Cảm nhận được một đạo tầm mắt quen thuộc, Hạ Nhiêu ngước mắt nhìn về phía đôi mắt đào hoa giảo hoạt giống như hồ ly, trong đầu Hạ Nhiêu dần dần hiện lên một hình ảnh.
Hạ Nhiêu rốt cuộc nhớ ra đó là người đàn ông bị cô thiếu chút nữa cắn hư..., đôi mắt này giống như đúc với Thẩm Ngoạt.
Đối với ký ức đêm đó cô rất mơ hồ, mà thời điểm ở đế Đế Lan Tư, Mạch Tuyết cũng không đề cập quá nhiều về mấy người đó, cho nên cô không biết ai là ai.
Bao gồm Thẩm Ngoạt , cô cũng chỉ biết tên của hắn, bối cảnh cùng mặt khác cô cũng không biết rõ.
Đem biểu tình Hạ Nhiêu cất vào đáy mắt, cảm giác được trong mắt cô có sự quen thuộc, Thẩm Phi cười, cười rất sáng lạn.
"Hóa ra Nhiêu nhi vẫn nhớ rõ tôi, quả nhiên, tôi ở trong lòng em là đặc biệt nhất, để tôi long trọng tự giới thiệu một chút, tôi tên Thẩm Phi, Thẩm Ngoạt là anh trai tôi, Nhiêu nhi cần phải nhớ kỹ a~ , không những không nhớ rõ người mà còn không biết tên, như vậy người ta sẽ rất đau lòng."
Một bên Thẩm Ngoạt có chút kinh ngạc nhìn em trai của mình.
Một người như đứa trẻ như vậy, thật sự là đứa em xảo trá hung tàn của hắn sao?!
Kỳ thật ngay cả Thẩm Phi cũng bị cử chỉ của mình làm cho hoảng sợ, ai cũng không thấy được sau khi hắn nói xong, khóe miệng hơi hơi động. Nhìn thấy Hạ Nhiêu nhận ra hắn, đáy lòng hắn rất vui vẻ, thậm chí có một tia kích động.
Trong mắt Thẩm Ngoạt Thẩm Phi rất kỳ lạ, nhưng trong mắt Hạ Nhiêu hắn lại là có mục đích riêng, cô chắc chắn thằng nhãi này chính là cầm thú trong ngoài không giống nhau.
Thụy Phỉ Hi ánh mắt hơi đổi, nói nhỏ vào bên tai Hạ Nhiêu: "Thân ái cùng em trai Thẩm tổng rất thân thiết?"Rõ ràng là nói nhỏ, nhưng âm lượng đủ để cho ba người nghe rõ.
Hạ Nhiêu thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu nói: "Không thân."Hiển nhiên đáp án này làm Thụy Phỉ Hi rất vừa lòng.
Đương nhiên cô biết trong lời nói Thụy Phỉ Hi có ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thông minh như hắn, sao mà không đoán ra quan hệ của cô cùng Thẩm Phi.
Cô chỉ là vật phẩm bị bọn họ lợi dụng mà thôi.
Ngữ khí nhẹ nhàng làm sắc mặt Thẩm Phi hơi ám, ngay sau đó làm vẻ mặt ủy khuất: "Nhiêu nhi thật là biết làm tổn thương người khác, chúng ta đã sớm là một thể, sao có thể nói không thân được......"
Dáng vẻ đáng thương kia giống như Hạ Nhiêu là người vứt bỏ hắn.
Cô xem như đã hiểu chân lý cao thủ ở ngoài đời, xem đài truyền hình thấy những người được trao giải ảnh đế, nhìn lại những người được giải ảnh đế đó so sánh với bọn họ quả thật là như gặp được sư phụ.
(Ý nói mấy anh này giả vờ diễn trò rất hay )
Thụy Phỉ Hi ôm Hạ Nhiêu chậm rì đi tới trước bàn cơm, ngồi xuống đối diện Thẩm Phi, sau đó hướng về phía Thẩm Ngoạt cười tà tứ: "Em trai Thẩm tổng thật sự thú vị, tốt nghiệp trung học rồi sao?"
Hạ Nhiêu rũ đôi mắt xuống, cao! Thật sự là cao!
Bản lĩnh kɧıêυ ҡɧí©ɧ thật sự rất ngoan độc.Hắn trực tiếp châm chọc Thẩm Phi cùng học sinh trung học không có gì khác biệt, ấu trĩ đến cực điểm.
Còn may Thụy Phỉ Hi chưa nói thành mới học xong vườn trẻ, chẳng qua Hạ Nhiêu biết hắn không phải không nghĩ tới nói, chỉ là nhìn hình dáng Thẩm Phi rất lớn dùng từ vườn trẻ để hình dung có chút không thực tế, ngược lại có vẻ chính hắn ánh mắt có vấn đề.
Đáy mắt Thẩm Phi hiện lên một tia lãnh khốc, vẫn cười nói với Thụy Phỉ Hi: "Lớn hơn hai cấp so với Thụy Phỉ Hi điện hạ, xem như tốt nghiệp."
Hạ Nhiêu thiếu chút nữa duỗi ngón tay cái cho hắn, tốc độ phản kích đủ hiệu suất.
Cho dù là không tốt nghiệp, nhưng cũng lớn hơn Thụy Phỉ Hi hai cấp, vậy nếu hắn là học sinh trung học, Thụy Phỉ Hi tuyệt đối bị áp.
Đang lúc Hạ Nhiêu suy đoán Thụy Phỉ Hi sẽ phản kích thế nào, liền nghe thấy giọng nói mị hoặc vang lên: "Thì ra là thế, hoá ra là lớn tuổi."
Hạ Nhiêu lập tức nghẹn ở cổ họng. Đầu óc Thụy Phỉ Hi thật đúng là rất nhanh, vừa mới nói người ta ấu trĩ, bây giờ lại nói Thẩm Phi tuổi lớn ngu dại.
Thẩm Phi nhịn rồi lại nhịn, vẫn duy trì nụ cười trên mặt: "Lớn tuổi rất tốt, thành thục, Nhiêu nhi thích thành thục."
Đủ vô sỉ!
Hạ Nhiêu âm thầm trợn mắt, ngay cả Thẩm Ngoạt cùng Thụy Phỉ Á nãy giờ vẫn chưa nói gì, khóe mắt cũng đã hơi động.
Thụy Phỉ Á nhìn thoáng qua Thẩm Ngoạt đang trầm mặc, ánh mắt giống như muốn nói, người vô sỉ này, thật sự là người Thẩm gia? Không có bị đánh tráo?
Đôi mắt Thẩm Ngoạt trầm trầm, tựa như đang trả lời, tuyệt đối là bản chính trăm phần trăm.