Đường Môn Truyền Kỳ

Chương 47: Gặp Mạc Sầu

Hùng dặn dò Trúc Linh và Thanh Hường ở lại khách điếm chăm sóc cho Thu Thủy. Một mình chàng chạy quanh Đại Lý tìm Mạc Sầu như lời dặn của Long Ngũ. Đang không biết tìm ai, chàng bất chợt thấy một cô bé khoảng 10 tuổi đang luyện đao gần hồ sen. Mỗi đường đao phát ra đầy uy lực, thật không ngờ đó lại là một cô bé.

– Tiểu muội! Đao pháp của muội khá lắm, muốn thử vài chiêu với ta không?

– Huynh là ai? Mạc Sầu tỷ nói muội không được trò chuyện với người lạ.

Buồn ngủ gặp chiếu manh. Đang tìm Mạc Sầu mà con bé này lại biết Mạc Sầu, còn có vẻ rất thân thiết nữa.

– Chúng ta không nói chuyện nữa, vậy chỉ im lặng thử chiêu thôi nhé.

Hùng lao vào dùng quyền tấn công thử. Mỗi đường quyền không hề chạm được vào một sợi tóc nào của cô bé. Hùng kinh ngạc trước thân thủ nhanh nhẹn đó. Bất ngờ đao vung tới, Hùng vất vả tránh né, một đao vung ra sượt ngay mạn sườn của chàng.

– Đừng tưởng người lớn là ăn hϊếp được con nít.

– Tiểu muội, ta chỉ muốn thử vài chiêu, không hề muốn đả thương muội.

– Xuất chiêu là đả thương, không có chuyện chiêu thức không gây sát thương. Tỷ tỷ đã nói vậy.

– Đao pháp của muội khá lắm, là võ công của phái nào vậy?

– Là thiếu lâm đao pháp.

Hùng há hốc miệng. Con bé này là nữ, tại sao lại luyện võ công thiếu lâm. Thảo nào lúc nãy nó không nao núng, né được toàn bộ quyền pháp của Hùng. Một con bé mà đã ghê gớm như vậy, không biết Mạc Sầu của Tầm long hội còn ghê hơn bao nhiêu nữa. Đang ngồi đối diện trò chuyện với cô bé, bất chợt Hùng cảm thấy lạnh sống lưng, tiếng la phía sau.

– Xảo nhi! Muội có sao không? Hắn là ai?

Một cô gái mặc quần áo da thú bó sát màu đen, tay cầm đoản đao vung lên tấn công làm Hùng bật ngược ra xa né đòn. Cô gái người khá mảnh mai, bộ quần áo bó sát giống điệp viên thời hiện đại làm hai bầu ngực hiện lên khá rõ.

– Cô nương! Tại hạ chỉ là qua đường thấy hiếu kỳ nên hỏi thăm.

– Mạc Sầu tỷ, huynh ấy không có ý đả thương muội, chỉ là trao đổi võ công thôi.

– Vị huynh đài đây thân thủ cũng khá. Nhưng nếu không có vấn đề gì nữa, chúng ta xin đi trước.

– Cô có phải Mạc Sầu của Tầm long hội.

Mạc Sầu giật mình khi chàng trai biết về mình. Cô khẽ bảo Xảo nhi trở về nhà. Khi Xảo nhi vừa đi khỏi, gương mặt cô ta lập tức thay đổi sắc lẹm.

– Ngươi là bọn chó Kim quốc tìm ta sao? Đừng hòng bắt được ta.

– Khoan đã, cô hiểu lầm rồi. Tại hạ có thư của Long thúc thúc.

Mạc Sầu nhanh tay chụp lấy bức thư, mở ra xem thì phát hiện trong thư có độc. Làn khói bốc lên trước mặt, cô vứt lá thư sang trước mặt Hùng khiến chàng bất ngờ hít phải vài hơi khói. Hùng nhanh trí nuốt một viên giải độc rồi đứng dậy.

– Mạc Sầu cô nương, thuốc giải đây, cô nhanh uống vào.

Mạc Sầu mỉm cười cầm viên thuốc giải độc. Cô tiến đến bên Hùng chắp tay chào.

– Đã thất lễ với Đường huynh, quả là đáng trách.

– Chuyện này là sao?

– Long gia đã cẩn thận bỏ độc vào thư để khi Mạc Sầu và huynh trúng độc cả hai có thể tự trị độc. Nếu Mạc Sầu không thể tự trị độc thì là Mạc Sầu giả, nếu Đường huynh là giả sẽ trúng độc, Mạc Sầu sẽ gϊếŧ chết huynh.

– Long thúc thúc quả là cao tay.

– Ở đây không tiện nói chuyện, huynh theo ta đến đây.

Hùng nhanh chân bước theo Mạc Sầu. Cô gái này nhỏ bé, nhưng chỗ nào ra chỗ đó, ngực ra ngực, mông ra mông, lại thêm bộ quần áo bó sát, nhìn kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thể tả. Chàng bước theo sau mà nuốt nước bọt mấy lần. Mạc Sầu dẫn Hùng đến một cái hồ sen kín đáo, trong đó có một mái đình nhỏ, xung quanh có nhiều hòn non bộ che khuất. Hùng giật mình khi Mạc Sầu nuốt viên thuốc giải độc lúc nãy chàng ném sang, chút lo lắng hồi hộp, nhưng chàng cũng mặc kệ.

– Long gia có thiên lý truyền âm cho ta, bảo chờ huynh đến, ta cũng chờ khá lâu, còn nghe nói huynh dính líu đến vụ án của quan phủ, cứ nghĩ huynh không đến.

– Không biết Tầm long hội có gì giao phó cho tại hạ?

Mạc Sầu lấy tay lau mồ hôi chảy trên trán. Kỳ lạ, thời tiết Đại Lý mát mẻ tại sao nàng lại cảm thấy nóng ran trong người.

– Người nắm giữ bí mật của Thiên Hoàng Long Khí hiện nay đang ở Thành Đô. Vị công tử đó muốn ta tiêu diệt một kẻ thù thì mới giao tin tức. Mạc Sầu tài hèn sức mọn, không thể đánh bại hắn nên định nhờ huynh giúp.

– Mạc Sầu cô nương chê cười ta rồi. Võ công của Đường Hùng còn kém cỏi, mong được chỉ giáo nhiều hơn.

Mạc Sầu tiếp tục lau mồ hôi. Toàn thân cô ta nóng như lửa, tim đập nhanh, nhìn Đường Hùng sao thấy mê mệt hết cả người. Cố gắng kìm lại, Mạc Sầu nói nhanh như lấp liếʍ đi sự thiếu tự tin trong mình.

– Huynh đến Thành Đô gặp công tử Tiếu nhé. Ông ta thường lui tới một ngôi chùa trong thành. Đây là tín vật của ta.

Mạc Sầu khẽ rút ra một thẻ bài đưa cho Hùng. Trong lúc luống cuống, Hùng vô tình nắm lấy tay cô ta. Đυ.ng chạm này vô cùng bình thường, nhưng Mạc Sầu cảm thấy thích thú, đê mê dễ chịu. Cô không đẩy Hùng ra, mà nhìn Hùng với ánh mắt ngây dại.

– Huynh…cho ta uống gì vậy….

Mạc Sầu không kiểm soát được, cô khẽ để tay lên cổ kéo áo ra cho mát, phang bầu ngực đầy đặn ra phía trước rồi ngả vào vai Hùng.

– Cô sao vậy? Chỉ là thuốc giải độc thôi mà. Mạc Sầu cô nương.!!!

Mạc Sầu không còn biết gì nữa. Hai tay cô ta tự cho lên ngực xoa xoa vυ' mình. Hùng cũng hơi bất ngờ về công dụng kí©ɧ ɖụ© của viên thuốc. Ban đầu với mong muốn điều chế biệt dược này chỉ làm tăng tuần hoàn máu, giúp cơ thể nhanh chóng đẩy chất độc ra. Không ngờ tác dụng khi không có độc lại làm đàn bà sa ngã thế này. Chẳng lẽ lại bỏ lỡ kèo thơm. Hùng khẽ dìu Mạc Sầu xuống thành sàn. Chàng khẽ lấy tay di di lên trán Mạc Sầu.

– Cô sao vậy? Cô trúng gió sao? Để tôi giúp cô.

Mạc Sầu cảm thấy khó chịu vì cái sự tử tế đó của Hùng. Cô ta chụp lấy tay Hùng, kéo xuống đặt lên ngực mình, khẽ điều khiển cho tay Hùng xoa lên vυ' mình đều đặn. Hùng biết mình đang chiếm thế chủ động, chàng lại giả vờ rụt tay lại, đứng lên ra vẻ chính trực, khẽ bước đi.

– Mạc Sầu cô nương, cô xin hãy tự trọng. Nếu cô mệt tôi sẽ gọi Xảo nhi đến giúp nhé.

Mạc Sầu hốt hoảng bật dậy, cô lao tới ôm chầm lấy Hùng như sợ chàng đi mất. Lý trí không thể giúp cô thắng được cơ thể hừng hực xuân tình. Mạc Sầu hôn lướt trên cổ, gáy Hùng, bàn tay cô bạo dạn xoa lên ngực xuống bụng rồi xoa lên ©ôи ŧɧịt̠ đang cưng ngắc của chàng.

– Huynh đừng đi, ta muốn…

– Mạc Sầu cô nương! Xin…xin cô…đừng làm vậy….

Mạc Sầu mặc kệ những lời đó, cô xọc tay vào trong quần nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ của Hùng mà sục lấy sục để. Cô khẽ trườn về phía trước, hôn lên môi Hùng, cọ xát thân hình rực lửa vào người chàng. Lúc này Hùng cũng không còn phải e dè nữa, chàng vồ vập ôm lấy Mạc Sầu, mυ'ŧ môi lưỡi cô ta, khẽ kéo bộ quần áo bó sát ấy xuống.

– Cởi hết cho ta đi, ta nóng lắm, đυ. ta ngay và luôn đi!!!

Lời nói của Mạc Sầu trong cơn hứng tình càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hùng, chàng kéo nhanh cái quần da xuống, xoay cô ta lại, áp sát ©ôи ŧɧịt̠ vào mông cô ta, hai tay chàng liên tục mân mê cặρ √υ' nhỏ nhắn nhưng săn chắc, lưỡi chàng lướt trên cổ, ngậm lấy vành tai của Mạc Sầu mà mυ'ŧ.

– A….aaaa….uhhhh…ohhhh….. Bóρ ѵú ta đi, sao ta nứиɠ quá ….aaaaa

Hùng đẩy Mạc Sầu cúi sát người, chống tay vào cây cột, đưa mông ra trước mặt. Chàng nhanh chóng úp mặt vào cái l*и ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ của cô ta mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để. Lưỡi chàng rà quét chọc ngoáy liên tục vào lỗ l*и rồi lên c̠úc̠ Ꮒσα, khiến Mạc Sầu oằn mình sung sướиɠ.

– Á á á á! Liếʍ l*и ta….huynh ơi…aaa…liếʍ mạnh vào, ngoáy lưỡi nữa đi…..aaaaa

Hùng khẽ chọc hai ngón tay vào khe l*и của Mạc Sầu, cô ta không còn trinh nữa. Chắc cũng làʍ t̠ìиɦ nhiều, nhưng mặc kệ, việc bây giờ là giúp cô ta thỏa mãn mà thôi. Bàn tay Hùng ma quái nghịch ngợm lên lỗ l*и và c̠úc̠ Ꮒσα Mạc Sầu, tiếng rêи ɾỉ phát ra liên tục nhưng bị át đi bởi tiếng nước chảy của những hòn non bộ gần đó.

– A….aa…aaa…Hùng….huynh….đừng liếʍ nữa….đυ. đυ. ta đi…aaa.hhhh

Hùng kéo quần xuống, ©ôи ŧɧịt̠ sừng sững hiện ra. Một tiếng động gần đó phát ra nhưng ngay sau đó vụt im lặng. Chàng mỉm cười bí ẩn rồi khẽ rà ©ôи ŧɧịt̠ trước khe l*и Mạc Sầu. Côи ŧɧịt̠ trượt lên trượt xuống khiến Mạc Sầu ngứa ran trong lỗ l*и. Bất ngờ Hùng đẩy mạnh ©ôи ŧɧịt̠ vào, Mạc Sầu giật mình với độ to và cứng của nó. Nàng nấc lên thành tiếng, đau thốn rêи ɾỉ.

– Uhhh! To….to quá….chết ta….sướиɠ….ahhh

Hùng không ngờ cái l*и hơi thâm, mất zin này lại còn hẹp đến vậy. Chàng thích thú thúc ©ôи ŧɧịt̠ liên tục vào l*и Mạc Sầu, mỗi nhịp nắc là tiếng rên của Mạc Sầu càng dâʍ đãиɠ nhiều hơn.

– Á á… ©ôи ŧɧịt̠ to…á á á… đυ. l*и ta….aaaaaa… sướиɠ quá…ngứa l*и …aahh

Hùng gia tăng nhịp nắc, đẩy ©ôи ŧɧịt̠ liên hồi vào l*и Mạc Sầu. Cơn sướиɠ tràn về liên tục, Mạc Sầu chịu đựng không nổi xuất dâʍ ŧᏂủy̠ ra ào ạt. Mái tóc rũ rượi, thân thể ướt mem mồ hôi. Hùng bế xốc cô ta lên, hai tay vòng xuống hai chân cô ta, cơ thể nhỏ nhắn của Mạc Sầu năm gọn trong vòng tay của Hùng. Cô ta ghé môi hôn lên môi Hùng. Không thể không đáp lại tấm thịnh tình đó, Hùng khẽ hôn đáp trả rồi nảy người cô ta lê, khẽ lỏng tay hạ xuống, lỗ l*и dập mạnh vào ©ôи ŧɧịt̠ đang chỉa lên. Mạc Sầu sung sướиɠ, không kiềm chế được thét lên

– Đυ. má tét l*и ta rồi….Sướиɠ….aaaa….ohhh….nữa đi…aaaaa

Hùng lại tiếp tục ôm Mạc Sầu vừa đứng vừa nắc, cứ thỉnh thoảng chàng lại tung cô ta lên rồi hạ xuống cho những pha đâm thêm lực và tốc độ. Mạc Sầu lại xuất ra liên tục. Cô chưa vao giờ biết đến những kiểu làʍ t̠ìиɦ quái dị đến vậy. Bình thường làʍ t̠ìиɦ với cha của Xảo nhi, họ cùng lắm là người nằm trên kẻ nằm dưới, xuất khí xong rồi thôi. Cô thì cũng bữa được bữa không, có khi thì xuất ra được, có khi ông ấy ra trước thì cũng đành chịu, khi có kinh thì ông ấy bắt bú ©ôи ŧɧịt̠. Hôm nay cô tê tái đến hai lần rồi mà tên này còn khỏe như trâu, chưa có dấu hiệu dừng lại, l*и cô có vẻ hơi rát rát rồi. Biết tiếp tục là không chịu nổi với Hùng, cô ta khẽ kề miệng vào tai Hùng, rêи ɾỉ những lời dâʍ ɖu͙©, mong kí©ɧ ŧɧí©ɧ chàng sớm ra.

– Ahhh…đυ. thϊếp mạnh nữa đi…đυ. banh l*и thϊếp ra đi…ohhh…thϊếp sướиɠ….thϊếp tê l*и lắm….xuất tinh vào l*и thϊếp đi…ahhhh….thϊếp nứиɠ l*и quá….uhhh….ahhhh

Tiếng rêи ɾỉ khiến Hùng không tự chủ được, chàng buông lỏng tay, gồng mình nắc thật mạnh, thật nhanh vào l*и Mạc Sầu. Côи ŧɧịt̠ Hùng giật lên liên hồi, dòng tinh nóng hổi từ từ tuôn ra. Bỗng Mạc Sầu tinh nghịch đẩy chàng ra, cúi xuống, nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ chàng, vừa sục vừa mυ'ŧ. Hùng sướиɠ khoái không kiềm được, bắn tinh xối xả đầy miệng cô ta. Dòng tinh quá mạnh và nhiều, chui tọt vào trong họng, trào ra hai bên, miệng và lỗ mũi Mạc Sầu, cô ta ho lên vì sặc, khẽ lấy lại bình tĩnh tiếp tục liếʍ mυ'ŧ và nuốt sạch tinh khí của Hùng. Cơn da^ʍ dịu xuống, họ nhanh chóng mặc lại quần áo, nhìn nhau ngại ngùng.

– Mạc Sầu cô nương! Đường Hùng hết sức xin lỗi vì chuyện này.

– Mong sau này huynh cẩn trọng khi dùng thuốc. Chuyện hôm nay chúng ta xem như chưa xảy ra.

– Nhưng… tôi…

– Huynh đừng lo, Mạc Sầu tự biết giải quyết.

Mạc Sầu nhanh chóng rời đi. Hùng cũng vận khinh công lao nhanh về phía có tiếng động lúc nãy. Bóng dáng một cô bé vừa thoát ẩn thoát hiện, miệng chàng lại nở một nụ cười bí ẩn. Bóng dáng Xảo nhi thoáng xuất hiện trong đầu chàng. Hùng nhanh chóng trở về khách điếm tìm ba vị nương tử.

Từ chap này trở đi, sẽ có nhiều cảnh sεメ không phải của nam chính hay nữ chính, chỉ là phụ họa thêm cho tăng tính đa dạng. Cơ bản có một số chap về:

Sẽ tạm dừng diễn biến để viết một số ngoại truyện, tăng chiều sâu cho truyện.

1. Dương Anh nhận con nuôi

2. A Phương và Cổ lão thái

3. Hắc Điểu – một thời anh hùng

4. Hỏa Long và Long Nhi

5. Chuyện gia đình Vân Nhi

6. Chuyện Diệu Ẩn và tấm gương đồng –> liên quan đến Diệu Thiền và Cổ Bách

7. Chuyện Xảo nhi và Mạc Sầu

8. Tống hoàng để băng hà, ấu vương 4 tuổi lên ngôi

9. Hoàng Nhan Hùng Liệt và Hoàng Nhan Tuyết Y

Mong các bạn tiếp tục đón đọc. Thời gian tới có thể mỗi tuần sẽ chỉ xuất hiện 1-2 lần, do công việc khá nhiều. Mong anh em tiếp tục ủng hộ bằng cách like và cmt cho mình. Rất mong các bạn chưa có nick cũng lập nick để ủng hộ nếu thấy hay. Mỗi một cmt của các bạn góp ý chân thành hoặc khen ngợi sẽ là động lực giúp mình vượt qua stress và tiếp tục cống hiến.

Thân ái chào đoàn kết!