Ngược Đãi Thành Yêu

Chương 123: Đảm đương kỵ sĩ

Nhìn Lạc Ngạo Kỳ khó chịu rời đi, Linh Dịch rất buồn cười, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ này của Lạc Ngạo Kỳ , sau đó hình như cậu nhớ tới gì đó, nghi hoặc nhìn Kỳ Thụy.

“Cậu thật muốn người phụ nữ kia?”

Cậu có chút không tin, tuy rằng trên người Kỳ Thụy toàn là hơi thở lưu manh, cà lơ phất phơ, nhưng bên trong lại là một kẻ máu lạnh, Kỳ Thuỵ ở trong căn cứ hai năm cũng chưa chạm qua cô gái nào, sao có thể đang yên đang lành mà nảy sinh khát vọng chứ.

Kỳ Thụy hài hước cười cười: “Tiểu mẫu ngưu kia không dễ dàng thuần phục vậu đâu.”

“Tiểu mẫu ngưu?” Linh Dịch sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt hưng phấn nhìn Kỳ Thụy: “Thành thật khai ra đi! Tối hôm qua cậu cùng cô gái kia đã xảy ra chuyện gì? Nghe khẩu khí này hình như cậu rất thích thú.”

Kỳ Thụy tùy ý nhún nhún vai, lười biếng nói: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ, không phải như cậu nghĩ.”

“Vậy thì là loại nào?” Kỳ Thụy càng không nói, Linh Dịch càng thêm tò mò.

“Chính là cái gì cũng không xảy ra.” Kỳ Thụy nở ý cười sâu xa.

Linh Dịch nghi ngờ nói : “Vậy vừa rồi vì sao cậu lại nói như vậy, có rất nhiều người nghe được đấy, không chừng bây giờ tất cả mọi người đều đã biết cô gái kia là người của cậu rồi, sau này nhất định không có ai dám trêu chọc cô ấy, cậu đây là đang giúp cô gái kia sao, tại sao vậy?”

Ánh mắt Kỳ Thụy hơi hơi lập loè một chút, ngay sau đó cười nói: “Xem như thù lao của cô ấy đi, người lưu manh như tôi cũng muốn nếm thử cảm giác làm kỵ sĩ.”

Linh Dịch giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, lập tức cười ầm ầm lên : “Ôi thiên a! Kỳ Thụy của chúng ta cũng có ngày làm kỵ sĩ sao, kỳ tích …… Kỳ tích a……”

Kỳ Thụy đánh một quyền đánh qua : “Tiểu tử ngươi ngứa mồm ?!”

Đối mặt một quyền vui đùa của Kỳ Thụy , Linh Dịch cười nói: “Đừng đừng đừng! Tôi không dám đánh với cậu, ai mà không biết tôi ở trong căn cứ chỉ là thứ ba, kêu tôi đánh với người đứng đầu , tôi sẽ thiệt thòi lớn a.” Nói trực tiếp xoay người chạy.

Kỳ Thụy bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiểu tử Linh Dịch vô cùng xảo quyệt.

Nhìn về bóng dáng tinh tế đang huấn luyện cách đây không xa, đáy mắt hắn có chút hoảng hốt, không nghĩ tới Kỳ Thụy hắn trong bất tri bất giác lại vào vai kỵ sĩ, cô gái này thật đủ may mắn……

-----------

Trong một lâu đài cổ của gia tộc Thánh Mặc La Á, một chàng trai non nớt đang thong thả dùng bữa tối, bên cạnh có một người đàn ông ước chừng hai mươi lăm tuổi đang báo cáo những tin tức thu được.

“Chủ tử, trong căn cứ truyền đến tin tức, Hạ Miều bị một vị hoàng tử nước E nhìn trúng, người trong đó không ai dám trêu chọc cô ấy."

Thánh Mặc La Á Qua Lạc chầm chậm nhấm nuốt đồ ăn trong miệng, gương mặt trắng nõn có vẻ vô cùng đáng yêu, đặc biệt là khóe môi còn đang phác hoạ ra ý cười, càng khiến cho người xem yêu thích không thôi.

Đợi nhai hết đồ ăn trong miệng xong mới chậm rãi mở miệng : “Anh Ba thân ái của tôi đã biết chưa?”

“Đã biết.” Người đàn ông gật gật đầu nói.

Người này tên là Tư Phất, là thủ hạ của Thánh Mặc La Á Qua Lạc.

Ý cười trên môi Thánh Mặc La Á Qua Lạc càng thêm rõ ràng : “Vậy anh ta có hành động gì hay không ?”

Tư Phất hơi hơi nhíu mày: “Tạm thời không có, nhưng hắn ta sai người nói với căn cứ, muốn ba tháng sau Hạ Miều phải ra ngoài.”

“Ha hả ~ xem ra Anh Ba thân ái của tôi thật sự rất thích Hạ Miều a, mới chỉ nghe được tin tức này mà đã đứng ngồi yên.”

Thánh Mặc La Á Qua Lạc cầm khăn lên xoa miệng, sau đó nói một cách công đạo : "Kêu người chú ý từng hành động của Anh Ba, hắn nhất định sẽ có hành động khác, nếu Anh Ba đã để ý người phụ nữ kia đến vậy, thì phận làm em trai như tôi cũng nên chăm sóc chị dâu có phải không ? Truyền tin tức đến cho hai vị anh trai tốt của tôi, nói không chừng bọn họ còn có thể cho tôi một chuyện vui khác ……”

Thanh âm rõ ràng rất ngây ngô, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được một mùi chết chóc, Tư Phất lập tức nghe hiểu ý trong lời Thánh Mặc La Á Qua Lạc , gật gật đầu.

“Thuộc hạ biết nên làm thế nào.”

Tư Phất đi rồi, Thánh Mặc La Á Qua Lạc đứng dậy đi đến bên sô pha, trên ghế có một con rắn nhỏ bằng ngón tay, một màn kỳ lạ cũng theo đó mà phát sinh.

Chỉ thấy con rắn nhỏ vươn lưỡi liếʍ liếʍ ngón tay Thánh Mặc La Á Qua Lạc, rồi sau đó ngoan ngoãn bò lên lòng bàn tay hắn.

“Tiểu Võng, để cho người khác chạm vào người phụ nữ kia tôi thấy rất đáng tiếc, hay là ngươi đi thử xem? Thay tôi thử nghiệm một chút, nếu không tồi thì giữ lại, đừng để cho người khác chạm vào, dù sao cũng là phụ nữ Anh Ba coi trọng, tôi cũng muốn nếm thử xem cô ta có hương vị gì a……”

Lời nói thân mật lại lộ ra một chút lạnh lẽo, khiến những người hầu xung quanh run lên, ngay sau đó đã bình thường trở lại.

Tiểu Võng thân mật liếʍ liếʍ lòng bàn tay Thánh Mặc La Á Qua Lạc, rồi sau đó chỉ thấy một bóng xanh hiện lên, bàn tay Thánh Mặc La Á Qua Lạc đã rỗng tuếch.

Một cô người hầu thấy vậy sợ tới mức kêu lên, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì vội vàng quỳ trên mặt đất hướng về Thánh Mặc La Á Qua Lạc xin tha.

“Thiếu gia tha mạng…… Thiếu gia tha mạng……”

Thánh Mặc La Á Qua Lạc nhướng mày, tiếng cười non nớt chậm rãi vang lên: “Gần đây cũng chưa có người phạm sai, các bảo bối của tôi đều đói bụng rồi, hầu gái nhỏ đây đúng là tri kỷ a.”

Không cần Thánh Mặc La Á Qua Lạc phân phó, quản gia đã sai người đem cô người hầu kéo xuống.

---------

Hai ngày này Hạ Miều cảm giác được hạng mục huấn luyện tăng thêm rất nhiều, thậm chí còn có mục sinh tồn nơi đất hoang cùng mục đấu hạng.

Lúc đi vào rừng Hạ Miều đã biết phía sau có người đi theo cô, xem ra kẻ đó nhẫn nại được hai ngày rốt cuộc không nhẫn nại thêm được nữa.

Đi đến một chỗ rộng rãi, Hạ Miều xoay người quát to : “Đi ra !”

Qua nửa ngày, ở lúc Hạ Miều sắp hết kiên nhẫn thì sau cây mới nhốn nháo đi ra sáu người đàn ông.

“Phản ứng của cô em không tồi, nếu đã bị em phát hiện thì mấy anh đây cũng không chơi trốn tìm với em nữa, mấy ngày nay Kỳ Thụy đều không đi tìm em, chắc em gái đây cũng rất tịch mịch đi, không bằng để mấy người bọn anh thỏa mãn em, em thấy thế nào?”

Một người trong đó da^ʍ uế nói, đáy mắt là nồng đậm tìиɧ ɖu͙©.