Lưu Vương có chỗ nào đắc tội với ngươi chứ.”
Đường Tam Thập Lục nói: "Ngươi có chú ý hay không, lúc trước từ trên xe bước xuống , hắn cài nhầm một cái cúc áo."
"Sau đó?"
"Nếu không như thế, làm sao có thể biểu hiện được việc hắn tới nơi này rất vội vàng, ân cần đối với Quốc Giáo học viện chứ?"
"... Ngươi nghĩ quá nhiều rồi."
Trần Trường Sinh rất bội phục bản lãnh quan sát tỉ mỉ của người này, lại có cái nhìn bất đồng với hắn.
"Tóm lại, ta không thích Trần Lưu Vương người này, quá ngụy."
"Cũng có thể đó là nguyên nhân hắn cũng không thích ngươi?"
"Ta chân thật như thế, hắn không thích ta, đó chính là dối trá."
"Ngươi có thể đem hai chữ chân thật đổi thành phóng đãng."
"Không sao cả, hắn vẫn dối trá."
"Nếu như không phải có người thích săm soi tỉ mỉ như ngươi, ai chú ý tới chi tiết Trần Lưu Vương cài nhầm cúc áo?"
"Tổ huấn nhà ta có lời tương tự ——nhìn người ở trong lỗ đồng tiền, luôn nhìn chuẩn nhất."
Trần Trường Sinh lắc đầu, không nói thêm gì nữa, nghĩ tới mặc dù Trần Lưu Vương cố ý cài nhầm cúc áo, là hoàng tộc đệ tử duy nhất ở kinh đô, cô lập ít viện binh, muốn thông qua Quốc Giáo học viện đạt được ủng hộ của lão nhân trong Quốc Giáo, tâm tư cũng có thể lý giải.
Hiên Viên Phá đem con ngựa chôn cất sau tường xong xuôi, trở lại nghe được hai người lần này nói chuyện với nhau, lắc đầu liên tục, gương mặt khờ khạo nói: "Các ngươi tuổi nhỏ như thế đã nghĩ nhiều chuyện phức tạp đến vậy, loài người quả nhiên quá giảo hoạt, không có cách nào sống cùng các ngươi ."
Trở lại trong phòng ngủ của tiểu lâu, Trần Trường Sinh cảm thấy mí mắt có chút trĩu xuống , rất buồn ngủ.
Tâm tình của hắn cũng có chút trầm trọng , bởi vì rõ ràng cuộc sống đọc sách tu hành bình yên, lúc này đã rời bỏ hắn rồi, chỉ sợ sáng nay chính mình câu cô nãi nãi truyền tới trong cung, Thánh Hậu nương nương tỏ vẻ thái độ thế nào , thấy thế nào cũng sẽ không có chuyện tốt.
Trong hoàng cung phế viên, Mạc Vũ nói hắn dựa thế, nói hắn tính toán âm hiểm, thật ra đều là Lạc Lạc dạy hắn... Dù sao cũng là con gái của Bạch Đế , mặc dù không có huynh đệ tỷ muội, không có trải qua cung đấu, nhưng thân là hoàng tộc, Lạc Lạc trời sanh sẽ gặp những chuyện này.
Mà chính bản thân? Hắn am hiểu suy tính, nhưng không am hiểu tính kế.
Tựa như hắn nói với Kim Ngọc Luật, hắn rất không thích, như vậy làm cho hắn cảm thấy mỏi mệt.
Hắn đi tới bên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên dừng bước.
Hắn đi trở về cạnh tủ bên cửa sổ, đưa tay gỡ xuống đoản kiếm, sau đó lại đi trở về bên giường.
Không có ngừng lại, vô cùng tự nhiên.
Thế cho nên người kia không có bất kỳ phản ứng nào.
Trần Trường Sinh nhìn trên giường, đốt ngón tay nắm chuôi kiếm có một chút trắng bệch.
Có một người nằm ở phía dưới chăn.