Trúc Dạ Tuần một hơi đi tới bên một cái hồ không biết tên, trong cung còn có nơi này, trước kia không phát hiện, cảm giác rầu rĩ trong lòng vẫn không có biến mất, trong đầu đều toàn là những lời của Ninh Băng.
Không phải đã sớm cùng chính mình nói qua rồi sao, hắn là người của vương huynh, chỉ có thể nhìn, chỉ có thể tán gẫu, chỉ có thể giúp hắn chiếu cố, mặt khác, không thể tưởng sao, Trúc Dạ Tuần vì xúc động của chính mình mà hối hận, hắn thật sự không có lý do gì để phát giận, ai.
Ta đường đường là một Vương gia, dưới một người trên vạn người, đáy lòng chân chính khát vọng lại vĩnh viễn không đạt được, chẳng lẽ ông trời muốn vui đùa cùng ta sao.
Vốn tưởng rằng vương huynh lạnh lùng với hắn, phát hiện không được những mặt tốt của hắn, có lẽ, chính là có lẽ, ta còn có cơ hội, cho dù không có, có thể giống như từ trước đến nay cùng hắn thoải mái vui cười, cũng đủ lắm rồi.
Nhưng, mà nay, vương huynh ta, thật không ngờ lại là một người thông minh như vậy, ta còn có thể giống như trước che giấu tâm tư chính mình sao? Cuối cùng, ta ngay cả ở bên cạnh nhìn hắn cười đều không có cơ hội sao?
Trong hồ chiếu ra một dung nhan mỹ miều diễm lệ.
“Vương gia, Vương gia, may mắn tìm được ngài.” Này không phải là Tiểu Ngọc ở trong cung của mẫu hậu sao, nàng như thế nào lại ở đây?
“Chuyện gì?” Trúc Dạ Tuần khôi phục trạng thái cao cao tại thượng.
“Thái Hậu thỉnh ngài đi Nhã hiên.” Tiểu Ngọc đáp lời, Tuần Vương gia thật đẹp, mỗi lần gặp cũng không tự giác tim đập loạn nhịp.
“Đã biết.” Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Trúc Dạ Tuần không có bao nhiêu biểu tình dư thừa, ngoại trừ ở trước mặt người thân, hắn vĩnh viễn là một Vương gia cao ngạo mỹ mạo, và còn ngoại trừ ở bên cạnh người kia nữa.
Chính ta đều cảm thấy giật mình, cùng hắn một chỗ, ta cũng sẽ không là Vương gia, chỉ là một tiểu người hầu cũng thật cao hứng, làm những chuyện mà trước kia không có khả năng làm, nói những câu mà trước kia không có khả năng nói, nhưng mà người nọ luôn ngốc nghếch không hiểu, chỉ cảm thấy là ta dễ bị khi dễ, trời biết, chỉ có hắn mới dám khi dễ ta. Nhớ tới người kia, Trúc Dạ Tuần chỉ có thể cười khổ.
Vẫy vẫy đầu, không muốn nghĩ nhiều, mẫu hậu nghĩ như thế nào lại phái người tìm hắn? Bước nhanh về hướng Nhã hiên.
“U, Tuần nhi, đến rồi à.” Một giọng nói thanh thoát vang lên khi Trúc Dạ Tuần vừa bước chân vào Nhã hiên.
“Nương, Tuần nhi đến đây, di, ca, ngươi cũng ở đây a.” Trúc Dạ Tuần cùng mẫu thân mình chào hỏi, ngoài ý muốn thấy ca ca hắn đã ở nơi này.
“Mẫu hậu……”
“Kêu nương.” Trúc Dạ Thanh vừa hé miệng, đã bị Thái Hậu đánh gãy.
“Nương, ngài bảo ta cùng Tuần đến, là có việc gì?” Trúc Dạ Thanh có điểm đau đầu, hắn còn hàng ta lớn công vụ chưa xử lý xong.
“Ngươi cái đồ bất hiếu tử, không có việc gì thì không thể gọi các ngươi a, lâu như vậy cũng không đến thăm ta, vì thế nương đành phải tự mình thỉnh các ngươi tới thôi.” Thái Hậu lạnh lạnh nói, oán giận đứa con bất hiếu nhà mình.
“Nương, ngài không biết Tuần nhi nghĩ nhiều đến ngài như thế nào đâu.” Trúc Dạ Tuần chạy nhanh đến cọ cọ vào người nương hắn nịnh nọt.
“Tuần nhi chính là có thể nói….”“Ba……”
“Nương, vì sao lại đánh đầu ta, đánh đến choáng váng a.” Nương hắn gần đây tính tình đại biến, trước kia là một người đoan trang nhất mực, hiện tại lại cứ như nương của một gia đình thứ dân bình thường, đôi khi còn có vẻ dữ dằn.
Trước kia nàng thật hiền lành, luôn ôn nhu, nhã nhặn, hiện tại, hắn nhận thấy dường như trên người nương đang tồn tại hai nhân cách khác nhau vậy.
Bất quá, thật ra hắn còn có điểm thích bộ dáng hiện tại của nương, dù sao ở chung như vậy mới càng giống mẫu tử tình thâm, trong gia đình đế vương, khó có được ấm áp a.
“Ngốc điểm không gì không tốt, bất quá xem ngươi cũng không rắn chắc lắm, nhưng phỏng chừng vì tay nương đánh cũng không đau ngươi, ngươi chỉ biết giả vờ, bao lâu không có tới thăm ta a, còn giương môi múa mép dám nói nhớ ta, ân?” Nương của Trúc Dạ Tuần cùng ca ca của hắn, cũng chính là Thái Hậu đây, lúc này thật cường hãn.
“Thanh Nhi, ngươi càng kỳ quái hơn, biểu tình của ngươi như vậy là sao, nương của ngươi vẫn còn sống a.” Đột nhiên quay đầu lại nhắm ngay một đứa con khác.
“Nương, là ta cùng Tuần không tốt, không thường xuyên đến thăm ngài, Thanh Nhi xin bồi tội với ngài.” Trúc Dạ Thanh đầu càng thêm đau, nếu để cho hắn đối phó thiên quân vạn mã cũng không có vấn đề gì, không một chút mặt nhăn mày nhíu, nhưng khi ở trước mặt mẫu thân chính mình, hắn là thật không có cách a.
“Nương, ta cùng ca ca không giống nhau, ta là thật sự nhớ đến nương, ha ha.” Ở trước mặt nương nhà hắn, không thể xưng hô theo kiểu hoàng gia, nếu không khẳng định bị đánh, nhớ tới là hắn liền buồn, vì sao nương luôn chỉ nhắc nhở ca ca một chút là xong việc, còn hắn không hay ho, mỗi lần đều là bị đánh.
“Hãy chấm dứt việc đó, hôm nay cũng không sự gì, chỉ muốn từ đi hai đứa con bất hiếu các ngươi mà thôi.” Thái Hậu xinh đẹp trên mặt viết biểu tình.
“Nương lớn nhất, nương nói cái gì là cái đó, đúng không, ca?” Trúc Dạ Tuần thông minh kéo lão đại nhà hắn xuống nước.
“Ân, Tuần nói đúng.” Trúc Dạ Thanh chỉ có thể gật đầu, còn biết làm gì hơn.
“Được rồi, đừng giả vờ nữa, hừ, ta chỉ biết ta nuôi không các ngươi, chẳng có chút thật tình, đều đi cả đi, ta không muốn thấy mặt hai người các ngươi nữa.” Nương của bọn họ lên tiếng đuổi người.
“Nương, ta không đi, ngài đánh ta, ta cũng không đi, ta muốn bồi ngài ăn ngọ thiện.” Hắn còn không biết nương đây là đang hờn dỗi nói mát sao, nếu hắn đi thật, nương hắn có thể trở mặt mà dùng gậy gộc đánh gãy chân hắn.
“Ta cũng không đi.” Trúc Dạ Thanh cũng chạy nhanh cho thấy thái độ.
“Này còn coi được một chút, Tiểu Ngọc, hai vị gia của chúng ta tại đây dùng bữa, chuẩn bị nhiều điểm ăn ngon a.” Mẫu thân xinh đẹp thật vừa lòng cái khung cảnh hoà thuận vui vẻ này.
“Kia, Thanh Nhi a, nghe nói con của ta gần đây có một nam phi làm cho ngươi rất đỗi tình thâm a, có phải hay không?” Đột nhiên vị mẫu thân đại nhân xinh đẹp này ôn hoà hỏi đứa con lớn nhất nhà nàng.
“Không có.” Trúc Dạ Thanh trả lời ngắn gọn.
Trúc Dạ Tuần kinh ngạc nhìn nương hắn, nương cứ như thần ấy, chuyện gì đều biết, ca ca không phải bí mật làm việc này sao.
“Nói thật.” Thanh âm có điểm lạnh.
“Có.” Cũng chỉ có người này Trúc Dạ Thanh không có cách a.
“Dù sao ngươi cũng đã có con, sẽ không sầu vì đã có người kế thừa vương vị, ta không ngại nếu ngươi đem hậu cung của ngươi phân phát.” Ngữ khí thật giống như là đang vẽ đường cho hươu chạy, Trúc Dạ Tuần ở bên cạnh buồn bực.
“Ta để ý.” Ngắn gọn trả lời.
“Nam nhân, thật lòng tham, hừ.” Đánh giá là như vậy.
“Tuần nhi?” Đột nhiên nhắm ngay tiểu nhi tử.
“Có chỉ thị gì, nương?” Hắn gần nhất cùng nương nói chuyện, sẽ không tự chủ cùng nàng một cái giọng, cũng không biết nương là cùng ai học, đó là một câu đố nha.
“Ca ca ngươi nhiều phi lắm thϊếp làm ta sầu, nhưng mà ngươi đến bây giờ còn không có phi tử ta càng sầu, nói một chút đi, nếu dám nói không ý tưởng, ta sẽ cho người tìm ở trên đường cái một cô nương xấu nhất đưa cho ngươi làm vợ.” Nương khi cùng hắn nói chuyện không có thời điểm ôn hòa, này là uy hϊếp a.
“Cái kia, nương, ta có ý tưởng, ai nói ta không có a……” Trúc Dạ Tuần cười như mếu, có điểm xuất mồ hôi, hắn tìm cái lí do gì để thoái thác đây.
“Nga? Nói nói……” Trên gương mặt xinh đẹp của nương hắn rõ ràng viết — tin ngươi mới là lạ.
“Nương, ngài tha ta đi, ta tại sao lại mệnh khổ như vậy a……” Trúc Dạ Tuần chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ — khóc thét, nương hắn gì cũng không sợ, chỉ sợ hắn khóc thét, nàng nói so với quạ đen kêu còn khó nghe hơn.
Đương nhiên làm cho nương hắn tối không chịu nổi là trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn xuất hiện cái loại biểu tình không chút phối hợp này, hắn biết, nương hắn, thích nhất dung mạo tuyệt mỹ của hắn, cũng chỉ có lúc này đây, Trúc Dạ Tuần mới thầm cảm tạ mình may mắn có gương mặt đẹp.
“Đứa lớn đứa nhỏ, ai cũng không làm cho người ta bớt lo, đều muốn tức chết ta, huynh đệ các ngươi lập tức biến mất trước mắt ta ngay.” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lời kia vừa thốt ra, hai huynh đệ thật sự không còn nhân ảnh.
“Mỗi lần đều như vậy, ngươi nói ta đúng là không một ai tri kỷ a, Tiểu Ngọc, ngươi nói, ta đúng là có hai đứa nhỏ không hay ho như vậy a.” Thái Hậu tích tụ, ăn lấy ăn để bánh hoa quế cao mà nàng thích nhất, ăn rất ngon miệng.
Tiểu Ngọc căn bản không tiếp lời, loại tiết mục này, nàng quen mắt rồi.
***************
Ninh Băng lại chán đến chết, hắn đi đi lại lại trong viện, hoa, cây nho, đều tưới ba lần nước, nếu còn tiếp tục phỏng chừng đều bị ngập úng.
“Linh Lung, ta hảo nhàm chán nga.” Hắn đối với người duy nhất có thể đáp lại tiếng hò hét của hắn nói.
“Công tử, vậy thì ngươi đi đọc sách đi.” Linh Lung vừa làm việc vừa đề nghị.
“Ngươi đang nói giỡn à? Ta làm sao mà xem hiểu cái gì là [chi, hồ, giả, dã] a, Linh Lung, ngươi là cố ý, ngươi đều có sự làm, ta không có, hay là ngươi cho ta phụ một chút đi.” Ninh Băng chưa từ bỏ ý định, một trăm linh tám lần muốn quét sân dọn cỏ gì đó, nhưng Linh Lung nhà hắn luôn không đồng ý.
“Công tử, ngài vẫn là nghỉ ngơi đi.” Linh Lung thật kiên quyết, công tử gia kêu rên nàng làm bộ không nghe thấy.
“Ai, ta thật không nên để Trúc Dạ Tuần tức giận bỏ đi, nếu không còn có thể khi dễ hắn, tốt xấu cũng có cái mà tiêu khiển a. Không đúng, hắn đi thì kệ hắn, thiết, tự nhiên không có việc gì hướng ta phát giận, Vương gia rất giỏi a, hừ.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, trong lòng còn có điểm buồn bực, Trúc Dạ Tuần khi không lại phát giận với hắn, cho dù bình thường bị khi dễ hắn cũng không có như thế, hôm nay đây là làm sao vậy.
“Công tử, ngài cũng đừng than thở nữa, Tuần Vương gia luôn để cho ngài khi dễ, ngài cũng nên nhường nhịn hắn một lần a.” Linh Lung thay Tuần Vương gia bênh vực kẻ yếu.
“Linh Lung, ngươi lại ăn cây táo rào cây sung rồi.” Ninh Băng vừa nghe Linh Lung lên tiếng giúp đỡ Trúc Dạ Tuần, hắn mặc kệ.
“Công tử, Linh Lung không có, ngài không phải cảm thấy nhàm chán sao, chúng ta cũng không quen người nào khác, ngài nhịn một chút, không phải là đã có người cho ngài giải buồn rồi ư.” Linh Lung bất đắc dĩ.
“Ai……” Đây là lần thứ một trăm lẻ chín Ninh Băng thở dài.
“Phải chết không sống, để làm chi?” Thanh âm của Trúc Dạ Tuần đột nhiên xuất hiện.
“A, ngươi tới rồi.” Ninh Băng nghe thấy thanh âm này liền hưng phấn.
“Hừ, ngươi còn tới a, còn tưởng rằng ngươi không muốn đến đây nữa chứ.” Hưng phấn một chút, nhớ tới buổi sáng không thoải mái, Ninh Băng lại thấy tức giận không thôi.
“Ta nói ngươi, nhường nhịn ta một lần cũng có chết đâu. Mà hình như ta vừa nghe thấy có người nói nhớ đến ta a.” Trúc Dạ Tuần cho Ninh Băng một quyền.
“Thiết, ta muốn ói ra, ai nhớ ngươi.” Ninh Băng đánh trả lại một quyền.
“Tốt lắm, nhị vị chủ tử, uống điểm trà, hàng hàng hỏa a.” Linh Lung hợp thời xuất hiện.
“Linh Lung, ta đem đồ ăn ngon cho các ngươi.” Trúc Dạ Tuần xuất ra một cái bọc nhỏ, đó là hắn từ chỗ nương hắn mượn gió bẻ măng, đều là điểm tâm thượng đẳng trong cung.
“Vương gia ngài thật tốt a, luôn nhớ thương công tử nhà ta.” Linh Lung mặt mày hớn hở.
“Có ích lợi gì, người ta căn bản không cảm kích a.” Trúc Dạ Tuần ngữ khí ai oán.
“Hừ, lại giả vờ.” Ninh Băng bĩu môi đáp lại.
“Ai, Trúc Dạ Tuần, buổi sáng ngươi là uống nhầm thuốc gì rồi đúng không, hay là tâm tình không tốt? Nếu ngươi thật sự tâm tình không tốt, ta đây liền cố mà để cho ngươi phát tiết một chút.” Ninh Băng đối với chuyện buổi sáng vẫn là thật không hiểu.
“Buồn bực khi rời giường.” Trúc Dạ Tuần bịa đại một cái lý do.
“A? Ta vựng, không nói quên đi.” Ninh Băng tin tưởng mới là lạ.
“Cái kia, ta có điểm không thoải mái, có thể cho ta chén nước uống không?” Một phu nhân trung niên đột nhiên xuất hiện ở trong viện, thanh âm đột ngột vang lên làm cho hai người đang tán gẫu hoảng sợ.
“Ngươi……” Trúc Dạ Tuần chỉ vào người tới nói không nên lời, miệng giương rộng, nương hắn, sao lại đến đây?
Hắn vừa định hỏi, thấy ánh mắt nương hắn trừng một cái cảnh cáo, liền lùi về.
“Vị phu nhân này, ngài lạc đường? Linh Lung, thượng trà, mời ngài ngồi.” Ninh Băng nghĩ người trong thiên hạ đều mù đường giống như hắn.
“Cũng có thể nói như thế, trong hoàng cung này quá lớn, ha ha, công tử, ngài là?” Nương của Trúc Dạ Tuần, Thái Hậu đại nhân làm bộ như người qua đường.
“Ta gọi là Ninh Băng, cư ngụ ở viện này, về phần người này, ngài có thể xem nhẹ.” Ninh Băng nói chuyện vẫn đang thật tổn hại Trúc Dạ Tuần.
Trúc Dạ Tuần há hốc mồm, này rất thái quá đi, trực tiếp liền không nhìn hắn?
“Ta họ Thi, công tử cứ kêu ta là Thi phu nhân được rồi, ta có thể xưng hô ngươi là Băng nhi không?” Thái Hậu đại nhân thật ra từ trước đến nay vẫn rất thuần hậu.
“Ân, tốt, ta không ngại, ngài nói ngài là Thi phu nhân?” Thật trùng hợp a.
“Đúng vậy, ha ha, ta là phi tử không biết tên của tiên hoàng, không có con cái, cũng chỉ có thể ở trong cung này chết già, ngươi nói ta có đáng thương không?” Thái Hậu đại nhân giả vờ thập phần đáng thương.
Nương hắn họ Thi, hắn một chút cũng không biết, còn có, không có con cái là có ý gì, Trúc Dạ Tuần mặt có chút run rẩy, nhưng chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ mà thôi.
“Đáng thương, phu nhân, hai ta đồng mệnh tương liên. Phu nhân, ngài như thế nào chỉ có một mình, bên cạnh không nha hoàn nào hầu hạ sao?” Ninh Băng giống như gặp được tri âm.
“Không có, chỉ có mỗi mình ta cơ khổ, ở tại một nơi so với nơi này của ngươi còn nhỏ hơn.” Này Thái Hậu nói dối mà ánh mắt còn sáng như tuyết như vậy, Trúc Dạ Tuần ở bên cạnh bội phục, viện ngoại đang giấu một nha hoàn run rẩy trong một góc.
“Ta so với ngài còn tốt hơn, ta còn có nha hoàn, ngài uống nước đi.”
“Ân, nước này, hảo uống.”
Ninh Băng cùng đại thẩm đáng thương trong mắt hắn càng tán gẫu càng hăng say, hai người đều đem vị Tuần Vương gia kia vứt sang một bên.
Ninh Băng là người mù, nương hắn trên người vật liệu may mặc đều là thượng thừa, vậy mà tên này lại không nhìn ra. Nương a, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì, dù sao nhất định không phải là chuyện tốt gì, hắn muốn té xỉu vì xúc động quá.