Đối mặt với tình trạng này, Phùng Chí Viễn cũng không thấy mình làm sai cái gì.
Lúc này hắn chỉ nhìn thấy một đống binh sĩ miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, pháp luật điều lệnh, toàn bộ đều là ỷ thế hϊếp người.
Bởi vì Bạch Thanh là nữ nhi của thái phó, được hoàng thượng sủng ái như thân sinh nữ nhi, nàng đoạt trượng phu của người khác.
Sau đó còn cố ý thiết kế bẫy gài Ký vương bị thương đưa đến đây, muốn vu oan hãm hại người trong lòng hắn.
Trên đường lên kinh hắn nhìn nàng ngày ngày vất vả, vẫn duy trì tâm tính thiện lương lạc quan.
Cho dù bị trượng phu của nàng phản bội, nàng lại vẫn như cũ ôn nhu che chở huyết mạch của bọn họ.
Cho dù người bên ngoài cười nhạo cùng bức bách như thế nào, nàng vẫn kiên cường đứng thẳng lưng, thản nhiên đối mặt.
Nàng tốt đẹp như vậy, mà hắn lại không có được. Hắn rất hâm mộ, rất ghen tị, cũng rất hận nam nhân kia từng có được nàng, mà không biết quý trọng nàng. Hắn vô cùng thống hận những người muốn thương tổn nàng.
Bọn họ lên kinh, bất quá chỉ muốn cầu một cái công đạo mà thôi.
Bạch gia là thân tín của hoàng thượng, Viên Mậu Lâm là tân khoa Trạng Nguyên, mà bọn họ, bất quá chỉ là một lãng tử giang hồ cùng một nông phụ nho nhỏ, bọn hắn sao có thể đấu với bọn họ, làm sao cầu được một cái công đạo?
Công đạo, sẽ không vì bọn họ, bá tánh bình dân mà tồn tại.
Cục diện lúc này, hắn nên sớm dự đoán ra, lại cố tình xem nhẹ đắm chìm trong sự thiện lương của nàng.
Bọn họ gặp tình cảnh này, đều là lỗi của hắn, là hắn không có cân nhắc, cũng chưa từng phòng bị mà tạo ra.
Cho nên, dù phải trả giá bằng tính mạng của chính mình, hắn tuyệt đối không thể để nàng bị người thương tổn mà không thể phản kháng.
Nghĩ đến đây, Phùng Chí Viễn túm chặt y phục của Ký Vương, mũi kiếm sắc bén, càng tới gần cổ hắn, chắc là vô ý, cắt qua da thịt, máu tươi chảy ra, dọc theo mũi kiếm một giọt một giọt rơi xuống đất.
Mắt thấy máu tươi, Kiêu kỵ binh cùng cận vệ doanh không khỏi hít một ngụm lãnh khí, muốn xông lên phía trước để giải cứu.
Trong lòng Tô Mai cũng kinh hãi, chân tay lạnh ngắt.
Nếu Ký Vương gặp chuyện không may, thì nàng cùng hài tử sẽ chôn cùng hắn.
Tiểu Uy còn nhỏ như vậy, từ lúc sinh ra đến giờ, ngay cả phụ thân cũng chưa liếc nhìn một lần, ngay cả nương còn không kịp kêu, liền chết theo bọn họ, sao nàng có thể chịu được!
- Không!
Nước mắt của nàng chảy xuống, lúc này, nàng thật sự bi thương thống khổ.
Nàng chậm rãi quỳ lết đến chổ Phùng Chí Viễn, nhẹ giọng ôn nhu trấn an khẩn cầu nói:
- Phùng đại ca, không cần! Không cần vì ta, liên lụy người vô tội. Ký Vương điện hạ tuổi còn nhỏ, hắn cái gì cũng không biết, bị người lợi dụng, còn bị thương, ta thật vất vả mới đoạt được hắn trong tay diêm vương, nếu ngươi làm hắn bị thương, thì tất cả những cố gắng của ta, không phải đều trở nên uổng phí sao? Tin tưởng ta, Phùng đại ca, van cầu ngươi tin tưởng ta, chỉ cần Ký Vương điện hạ tỉnh lại, nhất định sẽ trả trong sạch cho chúng ta.
- Mai nhi!
Trong mắt Phùng Chí Viễn tràn đầy đau sót. Chỉ có nàng ngốc như vậy, mới có thể thiên chân thiện lương nghĩ đến, chỉ cần tên tiểu bạch kiểm này tỉnh lại, là có thể giải thích rõ ràng.
Nếu tên tiểu bạch kiểm thật sự xem bọn hắn là ân nhân cứu mạng, thì lúc chiều sau khi dùng dược hắn đã tỉnh dậy cũng không nói gì, chỉ im lặng giấu diếm thân phận!
Nếu hắn thẳng thắn nói ra, thì tối nay sao có thể nháo đến tình trạng này? Tất cả chuyện này không phải có người tính kế sao?
Nhưng mà hắn còn chưa nhớ ra, buổi chiều lúc hắn về nhà vừa nghe người trong lòng nói cứu một tên nam tử trẻ tuổi đem về nhà, lúc này liền ăn dấm chua.
Sợ người ta cũng giống hắn, vì ân cứu mạng không thể nào đền đáp, liền tự hạ quyết định hứa hẹn dùng thân báo đáp.
Hắn liền vọt vào lôi Tô Mai đang ôn nhu nhỏ nhẹ trấn an Ký Vương, hai người liền tranh cãi ầm ĩ.
Chờ hai người bọn hắn bình tĩnh trở về, thì hắn đã thấm dược lăn đùng ra ngủ, làm gì có cơ hội nói chân tướng cho bọn họ?
Đáng tiếc lúc này Phùng Chí Viễn không thể nhớ được này nọ, hắn chỉ biết hắn muốn làm gì sẽ hành động ngay.
Ngay cả người trong lòng hắn muốn cái gì, hắn cũng không rõ. Hắn chỉ biết, người bên ngoài vũ lực bức bách ức hϊếp, hắn muốn dùng tất cả năng lực bảo hộ mẫu tử nàng an toàn bình yên hạnh phúc.
Lại không biết, hắn còn tự cho là đúng, thì đã đem cục diện mà Tô Mai lao lực xây dựng ra, toàn bộ phá hư, không thể vãn hồi.
Trong lòng Tô Mai dần dần tuyệt vọng, Từ lúc chiến thắng linh hồn đến từ ngàn năm sau, có được bộ sách thần kỳ [ nông nghiệp bách khoa toàn thư ].
Nàng vẫn luôn tràn đầy tự tin, chưa bao giờ có cảm giác như lúc này.
Giờ khắc này, nàng mới hiểu được. Đối mặt với quyền thế cùng vũ lực, cho dù nàng có rất nhiều tài năng đi nữa, cũng không sử dụng được.
Nay nàng duy nhất có thể chờ mong, Ký vương có thể tỉnh lại làm sáng tỏ mọi chuyện.
Cũng có thể là nguyện vọng của nàng quá mãnh liệt, hoặc là thanh kiếm trên cổ kia quá sắc bén sát khí lạnh như băng, cũng có thể là vết thương ở cổ chảy quá nhiều máu, còn bị Phùng Chí Viễn ép buộc, rốt cục Ký vương sắc mặt tái nhợt ho nhẹ rồi tỉnh lại.
Ngây thơ mở to đôi mắt, lại phát hiện chính mình bị người cầm kiếm kề lên cổ, tim đập thình thịch, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng làm ướt cả y phục. Nhìn về phía cách hắn không xa thấy Tô Mai ánh mắt liền trở nên băng hàn âm lãnh.
Hắn nhớ rõ, nữ nhân này đem hắn từ tây thị về đây, cho hắn uống dược trị thương.
Hắn còn nghĩ nàng cứu hắn là vì muốn xin phú quý mà thôi, lại không nghĩ rằng, bọn họ còn ẩn dấu mục đích khác.
Không chừng, trận đánh nhau ở tây thị vô duyên vô cớ cuốn hắn vào, đều là những người này khơi mào tạo ra.
Tô Mai thấy hắn tỉnh lại liền sợ hãi lẫn vui mừng, nhưng thấy ánh mắt hắn mang theo phòng bị hoài nghi cùng nghi kỵ phẫn hận, lòng nàng liền trùng xuống.
- Ký Vương điện hạ!
Phùng Chí Viễn lạnh lùng mở miệng, châm chọc nói:
- Giấu diếm thân phận, làm bộ hôn mê có phải chơi đùa rất vui không? Đáng tiếc lúc này, ngươi ở trong tay ta, chỉ có thể nghe ta. Ngoan ngoãn, gọi đám chó săn của ngươi, lui hết ra ngoài cho lão tử, chuẩn bị xe ngựa, đưa chúng ta ra khỏi kinh thành, chờ an toàn, ta sẽ tha cho ngươi. Nếu không ta cũng không cam đoan, kiếm trong tay có run run hay không! Nếu không cẩn thận, cắt đứt yết hầu của ngươi, cũng chỉ có thể trách mệnh của ngươi không tốt.
Khẩu khí này khác gì đám thổ phỉ hán phu, hoàn toàn không giống đại hiệp khí khái, ngay cả Tô Mai, nghe còn thấy sợ.
Chẳng lẽ đây mới là tính tình thật sự của hắn sao? Hay là nàng rất ngốc rất ngu, chỉ biết nhìn không biết nghĩ, hắn nói muốn hộ tống mẫu tử bọn họ vào kinh, bất quá là lấy cớ để hắn thuận lợi vào kinh, mưu tính âm mưu quỷ kế mà thôi?
Không thể không nói, Tô Mai cùng Ký Vương có điểm giống nhau, chỉ cần có một chút không thích hợp, cũng đã làm cho bọn họ hoài nghi lòng trung thành của người khác.
Cũng khó trách đời trước bọn họ hợp tác hài hòa như vậy, cuối cùng còn có thể cùng chung thiên hạ.
Tạm thời không đề cập tới Tô Mai đột nhiên hoài nghi Phùng Chí Viễn, chỉ nói đến Ký Vương.
Nghe hắn nói xong, trong lòng còn âm thầm may mắn buổi chiều không có đem thân phận của mình nói ra, lại ảo não đám Kiêu kỵ binh cùng cận vệ doanh quá ngu xuẩn.
Xem tình cảnh lúc này, nếu không phải bọn họ bức bách, chỉ sợ đám người bắt hắn, cũng không dễ dàng phát hiện ra thân phận của hắn, để cục diện lúc này biến thành cái dạng tiến không được mà lùi cũng không xong.
Nếu hắn đáp ứng yêu cầu của bọn họ, chỉ sợ không bảo vệ được tính mạng, lại còn rơi vào ác danh sợ chết.
Từ nay về sau, hắn đành vô duyên với địa vị kia. Nhưng nếu hắn kiên trì không chịu, người này không chừng sẽ cho hắn một kiếm, cá chết lưới rách.
Nên làm cái gì bây giờ?
Trong sân nhỏ nhất thời lâm vào một mảnh yên lặng.
Lúc này Lỗ Ninh cũng bắt đầu hối hận cũng tại mình lỗ mãng, bọn họ không có chuyện gì, hắn đến lúc này, nếu thật sự khiến Ký Vương bỏ mạng, chỉ sợ không chỉ hắn cùng toàn bộ Kiêu kỵ binh, mà ngay cả lão đại đang ở tận Giang Nam, cũng bị liên lụy a!
Một đám nam nhân lâm vào suy tư, tiếng khóc trẻ con từ xa truyền đến.
Tô Mai đang quỳ rạp trên mặt đất cùng Phùng Chí Viễn đang cầm thanh kiếm trong tay, liền cứng ngắc thân thể, gian nan chuyển mắt liếc nhìn cửa phòng.
Bóng đêm yên tĩnh, tiếng khóc của trẻ con to rõ thê lương, khiến cho tất cả mọi người trong sân nhỏ đều nhìn qua.
Chỉ thấy một nam tử mặt mày như họa, tiêu sái tuấn dật ôm lấy tã lót, từ trong phòng chậm rãi đi ra, tiếng trẻ con khóc, cũng từ miếng tả lót trong lòng hắn.
( Yul: tĩnh lược 500 từ miêu tả nhan sắc Bạch ca)
Dù hắn phong nhã anh tuấn đến đâu, ở trong mắt đám người trong viện cũng cảm thấy nguy cơ khắp nơi, mỗi một lần hắn bước đi, tâm bọn họ cũng treo thật cao không hạ xuống được.
Phùng Chí Viễn tay cầm chuôi kiếm khẽ run run, hắn thật sự hối hận vô cùng.
Uy nhi, đối với Mai nhi mà nói, chính là mạng của nàng. Hắn thật sự bị tức giận làm hư đầu óc.
Chỉ lo khống chế Ký vương để tìm cơ hội thoát thân, lại quên mất tiểu Uy đang còn ngủ say trong phòng. Để người khác lợi dụng bắt đi.
- Ngọc lang Bạch Triệt?
Tô Mai hét lên chạy vọt tới hỏi:
- Chuyện đêm nay, là do Bạch gia các ngươi an bày?
Nàng cố gắng chống đỡ thân thể, tay chân vô lực dựa vào hành lang.
Nàng có thể lạy trời lạy đất quỳ lạy bất luận kẻ nào, nhưng tuyệt đối sẽ không quỳ ngối trước người Bạch gia.
- Tô phu nhân!
Bạch Triệt nâng tay vỗ vỗ tả lót trong lòng, nhìn Tô Mai, khóe miệng chậm rãi giơ lên một độ cong nở nụ cười ôn nhu.
Tươi cười làm cho người ta cảm thấy như tắm gió xuân, làm cho người khác say lòng.