Dị Thế Tình Duyến

Chương 10

Chương 10
Khi tỉnh lại ta cứ tưởng mình mất đi thị lực, nhưng qua chốc lát mới phát hiện là do đang ở trong căn phòng tối, bên ngoài cửa sổ duy nhất chỉ có màn đêm thăm thẳm. Người thời hiện đại căn bản không thể tưởng tượng ban đêm có thể tối ra sao khi bầu trời không hề có nguồn sáng, trên nền chỉ có duy nhất một cây đèn cầy, ánh đèn nhàn nhạt chẳng thấm thía gì. Xoay xoay cái cổ cứng ngắc, suy nghĩ đầu tiên của ta là “Văn Liệt chắc chắn tưởng mình chạy trốn rồi.”

Vào lúc hoạt động cơ thể, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa cái rầm, một giọng nói: “Gần tới thời gian tỉnh rồi. Điện hạ ngài tới…”

A, thời Minh dùng dược chuẩn thiệt, tính được ta tỉnh lúc nào, vậy mà ta thật sự tỉnh vào lúc đó, bội phục quá đi.

Sau khi cửa phòng mở, một đội cẩm y vệ bước vào dẫn đầu, lại thêm hơn mười cái đèn cầy mỡ bò vừa cao vừa to, rọi sáng cả căn phòng, không thua gì đèn huỳnh quang tám mươi oát, nhưng mà ánh sáng lắc lư quá, bóng các vật thể dưới ánh đèn lại cao to vô cùng, thoạt nhìn hơi ghê ghê.

Ta nghĩ ta đã biết người bắt cóc là ai. Thiệt là, rõ ràng đã nói ta không phải là Tiểu Nại rồi mà, còn gióng trống khua chiêng cướp người. Không phải ta tự kỷ, đột nhiên được một người đàn ông như vậy coi trọng đúng là không quen, xem chừng đợi một lát nhị hoàng tử sẽ tới, nhất định lại y chang như lúc đi trên đường, nhào qua vừa kéo vừa ôm, nói không chừng còn bị hôn vài phát… Ai, đào hoa cũng được, nhưng sao cứ là nam nhân vận…

Nhưng sự tình rất nhanh đã chính ta chỉ tự mình đa tình, nhị hoàng tử… tên gì ấy nhỉ… Đúng rồi… Sâm Lệ, hắn đích thực vừa vào nhà đã nhào sang đây, nhưng lại hung hăng bóp cổ ta, ép hỏi vô cùng dữ tợn: “Y chưa chết đúng không Mau nói cho ta biết y đang ở đâu, nếu không ta sẽ ngũ mã phân thây ngươi!”

Hả hả Hình tượng đổi nhanh quá chăng, mới hai chương thôi mà đã từ tình lang si u buồn sầu khổ lắc cái biến thành ác nhân tra tấn bức cung, lấy tư hình xâm phạm nhân quyền của công dân, uổng công ta còn thương cảm hắn, giờ mới biết tiểu Nai yêu phải một người dữ dẵn như vậy, quả thực không dễ dàng.

“Nói mau! Ngươi mau nói cho ta! Y đang ở đâu Y nay thế nào Nói…..!!!”

Có lẽ hắn không nhất thiết muốn nghe, nhưng ta thật sự có lời muốn nói với hắn, chẳng qua…

“Điện hạ, ngài nên thả lỏng tay, người này căn bản nói không ra lời.” May mắn mấy người đứng ở một bên không phải đều là tượng đất, xem như cứu ta một mạng.

Sâm Lệ giảm lực cánh tay, ta ho khan vài tiếng, thở gấp vài hơi, lập tức nã pháo liên thanh: “Ta chẳng qua là một người qua đường không hề có liên quan với ngươi, là ngươi nhận sai người chứ có phải ta đâu, sao lại biến thành ngươi chiếm lý lẽ Lại nói cho dù ta có dáng vẻ giống tình nhân của ngươi, cũng đâu nói rằng ta nhất định biết y, nhận ra y, ngươi bắt ta về hỏi thì tính thế nào”

“Câm mồm!” Nhị hoàng tử đỏ cả mặt, “Ngươi làm sao giống Nại Nại Nại Nại của ta xinh đẹp ôn nhu có khí chất, làm sao nam nhân bà như ngươi!”

Ta lập tức nổi giận: “Ai là nam nhân bà Ta rõ ràng là nam nhân hàng thật giá thật nhá!” Trời ơi, Minh triều là nơi thừa biến thái và kẻ mù sao

Một người tiến đến bên tai Sâm Lệ thì thầm, nhị hoàng tử nhăn mày nhăn mặt nói: “Là nam nhân thì lại càng không giống, Nại Nại của ta nào ẻo lả thế này”

Ta tức đó! Quả nhiên có cường quyền sẽ không có công lý, ta phỏng chừng bằng tiêu chuẩn của vị nhị điện hạ này, trừ hắn và Nại Nại của hắn ra, là nữ nhân thì nam nhân bà, là nam nhiên thì ẻo lả… Ai, từ từ, dù tư duy có nhỏ hẹp thiếu muối, nhưng ý của hắn là nói… cái đó… Ta và tiểu Nại căn bản không giống nhau! Vậy tại sao hắn lại nhận nhầm người

(tiểu Bảo ơi tiểu Bảo, đây cũng là một chuyện tất cả độc giả đại nhân đều biết, ngươi thiệt đúng là chậm tiêu.)

“Ngươi nói mau!” Sâm Lệ lại nhào lên, bất quá lần này là nắm bả vai, “Áo choàng của y sao lại ở chỗ ngươi Lần trước bị ngươi mau chân chuồn mất, lần này quyết không bỏ qua cho ngươi, ngươi tốt nhất không cần khảo nghiệm tính kiên nhẫn của ta!”

Áo choàng Áo choàng khoác khi gặp hắn lần trước Áo choàng gì Là áo choàng của ai

Ta nhìn thẳng vào nhị hoàng tự, cảm giác giật mình.

Ta nhớ tới sự yêu thương của Văn Liệt đới với Hải Chân và lời nói mang theo che chở đối với tiểu Nại, nhớ tới Hải Chân mỉm cười thản nhiên nhưng mang theo tâm sự chất chứa và nỗi buồn sâu nặng, nhớ tới vết sẹo đáng sợ trên cổ tay phải trắng nõn như tuyết của y… Đó là dấu vết duy nhất còn lưu lại của tiểu Nại đã chết sao

“Ngươi không có gì để ngụy biện à Nói mau y ở đâu Ngươi mau nói cho ta biết y hiện nay đang ở đâu hả” Rống, yết hầu của Sâm Lệ như bị xé rách rồi run rẩy và khàn khàn như tắc nghẽn.

Ta — lại mím chặt miệng.

Tiểu Nại không còn là một nhân vật nhỏ trong câu chuyện, y đã biến thành người bạn từng cho ta rất nhiều quan tâm, rất nhiều vui vẻ, ta sẽ không để cho y đối mặt với cái người có lẽ vĩnh viễn không muốn gặp mặt này.

“Y chết rồi.” Ta lạnh lùng thốt.

“Ngươi nói bậy –” Hắn hét lên rống giận, một quyền đánh bay ta vào tường, “Y sẽ không chết, nếu y đã chết thật ta chắc chắn sẽ cảm giác được!”

“Đừng nói những lời tức cười như vậy!” Ta lau đi tơ máu khóe môi,

“Dù từng yêu nhau, nhưng các ngươi vẫn là hai cơ thể độc lập, sống chết của một người, há nào có thể quyết định bằng cảm giác”

Sâm Lệ điên cuồng lắc đầu, hai mắt che kín tơ đỏ nhìn thẳng ta, lẩm bẩm nói: “Không phải thế, không phải thế, dáng vẻ của y rõ ràng vẫn tươi tắn, giống hệt như lần đầu xuất hiện trước mặt ta…”

Ta nhìn hắn, nhịn không được thở dài, đang muốn mở miệng lần nữa, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng ồn, có người đá văng ra hai cánh cửa đang khép, vọt vào, trong phòng một cẩm y vệ có vẻ đứng đầu cuống quít tiến ra đón, nói: “Quốc cữu gia.”

Tiếp theo ta hoa cả mắt, cẩm y vệ kia bị ném từ đầu phòng ra sau phòng, theo sau một đôi tay khẽ run lôi kéo, ta liền bị ôm vào trong vòng tay siết chặt quen thuộc.

“Tiểu Bảo… Tiểu Bảo… Ngươi thật sự làm ta sợ muốn chết…” Bàn tay của Văn Liệt xoa nhẹ từ vành tai tôi tới hai má, đụng phải chỗ rách ở khóe miệng, ta không khỏi rên khẽ một tiếng.

Văn Liệt lập tức đưa tay nâng cằm ta lên, nhìn kỹ chỗ vết thương, đứng phắt dậy, cho Sâm Lệ đang đứng ngốc ở phía sau một quyền.

Ta chấn động, vội vã tiến lên kéo hắn ra. Đấy là hoàng tử chân chính đó, dù đại bài thì đâu thể muốn đánh là đánh chứ

Sâm Lệ dường như không có cảm giác đau, đứng lên đẩy ra thủ hạ đến dìu đỡ, nói với Văn Liệt: “Liệt, Nại Nại còn sống phải không, cầu ngươi nói cho ta biết y còn sống…”

Văn Liệt dùng ánh mặt thập phần phức tạp nhìn hắn, lắc đầu nói: “Ta không muốn nhắc nhở ngươi, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, không phân biệt rõ cái gì là quan trọng nhất, thì nhất định sẽ mất đi thứ quan trọng nhất, không biết cái gì là chuyện tiểu Nại quyết sẽ không chấp nhận, và chắc chắn sẽ tạo thành vết thương sâu nhất cho y. Ta hiện tại chỉ có thể nói cho ngươi biết, trước khi y chết không hận ngươi, chỉ là quá thất vọng về ngươi rồi.”

Nói xong, Văn Liệt dùng sức nhốt ta vào trong vòng tay của hắn, giống như con búp bê vải treo trên người hắn, quay đầu chuẩn bị rời đi.

Sâm Lệ nắm lấy vạt áo Văn Liệt, sắc mặt trắng bệch như người chết, thanh âm khô khốc nói: “Ít nhất, nói cho ta biết mộ phần của y… Ở đâu”

Văn Liệt kéo mở ngón tay co quắp lại của hắn, lãnh khốc nói: “Người đã chết, chôn ở đâu đều không khác nhau, trong tay ngươi nhất định có những món đồ y từng dùng qua, tạo cái mộ chôn y phục và di vật là được rồi.”

Trong một khắc cuối cùng bị nửa kéo nửa ôm rời khỏi hiện trường, ta quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang trong đau đớn và tuyệt vọng cực độ, cảm thấy có chút không đành lòng.

“Này, ngươi không thấy mấy câu nói cuối cùng đó rất độc sao” Lên xe ngựa đi được một lúc, ta rốt cuộc không nhịn được mở miệng, “Hắn sẽ ổn chứ”

Văn Liệt dùng biểu tình ra sức kiềm chế để trừng mắt ta, cuối cùng kiếm chế hết được, giận dữ hét: “Ngươi còn có bản lĩnh quan tâm hắn hả Tại sao không nghe lời ta mà chạy loạn khắp nơi Ngươi có biết ta lo lắng thế nào không”

Ta bỉu môi. Tới xem Hải Chân thì tính là chạy loạn Sự việc bị trói này là nhân tố không thể đối kháng, công ty bảo hiểm còn không bồi thường, dựa vào cái gì trách ta hả Lại nói, hắn mắc gì dữ vậy, tưởng ta quên mất thâm cừu đại hận do hắn vô duyên vô cớ gây ra sao A, sửa lại, hữu duyên hữu cố cũng không thể…

Thấy ta dường như tức giận, thân là tội phạm hiện hành Văn Liệt dẫu sao vẫn có chút chột dạ, lại sáp qua dỗ ta, không chỉ dịu dàng hỏi ta có nơi nào đau không, còn dâng lên mấy gói điểm tâm, nói là Hải Chân làm cho ta ăn, cuối cùng còn có ý đồ thừa lúc ta ăn hôn trộm, bị ta trừng đúng lúc, đành phải sửa hôn lên mặt.

“Không ngờ vết sẹo ấy thật sự là do tự sát lưu lại,” Ta nuốt vào một ngụm điểm tâm, tiếp nhận ly trà – không biết Văn Liệt lấy ở đâu thông cổ họng, “Hải Chân cư nhiên gạt ta.”

“Hải Chân gạt ngươi thế nào”

“Y nói là lúc luyên Mặc Vũ kiếm pháp bị Đào Ca rạch phải, ta không biết võ làm sao biết nói thật hay nói dối.” Ngẫm lại thiên sứ Hải Chân dịu dàng lương thiên cũng có thể dễ dàng lừa ta, lòng tự tin đả kích không nhẹ.

“Sau này nhìn thấy Hải Chân, không nên nói tới chuyện Sâm Lệ.” Văn Liệt cẩn thận dặn dò.

Lo nghĩ, ta nhún vai, gật đầu đáp ứng.