Bản Lĩnh Của Nữ Phụ

Chương 9

Chương 9: Muốn thoát khổ thì phải cố gắng học để ngoi lên
Đường Tâm cùng Trác Đình sửng sờ đứng như hai bức tượng đá ngắm nhìn ngôi biệt thự của Trác gia một lúc thật lâu mới có can đảm bước theo sau Trác Tần và Triệu Gia Tuệ vào nhà. Ngôi biệt thự của Trác gia không hề thua kém ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ của Đường gia chứng tỏ sự thành công trên thương trường và vị thế của Trác Tần trong giới quý tộc. Trác Đình và Đường Tâm đã sống 26 năm trên đời nhưng đây là lần đầu tiên hai cô được đặt chân vào một ngôi biệt thự xinh đẹp đến như vậy. Ngôi biệt thự của Trác gia có phần đơn giản; tông màu chủ đạo là màu xám trắng màu của sự thanh nhã và lịch sự; xung quanh được bao phủ bởi màu xanh của cây cỏ cùng những cánh cổng hoa tuyệt đẹp tạo nên một cảm giác thoải mái dễ chịu, Trác Đình và Đường Tâm có cảm giác mình đang đi lạc vào thế giới của những câu chuyện cổ tích mà hồi còn nhỏ hai cô cùng các bạn được viện trưởng cô nhi viện cho xem những bộ phim hoạt hình của Walt Disney chiếu trên TV vậy. Bên trong ngôi nhà được thiết kế theo phong cách cổ điển, sàn gỗ bóng loáng, vật dụng trong nhà được bọc màu kem. Phòng khách được trang trí chủ đạo với gam màu xanh và trắng cùng một cây đàn piano màu trắng tuyệt đẹp thể hiện gu thẩm mỹ độc đáo của chủ nhân. Hai cô đang mải mê chiêm ngưỡng thì bên tai lại vang lên giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của Triệu Gia Tuệ:

“ Hai con lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi! Mẹ nấu cơm xong sẽ gọi hai đứa! “

“ Dạ, vâng ạ! “ – Trác Đình lên tiếng trả lời mẹ Tuệ xong, cô quay phắt qua nhìn con bạn của mình rồi bày ra bộ mặt đau khổ ảo não nói:

“ Chết rồi! Ngôi biệt thự này rộng như vậy, mình biết phòng nào là phòng của la sát nữ phụ a! “

“ Tên tác giả kia có nói la sát nữ phụ thích màu gì không? “

“ Tiểu thư quý tộc thì 10 người hết 11 người thích màu hồng rồi! Cậu không thấy ở bệnh viện vật dụng trong phòng bệnh của mình và cậu toàn là Hello Kitty sao? “

“ Vậy thì phòng nào màu hồng thì đó là phòng của cậu! “

“ Chắc là vậy quá! “

Ngôi biệt thự chính của Trác gia chỉ có 04 phòng ngủ vậy nên Trác Đình cùng Đường Tâm không quá khó khăn để tìm ra phòng của la sát nữ phụ. Đúng như lời Đường Tâm nói, phòng ngủ của la sát nữ phụ được thiết kế theo tông màu hồng, tất cả đồ vật trong phòng đều là màu hồng mộng mơ của tuổi mới lớn.

“ Làm tiểu thư con nhà có điều kiện thật sự là một loại diễm phúc! Cậu nhìn xem, phòng ngủ của người ta đã rộng gấp 2 lần căn hộ của mình và cậu! “ – Đường Tâm sau khi đi dạo một vòng xung quanh phòng ngủ của la sát nữ phụ liền cất giọng trầm trồ.

“ Uhm! Cậu đến đây nhìn căn phòng chứa quần áo của la sát nữ phụ này xem? “ – Trác Đình đứng trước một căn phòng có cánh cửa bằng pha lê vẫy tay gọi Đường Tâm đi đến.

Đường Tâm đi đến căn phòng chứa quần áo, cô cùng Trác Đình đứng vuốt cằm ngắm nhìn những set đồ hàng hiệu của la sát nữ phụ.

“ Nhà thiết kế Trác, cô có ý kiến gì khi nhìn thấy gu thời trang này của la sát nữ phụ? “ – Đường Tâm mỉm cười quay sang nhìn Trác Đình lên tiếng hỏi.

“ Tất cả những set đồ của la sát nữ phụ đều là 3 tông màu hồng, cam và đỏ. Trong thuật ngữ về thời trang thì màu hồng là màu tạo nên cảm giác thân thương trìu mến nó cho thấy chủ nhân là một người có sự đồng cảm tuy nhiên cũng rất dễ bị tổn thương. Màu cam là màu có xu hướng tạo động lực và tăng năng lượng cho người mặc, diện váy áo màu cam thường xuyên lại cho thấy chủ nhân của chúng là người thiếu kiên nhẫn và có tính cạnh tranh cao. Sau cùng là những chiếc đầm màu đỏ tươi này, nó chứng tỏ bản thân chủ nhân là một người sôi nổi, tham vọng, chẳng hề ngại ngần trở thành trung tâm chú ý và thể hiện bản thân. “

“ Woa! Cậu lợi hại quá! “

“ Đây là lĩnh vực chuyên môn của chị mà cưng! “

“ Vậy cậu tính xử lý tủ đồ này như thế nào? Chúng ta sẽ kế thừa di sản hay thanh lý môn hộ? “

“ Bán thì không được bao nhiêu, làm từ thiện càng không được, mình dám cá không có cô bé mồ côi nào dám mặc set đồ này ra đường nên mình và cậu phải kế thừa di sản thôi! “

“ Đình Đình, cậu nhìn xem, phía sau hình như có mấy túi đồ nữa kìa! “

Trác Đình nhìn theo hướng ngón tay của Đường Tâm, cả hai cô nhìn thấy mấy túi đồ to, mở những túi đồ kia ra hai cô há hốc mồm kinh ngạc vì đây toàn là đồ mới, màu sắc lại trang nhã tươi sáng nhưng vì lý do nào đó mà la sát nữ phụ không muốn dùng đến, với số lượng đồ nhiều như thế này thì hai cô có lẽ sẽ tiết kiệm được bộn tiền khi không phải mua sắm đồ mới trong vòng mấy năm a.

Sau khi thu dọn và sắp xếp lại tủ quần áo, Trác Đình lại cùng Đường Tâm nằm trên giường lên kế hoạch cho tương lai.

“ Đường Tâm, bước tiếp theo của cậu như thế nào? “

“ Còn có thể như thế nào được chứ?! Mình sẽ ôn thi vào trường y rồi lại làm bác sĩ như trước đây thôi! “

“ Uhm, xem như lần này mình may mắn vì ba mẹ làm trong ngành thiết kế nên mình cũng vẫn giữ nguyên ngành nghề của mình, sau này mình sẽ làm việc trong công ty của ba mẹ và giúp họ một tay.”

“ Cho dù là trẻ mồ côi hay tiểu thư thì chúng ta cũng vẫn phải học để có sự nghiệp riêng của mình! Không thể giống như hai vị tiểu thư kia lo yêu đương, tranh giành mỹ nam mà không có nghề ngỗng gì được a! “

“ Mình và cậu lại phải quay ngược thời gian trở về với khoảng thời gian vùi mài kinh sử kia sao? “ – Trác Đình than thở

“ Uhm, vẫn là câu nói cũ: muốn thoát khổ thì phải học để ngoi lên! “

“ Cậu vẫn còn nhớ câu nói bất hủ đó của viện trưởng viện mồ côi sao? “

“ Nhớ chứ! Vì câu nói đó mà mình và cậu mới cắm đầu cắm cổ lao vào việc học mà! “

“ Uhm, chúng ta thật có duyên với việc học. Học nữa, học hoài, học mãi! Chết xong xuyên không vẫn phải học! “ – Trác Đình bĩu môi bất mãn nói

“ Trác tiểu thư có vẻ bất mãn với việc học!? “ – Đường Tâm nheo mắt trêu ghẹo.

“ Uhm, chị đây vì cắm đầu vào học để ngoi lên mà đến lúc chết vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai đây nè! “

“ Thôi đi chị, do chị dễ tính quá nên chị mới ế đến giờ, đừng có đỗ lỗi cho việc học! “

“ Haiz, do mình siêng năng chăm chỉ học tập rồi bận chăm lo săn sóc cho cậu nên mới không có ma nào thèm dòm ngó đến! “ – Trác Đình vừa cười gian vừa xáp lại bên cạnh Đường Tâm giở trò lưu manh thọc lét nhỏ bạn của mình.

“ Đồ sắc nữ! Mình sẽ giáo dục lại nhân phẩm của cậu! “ – Đường Tâm hâm dọa xong liền xăn tay áo lên rồi lao vào cuộc chiến.

“ Cứu tôi với!!!! “ – Trác Đình vừa cười to vừa lớn tiếng kêu cứu. Tiếng cười đùa của hai cô tràn ngập căn phòng màu hồng đầy nắng.