“Ách a…” Nàng bật thốt lên một tiếng vừa giống khóc vừa giống rêи ɾỉ, Tiêu Diệp tách hoa môi của nàng ra, chậm rãi đem côn th*t của hắn cắm vào. Cho dù suốt nửa tháng nay, côn th*t hắn đều cắm trong tiểu huyệt Diệp Huyên cả đêm, nhưng cảm giác khít khao ngập tràn khi vừa cắm vào giống như có ngàn vạn cái miệng nhỏ nhắn cắn hút hắn đến tê dại vẫn khiến Tiêu Diệp khó có thể tự chủ.
Cố hết sức đè nén xúc động muốn trừu sáp, Tiêu Diệp bình ổn hô hấp, đem Diệp Huyên đã nhuyễn thành một bãi xuân thủy ôm vào trong ngực. “Nương nương.” Thanh âm nam nhân khàn khàn, trầm thấp, hắn đưa tay đến phía trước vuốt ve tuyết nhũ cao ngất của Diệp Huyên, “Thoải mái sao?”
Diệp Huyên dựa lưng vào Tiêu Diệp, khóa ngồi trên đùi hắn. Loại tư thế này khiến hắn tiến vào vừa sâu vừa nhanh, côn th*t chỉ cần động một chút đã đỉnh tới hoa tâm. dương v*t thô cứng vẫn còn một phần dư ra bên ngoài, Tiêu Diệp nắm lấy eo nhỏ Diệp Huyên nhấn xuống một cái, háng hai người liền dán sát vào nhau. Lần này hắn đỉnh vào chỗ sâu nhất, miệng tử ©υиɠ mở ra, qυყ đầυ thô ráp, nóng bỏng quát một vòng lên vách tường mềm mại bên trong tử ©υиɠ. Diệp Huyên cảm thấy một cỗ kɧoáı ©ảʍ khó diễn tả bằng lời cuồn cuộn như thủy triều mãnh liệt ập đến, ngay lập tức thét chói tai tiết d*m thủy.
Âm tinh ẩm nóng phun xuống, cả người Tiêu Diệp run lên, hai khỏa túi thịt lộ ra bên ngoài cũng bị làm ướt. Túi tinh kịch liệt nảy lên, hắn thiếu chút không nhịn được xúc động muốn bắn tinh, côn th*t bảo trì tư thế, ma sát trong đào nguyên cốc của Diệp Huyên. “Nương nương…” Tiêu Diệp thở hổn hển chờ cao triều mãnh liệt qua đi, hắn bắt lấy tay Diệp Huyên đặt lên hai khỏa túi thịt ướt sũng, “Mau sờ sờ nó, cầu nàng…”
Biết rõ cảm giác muốn động nhưng không thể động này rất dày vò, nhưng Tiêu Diệp thật sự luyến tiếc rời đi cái miệng ẩm nóng nhỏ nhắn này. Hắn hận không thể mỗi giây mỗi phút đều đem côn th*t tắc ở trong tiểu huyệt của Diệp Huyên, tuy rằng không thể tận hứng khiến người ta rất khó chịu nhưng ít nhất vẫn còn chút ngon ngọt khác.
Ví dụ như hiện tại, đem chuyện mình bị khinh bỉ trên triều giả bộ đáng thương, Tiêu Diệp dễ dàng đem Diệp Huyên dụ dỗ lên giường. Hắn trước tiên đem cái miệng nhỏ nhắn phía trên của Diệp Huyên trong trong ngoài ngoài ăn sạch một lần, lại dùng ngón tay đem cái miệng nhỏ phía dưới đùa bỡn đến phun nước liên tục. Diệp Huyên không phải là đối thủ của hắn, côn th*t Tiêu Diệp cọ qua cọ lại trên huyệt khẩu của nàng liền khiến nàng vừa khóc ngâm vừa cao trào.
Khối thân thể mẫn cảm này khiến Tiêu Diệp yêu thích không muốn buông tay, hắn yêu nhất là nhìn khuôn mặt Diệp Huyên đỏ hồng nhưng bộ dáng vẫn quật cường. Hoặc là khi bị hắn trêu chọc nửa chừng, Diệp Huyên cắn môi làm bộ không có chuyện gì, khuôn mặt muốn khóc mà không thể khóc quả thật rất đáng thương. Đến cuối cùng thật sự không nhịn được, mới dùng khuôn mặt đầy nước mắt của mình cầu Tiêu Diệp hung hăng làm nàng.
Nữ nhân trên giường bày ra dáng vẻ vừa dè dặt vừa ngây ngô chọc người trìu mến vô cùng. Tiêu Diệp thích nhất là nghe cái miệng nhỏ của nàng nói ra những từ ngữ dâʍ đãиɠ, nó giống như xuân dược mạnh nhất trên thế gian, dụ dỗ hắn như một tên nghiện, một lần lại một lần dùng thủ đoạn càng ngày càng hạ lưu đùa bỡn Diệp Huyên.
Lòng bản tay chạm lên túi thịt ướt sũng, Diệp Huyên giống như bị phỏng hoảng hốt thu tay lại. Tiêu Diệp lại cứng rắn đem bàn tay nhỏ bé kéo trở về xoa bóp, da thịt non mềm tiếp xúc với bề ngoài thô ráp, giống như có một cọng lông chim vuốt qua, khiến Tiêu Diệp kìm không được mà hừ nhẹ. Diệp Huyên đỏ mặt, chỉ đành tùy ý hắn cầm lấy tay mình vỗ về chơi đùa hai túi thịt. Nàng biết Tiêu Diệp nhịn đến khó chịu, nghe nam nhân thở dốc đầy khiêu gợi, nếu như vậy có thể khiến hắn thoải mái một chút, vậy… cũng tốt lắm.
Tiêu Diệp chậm rãi buông lỏng tay. Diệp Huyên học theo động tác của hắn đem túi thịt nắm trong lòng bàn tay xoa nắn. Cảm giác sờ lên hai khỏa này vô cùng kỳ quái, có chút thô ráp, lại trơn trượt co dãn. Nàng cảm thấy bản thân mình đại khái là điên rồi, lại có thể thấy hai túi thịt to này thật đáng yêu.
Đây là nơi yếu ớt nhất của nam nhân, nó nhu thuận nằm trong tay Diệp Huyên, tùy ý Diệp Huyên chơi đùa. Mỗi khi vuốt ve đến chỗ mẫn cảm của Tiêu Diệp, hắn sẽ không tự chủ được mà “hừ ” một tiếng, động tác liếʍ hôn trên người Diệp Huyên cũng triền miên hơn.
Diệp Huyên chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày bản thân lại cam tâm tình nguyện vì một nam nhân làm ra hành động dâʍ đãиɠ đến bậc này. Nguyên nhân cũng rất đơn giản là vì Tiêu Diệp muốn nàng làm như vậy, mà nàng cũng muốn Tiêu Diệp vui vẻ, cũng thích nhìn vẻ mặt tràn ngập tìиɧ ɖu͙© cùng say mê trên mặt Tiêu Diệp.
Ngay tại lúc động tác của nàng ngày càng thuần thục, Tiêu Diệp rốt cuộc không nín nhịn được. côn th*t trong hoa kính không ngừng nảy lên, hai khỏa túi thịt cũng ẩn ẩn nảy lên. Hắn thô lỗ rút côn th*t ra, nắm giữ bổng thân thô to, cấp tốc chuyển động lên xuống.
Diệp Huyên biết Tiêu Diệp có đôi khi không nhịn được sẽ lấy dương v*t ra giải tỏa du͙© vọиɠ. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy hình ảnh da^ʍ mỹ này, hai chân nam nhân mở ra, căn cự vật ướt sũng, bàn tay thon dài nắm lấy nó cấp tốc ma sát, bàn tay kia ngày ngày phê chuẩn tấu chương, cũng nắm qua ngọc tỷ, cũng đùa bỡn qua mỗi tấc da thịt của nàng. Mắt Tiêu Diệp không hề chớp lấy một cái chăm chú nhìn nàng, du͙© vọиɠ cuồng nhiệt trong mắt hắn như đang cắn nuốt Diệp Huyên. Diệp Huyên cảm thấy như đang bị căn côn th*t kia trừu cắm, hắn thô bạo dũng mãnh như vậy, dường như muốn đem tiểu huyệt của mình phá nát.
“Ân a…” Nàng khắc chế không được rêи ɾỉ một tiếng, từ trong hoa tâm phun ra một cỗ d*m thủy, nàng thế nhưng bị Tiêu Diệp thị gian mà cao trào.
Mà Tiêu Diệp cũng đạt tới cao triều, hắn vội vã nói: “Mau tránh ra.” Nhưng Diệp Huyên cả người mềm nhũn ngồi ở chỗ cũ, t*ng trùng đậm đặc bắn ra, phun lên đùi nàng, bụng… Thậm chí còn có một chút vẩy lên trên mặt nàng.
Tiêu Diệp nghiến răng nghiến lợi nhìn trên môi nàng dính một chút bạch trọc, ngay sau đó, hắn phát hiện bản thân lại cứng lên.