Nháy mắt yên lặng làm Thụy Phỉ Á cùng Thẩm Ngoạt đang nói chuyện cũng đồng thời nhàn nhạt liếc mắt một cái, rồi sau đó cũng làm như không có chuyện gì.
Thẩm Phi thần sắc bạo nộ cũng dần dần bình ổn xuống. Trầm mặc nửa ngày, trên mặt lại lần nữa treo lên nụ cười sáng lạn.
"Xem ra Hi điện hạ đối với bảo bối nhà ta rất tốt, trong khoảng thời gian này cảm ơn điện hạ đã dốc lòng chăm sóc, chờ ta cùng Nhiêu nhi kết hôn nhất định sẽ nhớ phát thiệp cho điện hạ, cùng nâng ly để biểu đạt lòng biết ơn."
Lời nói trêu đùa lập tức làm Thụy Phỉ Á cùng Thẩm Ngoạt ngừng nói chuyện với nhau, bao gồm Thụy Phỉ Hi, ba người đồng thời nhìn về phía Thẩm Phi.
Nhà ăn vốn dĩ ồn ào nháy mắt liền yên ắng, quanh quẩn một cỗ áp lực.
Hạ Nhiêu cũng âm thầm kinh hãi nhìn về phía Thẩm Phi, trên mặt hắn treo nụ cười sáng lạn. Đôi mắt cong cong giống như hồ ly, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc.
Đáy mắt Thẩm Ngoạt phủ lên một tầng lạnh lẽo, trong mắt mang theo một tia cảnh cáo nhìn về phía Thẩm Phi. Ngay sau đó nhìn về phía Thụy Phỉ Hi cùng Thụy Phỉ Á hơi hơi mỉm cười
"Thẩm Phi chỉ đùa một chút, hai vị điện hạ không cần để ý." Nói xong, nâng ly rượu lên. Thụy Phỉ Á cũng cười ôn hòa, nâng ly. Chẳng qua cặp mắt xanh lam lại ẩn chứa mạch nước ngầm.
Thụy Phỉ Hi lại không có bất kì động tác gì, chỉ là cười như không cười nhìn Thẩm Phi, giống như đang chờ hắn nói chuyện. Thẩm Phi cũng nhìn Thụy Phỉ Hi, sau đó liền vươn ngón tay quơ quơ với Thẩm Ngoạt .
"Anh, em không có nói giỡn ~ Nhiêu nhi sẽ là thiếu phu nhân Thẩm gia."
Sắc mặt Thẩm Ngoạt nháy mắt lạnh xuống, mang theo một tia cường thế. Chỉ là Thẩm Phi làm như không thấy, vẫn không chút nào để ý mà đối diện cùng Thụy Phỉ Hi.
Tầm mắt hai người giao nhau ở trên đỉnh đầu Hạ Nhiêu , trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng. Thậm chí Hạ Nhiêu còn xuất hiện ảo giác, giống như nghe được tiếng binh khí chạm nhau.
Cô thật sự thực vô tội a, đêm nay cô cái gì cũng không làm, vì sao ngồi không cũng trúng đạn?!
Sớm biết rằng sẽ bị biến thành pháo hôi, ngòi nổ, cô tuyệt đối sẽ không để cho Thụy Phỉ Hi mang cô tới nhà ăn.
Thời điểm lửa càng cháy càng mạnh, Thẩm Phi đột nhiên đứng lên, vô cùng tự nhiên đem Hạ Nhiêu từ trong lòng Thụy Phỉ Hi ôm lên, ý cười liên tục nói.
"Dù sao cũng là vị hôn thê của ta, vẫn là để ta ôm tốt hơn, đúng không? Thụy Phỉ Hi điện hạ."
Đáy mắt Thụy Phỉ Hi như sóng biển thổi quét qua, quay cuồng một mạt sát khí, ngay sau đó lại giống như thủy triều lui xuống, khoé môi hiện lên nụ cười.
"Đương nhiên."
Nếu không Thẩm Phi sao có thể dễ dàng ôm Hạ Nhiêu từ trong tay hắn đi. Hắn nên kiên trì chờ một chút đi, nếu Hạ Nhiêu có thể ở trong nghịch cảnh trở nên lớn mạnh, mặc kệ nàng là của ai, cuối cùng nàng chỉ có thể là của hắn.
Thẩm Phi muốn hoàn toàn có được Hạ Nhiêu? Chỉ cần Thẩm Phi dám để ngày đó đến, hắn bảo đảm đưa cho hắn ta một phần đại lễ mà cả đời không thể quên được......
"Ta chờ uống rượu mừng của Thẩm thiếu." Chỉ cần ngươi có cái mạng đó!
Con ngươi Thụy Phỉ Hi tràn ngập huyết tinh làm Hạ Nhiêu không tự giác run rẩy, lần đó ở trên xe cũng nhìn thấy biểu tình như vậy.
Hạ Nhiêu biết, Thụy Phỉ Hi động sát ý với Thẩm Phi, có lẽ sẽ từ giờ phút này sẽ xem hắn như một người chết không tồn tại. Hạ Nhiêu có thể cảm nhận được, Thẩm Phi, Thẩm Ngoạt cùng Thụy Phỉ Á cũng cảm nhận được.
Thẩm Ngoạt lạnh lùng nhìn Thẩm Phi, cái gì không làm, lại đi kéo chân sau!
Một chuyện làm ăn tốt cứ thế mà bị hủy, hắn hao tâm tổn sức mới đàm phán thành, kết quả đã bị hai ba câu của thằng nhãi này đánh trở về nguyên hình.
Chẳng qua, Thẩm Ngoạt buồn bực Thẩm Phi thế nào, hắn cũng cực kỳ bênh vực người của mình, tôn nghiêm một đế vương sao có thể để người khác tuỳ ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ?
Thẩm Ngoạt toàn thân khí thế âm lãnh, nghênh diện về phía Thụy Phỉ Hi: "Đến lúc đó nhất định sẽ không quên hai vị điện hạ."
Thấy vậy, trong mắt Thụy Phỉ Á cũng tụ lại sương mù, tuy rằng vẫn nho nhã như cũ, nhưng lại mang theo một cỗ sát khí mạnh mẽ, khí thế đế vương ở trên người hắn cùng Thẩm Ngoạt không ngừng được chiếu rọi, đánh thành ngang tay.