Đường Môn Truyền Kỳ

Chương 51: Ngày thứ năm dưới Phù Dung động

Vết thương đã gần bình phục. Hùng thỉnh thoảng đã nghe văng vẳng tiếng gọi của ai đó, nhưng có vẻ khá xa. Chàng cố gắng duy trì ngọn lửa để sưởi ấm và tránh thú dữ. Bên kia, Phù Dung đã thức giấc, nàng cố gắng loại bỏ những gì gọi là tình cảm với Hùng, nàng không thể tự thỏa hiệp, không thể để tình cảm vướng bận vào được. Nghĩ tới những lời mà chủ nhân đã dạy, nàng gượng dậy cố buộc lại những sợi dây nẹp chân mình.

– Để ta giúp.

– Ngươi lại có ý đồ xấu, nhìn trộm ta.

– Có gì phải nhìn trộm chứ, ta chỉ cần căng mắt ra là thấy, không cần trộm.

– Ngươi…

– Nằm im đi, để ta xem tệ đến mức nào.

– Tốt với kẻ thù, sau này ngươi sẽ hối hận.

– Lúc này ta không cần bạn hay thù, với ta, cô là Phù Dung.

– Ta là sát thủ của Lâm Uyên Nhai, tổ chức gϊếŧ người khét tiếng vùng Kinh Châu, ngươi đánh giá ta thấp vậy sao.

– Dù muội là ai đi nữa, cũng là một bông hoa, cần được nâng niu chăm sóc, nhất là khi muội đang bị thương thế này.

– Ta cấm ngươi xưng hô với ta như thế.

– Đó là điều muội muốn thôi. Ta thì không.

Hùng cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô ta rồi đứng dậy đi về phía bờ suối. Thoáng có chút bất ngờ, nhưng Phù Dung giật mình khi thấy Hùng bỏ đi như vậy.

– Ngươi đi đâu vậy?

– Ta đi bắt cá, thịt con rắn hôm qua khó ăn quá, ta không thích.

– Cá dưới nước, tối om, ngươi làm sao mà bắt?

– Cũng giống như muội, bây giờ không thuộc về ta, không có chút gì thuộc về ta, nhưng chắc chắn ta sẽ mang muội đến gần với ta.

– Ta không bao giờ! Ngươi là tên khốn đa tình, bên cạnh đã có tới 3 người phụ nữ mà vẫn giở trò trêu ghẹo người khác.

– …

Những phút tĩnh lặng trôi qua, Hùng xuất hiện trước mặt Phù Dung với hai con cá khá lớn. Cô gái nhìn Hùng với ánh mắt kinh ngạc.

– Ngươi làm sao mà …

– Người ta nói bắt cá hai tay, còn ta riêng một tay có thể xách hai con cá…hahaha.

Hùng xỏ cây nướng hai con cá. Dáng vẻ tháo vát của Hùng lại một lần nữa chạm đến trái tim của Phù Dung, cô ta nhìn Hùng vô cùng cảm phục và cảm kích. Nếu như không phải phận một sát thủ và lời thề với Lâm Uyên Nhai, có lẽ cô đã yêu hắn mất rồi.

– Thơm không?

– Nhìn thấy là ta đói rồi.

– Uống viên thuốc này trước đi, rồi ăn sau.

– Sao phải vậy?

– Lúc nãy ta dùng độc bắt cá, bây giờ ăn vào trúng độc ta không chịu trách nhiệm đâu.

– Ngươi dùng độc, cá chết hết lấy gì chúng ta ăn những bữa sau?

– Muội muốn ở đây trọn đời với ta rồi à?

– Ngươi … ta chỉ là lo xa thôi.

– Lúc nãy ta đã cố tình cho kịch độc vào đó rồi. Cá của những con sông trong vùng này sẽ chết trong vài giờ nữa.

– Ngươi cũng không thua kém gì bọn sát thủ ta.

– Thì ta đã nói từ đầu là ta không hề nhân hậu, có chăng chỉ là nhân hậu với những cô gái đẹp như nàng mà thôi.

– Tên vô lại, ta mà …

– Ăn cá đi, khó khăn lắm ta mới chọn được một con cá ngon thế này, đừng vứt đi. Ngày mai khi người ngoài kia tìm được nguyên nhân gây cá chết, họ tự sẽ tìm đến đây.

– Chuyện như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được sao?

– Ta còn nghĩ, sau này nàng sẽ là nương tử của ta, sinh cho ta một đứa con xinh xắn như mẹ nó.

– Ngươi…

Hùng khẽ ngồi dậy đi tìm thêm cây khô để đốt. Chàng đã sớm phát hiện ra hang động này thông với một con sông gần đó. Vì cây khô mà chàng đốt mấy hôm nay không phải cây trong động mà do nước lũ đẩy vào từ khá lâu. Điều lạ là hôm bị rơi xuống đây, gió thổi khá yếu, nhưng bây giờ thì gió ngày càng mạnh khiến cả hai lạnh run trong hơi ẩm của động Phù Dung này.

– Ba cô nương kia chắc đang lo cho ngươi lắm.

– Phải. Họ đều là những người mà ta yêu thương nhất trong đời.

– Trái tim ngươi thật lớn đó.

– Họ cũng vậy, họ yêu ta rất thật lòng, họ mở lòng đón nhận hai người còn lại, kết nghĩa tỷ muội, chung sống cùng ta.

– Ta không biết yêu là gì, nên ta không hiểu những thứ ngươi nói.

– Rồi một ngày, ta sẽ cho nàng cảm giác yêu.

– Ngươi làm gì vậy, mau tránh xa ta ra….

Hùng tiến đến, đặt trên môi cô ta một nụ hôn rồi chàng đứng dậy, cầm một cây củi đang cháy, bước về phía xa, là nơi gió thổi rất mạnh, dưỡng khí trong động ắt hẳn được thổi vào từ đó. Chàng tiến lại gần, nhưng từng cơn gió liên tục đẩy chàng bắn ngược trở ra. Chàng nổi giận vứt cây củi sang một bên, vận chiêu thức thiếu lâm, lao vào giữa luồng gió, phát hiện một lỗ thông khá lớn, chàng lập tức bám tay vào thành. Nhưng gió quá mạnh, mảng đá bật ra, đẩy chàng lăn gần hai mươi vòng đến gần chỗ Phù Dung.

– Ngươi sao vậy? Đường Hùng … ngươi … tỉnh lại mau…