Lê Đan dùng khăn giấy qua loa lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ và da^ʍ thuỷ dính lên qυầи ɭóŧ. Cậu mặc lại quần tây, cột chắc dây lưng, thậm chí còn cẩn thận vuốt lên từng nếp nhăn trên y phục. Dù là ai cũng không thể liên tưởng được bộ dạng tao nhã, nghiêm cẩn của Lê kiến trúc sư với bộ dạng mài góc bàn tự an ủi, còn trạc đến phun trào da^ʍ thuỷ vừa rồi.
Lê kiến trúc sư nghiêm trang mở cửa phòng làm việc, mặt mũi và quần áo đều không có gì khác với người bình thường, chỉ là hình như Lê Đan quên cài cúc áo đầu tiên, xương quai xanh gợi cảm còn lộ ra, thậm chí còn thấy được dấu vết lưu lại lúc tự an ủi.
Lúc này nếu có một người cao hơn đứng sau cậu, hạ mắt nhìn xuống thì nhất định sẽ thấy được dấu tay mập mờ in lên cặρ √υ' trắng mịn, đặc biệt dụ người ta suy nghĩ miên man bất định...
Đi từ văn phòng tới phòng họp chỉ mất chừng năm phút, nếu thời gian dư dả như ngày trước thì tất nhiên Lê Đan sẽ thong thả đi dự hội nghị. Nhưng bây giờ thì khác, thủ da^ʍ xong thì cậu chỉ lo rửa sạch chất dịch trên qυầи ɭóŧ, vì không có kinh nghiệm nên Lê kiến trúc sư không hề nghĩ tới việc phải rửa sạch sẽ bướm da^ʍ.
Khi Lê Đan đứng lên đi được vài bước thì nước da^ʍ trong bướm bỗng thi nhau chảy ròng ròng như nướ© ŧıểυ, qυầи ɭóŧ lại lần nữa ướt đẫm, thậm chí còn tràn ra ướt cả quần tây.
Nếu ai tinh mắt thì nhất định sẽ phát hiện ra một bãi nước ẩm ướt dính dưới cặp mông tròn vểnh, lập tức có thể liên tưởng ngay đến sự tình dâʍ đãиɠ bí mật vừa rồi! Nếu nước da^ʍ chảy nhiều thêm một chút nữa, nói không chừng quần tây có thể vắt ra nước!
Lê Đan vừa đi vừa xoắn xuýt ngượng ngùng không chịu nổi, cậu lơ đãng liếc mắt về phía trước một cái, cơ thể bỗng giật mình chấn động mạnh, vẻ mặt bình thường cấm dục thản nhiên nay lộ ra thần sắc không thể tin nổi ——Mình, mình vừa mới thấy bóng lưng một người trông rất giống người đàn ông kia!
Cậu còn chưa kịp nhìn kỹ thì người nọ đã bước vào trong phòng họp. Tim Lê Đan gõ trật một nhịp, qua vài giây sau mới bình tĩnh trở lại. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng cậu lại không rõ ý niệm trong lòng mình như thế nào... là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, là sợ hãi, là du͙© vọиɠ... hay là chờ mong đây?
"Lê ca sao lại đứng im chỗ này vậy? Đi mấy bước nữa là đến phòng họp rồi mà." Không ít người đến từ các tầng cao xuống nơi này tham gia hội nghị, người vừa nói chuyện với Lê Đan là nhị thế tổ thiếu gia Trầm Duyệt Du.
Trước khi đến công ty Minh Duyệt, Lê Đan đã quen biết y tại một buổi triển lãm thiết kế, mặc dù tính cách hai người khác hẳn nhau nhưng khi thật sự đứng chung thì trái lại rất hoà hợp.
Lê Đan đang hỗn loạn trong suy nghĩ nháy mắt thanh tỉnh lại, cậu giương mắt nhìn Trầm Duyệt Du, thần sắc hơi kinh ngạc, "Trầm thiếu cậu cũng tới à?" Vị nhị thế tổ trước mắt này mặc dù có tên ở Minh Duyệt, nhưng số lần cậu ta tới công ty có thể đếm được trên đầu ngón tay, thật sự quá ít ỏi.
Trầm Duyệt Du tháo kính mát xuống, cặp mắt đào hoa híp cười: "Lê ca nói lời này thật không đúng, em vẫn có trách nhiệm đối với Minh Duyệt mà."
"Phải không? Nếu vậy thì thật hiếm lạ, trách nhiệm của Trầm thiếu đúng là khó được thấy mà." Nếu như vị nhị thế tổ này có trách nhiệm thật thì chắc Minh Duyệt sẽ cách hai từ "phá sản" không xa mất. Lê Đan mím môi cười khẽ.
"Ai dà, lời này của anh em không thích nghe đâu." Trầm Duyệt Du trợn to đôi mắt xinh đẹp, vốn là muốn tiếp tục nói, nhưng cuối cùng nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay thì y lại thôi, nghiêm trang hiếm có nói:
"Hôm nay là ngày biểu ca Tịch Chu của em tiếp quản Minh Duyệt, dù thế nào thì em cũng phải dự họp để còn cho anh ta một tấm lưng chống đỡ chứ." Trên mặt vị nhị thế tổ có chút chột dạ, thật ra vụ chống lưng là giả, căn bản là y sợ người anh họ đó thôi.
Tịch Chu... Lê Đan cẩn thận ngẫm nghĩ cái tên này, thế nhưng xa lạ vẫn là xa lạ. Cậu hồi tưởng thật lâu, bỗng nhớ lại trợ lý đã nói qua là sắp tới Minh Duyệt sẽ có một ông chủ mới về tiếp quản. Tuy nhiên đối với cậu mà nói, việc công ty có thêm một vị chủ tịch mới cũng không ảnh hưởng gì cả, cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng hoá ra ông chủ hiện tại không phải là sếp lớn nhất thôi.
Hai người mang theo tâm tư riêng bước vào phòng họp, nhị thế tổ Trầm thiếu thật sự rất bắt mắt, y vừa vào cửa liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Lê Đan đứng cạnh Trầm Duyệt Du cũng bất đắc dĩ được hưởng ké đãi ngộ của "vạn nhân nhìn chăm chú".
Lê Đan dù bị nhìn chằm chằm nhưng vẫn như trước treo lên vẻ mặt thong dong cười nhẹ, nếu nói về phong cách trấn định thì cậu đã làm quá quen rồi.
Nhưng ngay lúc cậu cho là mình đã che dấu không chê vào đâu được, bỗng có một ánh mắt lợi hại như có như không đâm thẳng sau lưng cậu. Lê Đan nhạy cảm nhìn lên, nhưng tầm mắt vừa rồi nhìn cậu đã không còn nữa, thay vào đó thì Lê Đan lại nhìn thấy một người đàn ông chói mắt đứng trên bục giảng.
Ngay lúc nhìn thấy hình bóng người kia, phản ứng đầu tiên của cậu là: "Nhà vệ sinh nữ!" Sau đó phản ứng thứ hai là: "Tên biếи ŧɦái là cấp trên của mình! Mình và hắn ta đã làm!" Hai tin tức nặng ký liên tiếp đập xuống đầu óc Lê Đan, trong nháy mắt khiến thần trí cậu chấn động đến hồn phi phách lạc.
Nhưng mà nhìn kĩ thì hình như người này hơi khác với cái tên ở nhà vệ sinh nữ kia... Hình dáng người đàn ông này rất thâm thuý, ánh mắt y sắc bén như chim ưng, khoé miệng khẽ câu lên lộ vẻ lãnh khốc vô tình, cả người đều bao phủ khí phách vương giả cao ngạo.
Khí thế này khiến Lê Đan thật sự không thể liên tưởng đến tên nam nhân biếи ŧɦái ở nhà vệ sinh kia. Lê Đan mang theo nghi hoặc bước đến vị trí của mình, nhưng không ngờ chỉ mới đi nửa bước, nước da^ʍ trong lỗ bướm liền "ùng ục" tuôn ra như mở cống thoát nước.
Cậu thậm chí còn cảm giác được từng dòng dịch thể từ bắp đùi chảy xuống, nhột đến khiến cậu run rẩy, trong nháy mắt Lê Đan liền đỏ mặt tới mang tai. Một phần không nhỏ nước da^ʍ rơi xuống đôi tất bên trong quần, một phần thì rơi vào tấm thảm trên mặt đất.
Lê Đan tất nhiên không dám đứng nữa, cậu nhấc chân nhanh chóng tiến vài bước ngồi vào vị trí của mình, rồi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lúc đó Lê Đan lại lần nữa cảm nhận được tầm mắt nóng rựa kia, cậu lập tức ngẩng đầu lên nhưng vẫn không thấy gì như trước.
Hội nghị còn mấy phút nữa mới bắt đầu, lúc này cửa phòng họp bỗng mở ra, một người đàn ông cao to tuấn tú bước vào. Chỉ cần nhìn thấy tư thế đi lại một cách cà lơ phất phơ của anh ta, Lê Đan có thể đoán ngay đây là một tên thiếu gia giàu có.
Ban đầu trong lòng cậu cũng không thấy xúc động gì, nhưng đến khi nhìn thấy bề ngoài của đối phương, Lê Đan lập tức chấn động lần nữa, số lần chấn động trong năm nay còn nhiều hơn từ trước đến giờ.
Ngũ quan người đàn ông mới vào trông rất giống người ngồi trên bục kia, ngoại trừ khí chất bẩm sinh, hình dáng lớn lên thật sự quá giống! Với cả gương mặt hai người cũng không khác nhau lắm...
Đêm đó ở nhà vệ sinh rất u ám, ánh sáng chỉ mập mờ, hơn nữa Lê Đan còn uống không ít loại rượu có nồng độ cao, cho nên thần trí cũng không rõ ràng mấy. Bây giờ hồi tưởng lại chỉ có thể nhớ đại khái là bản thân đã làm một số việc da^ʍ ô lẳиɠ ɭơ, cậu không thể phân biệt nổi ai trong cả hai là người đã ở trong nhà vệ sinh vào đêm đó nữa!