Phủ nha tĩnh lặng như chốn không người. Đám lính canh hôm nay có vẻ thưa thớt, có lẽ vì đã bắt được hung thủ nên chúng được bỏ lệnh giới nghiêm. Một hắc y nhân lao nhanh trên mái nhà, lẻn xuống thư phòng của Bao đại nhân. Hắn nhanh tay vơ lấy chiếc hộp trong ngăn tủ, mở ra xem, cười và lao nhanh ra cửa.
– Cuối cùng thì ngươi cũng xuất hiện, mau giơ tay chịu trói!
– Thể hiện bản lĩnh của ngươi đi!
Hắc y nhân và Triển Chiêu lao vào nhau, rút kiếm tấn công tới tấp. Thân thủ của Triển Chiêu quả là xưa nay xứng danh nam hiệp. Nhưng hắc y nhân kia cũng không phải dạng vừa, hắn nhanh nhẹn ra chiêu dứt khoát, nhắm vào tử huyệt khiến Triển Chiêu vất vả chống đỡ. Ưu thế dần nghiêng về Triển Chiêu khi nội lực của hắc y nhân ngày càng suy giảm. Triển Chiêu vung kiếm tới tấp, một đường dứt khoát, lưỡi kiếm kề cổ hắc y nhân.
– Mau bỏ khăn che mặt ra!
Hắc y nhân nhẹ nhàng đưa tay lên toan kéo khăn che mặt xuống. Bất ngờ hắn nắm lấy lưỡi kiếm, lao đến toan tự sát. Triển Chiêu bất ngờ, xoay người vung kiếm về hướng ngược lại. Như chỉ chờ có thế, hắc y nhân phóng ra 4 cây kim châm trúng vào ngực Triển Chiêu. Độc phát ra, Triển Chiêu ngã nhoài xuống đất, Hắc y nhân nhanh chân chạy thoát.
Hắc y nhân nhanh chân lẻn vào phòng Thái thú phu nhân, đóng cửa lại. Đèn vừa sáng lên, Đường Hùng cùng Bao đại nhân phá cửa xông vào.
– Quả thật không ngờ lại là ngươi. Gϊếŧ chồng chỉ vì một chiếc nhẫn. Bổn phủ phá án bao năm cũng không ngờ tới điều này.
– Bao Hắc tử! Ngươi khá lắm, nhưng hôm nay để xem các ngươi làm sao bắt ta.
Bà ta rút kim châm, phóng về phía Bao đại nhân. Hùng nhanh trí, lao vào kéo Bao đại nhân ngã xuống đất ne tránh được. Bà ta vυ't lên tường, lao nhanh về phía bến tàu tẩu thoát. Có hai bóng người từ xa bám sát bà ta. Hùng ngồi dậy toan đuổi theo thì nghe tiếng gọi.
– Đường công tử, Triển hộ vệ trúng độc!!!
Triển Chiêu nằm dưới đất, tay chân hơi co, môi vẫn hồng. Hùng giật mình bắt mạch cho anh ta, rút kim châm, lấy một viên cửu chuyển cho Triển Chiêu nuốt.
– Là độc thầu dầu, xem ra đích thị hắn là hung thủ gϊếŧ thái thú. Đây cũng được xem là bằng chứng. Công Tôn tiên sinh, hãy cho Triển huynh uống thêm Ngân kiều khứ hóa độc đan này, tại hạ còn phải truy đuổi hung thủ.
Hùng vội vã lao vào trong bóng đêm, hướng mà hung thủ vừa bỏ chạy. Chàng còn đang thắc mắc không biết hai người kia là ai, sao cũng truy đuổi hung thủ.
– Không ngờ các ngươi dám theo ta tới đây. Xem ra không gϊếŧ các ngươi thì hôm nay ta khó lòng thoát được.
– Vị cô nương đây, nơi này nguy hiểm mau rời đi! – Thu Thủy quay sang khẽ nói nhỏ với Trúc Linh.
– Cô quả thật mau quên, hôm trước còn giao đấu mà nay đã xem thường tôi rồi.
– Cô là cô gái hôm trước trong phủ nha sao?
– Ha ha ha! Các ngươi còn đang tâm tình hay sao? Vậy để ta gϊếŧ chết các ngươi cho xuống âm ty mà tâm tình tiếp nhé.
– Ngươi có phải là Long Truy Vũ kẻ ẩn danh, ái nam ái nữ, thuật hóa trang đệ nhất giang hồ?
– Cô bé xinh đẹp ngươi cũng có mắt nhìn người đó. Xem binh khí ngươi dùng, có lẽ là đệ tử cái bang, ăn mày mà xinh đẹp thế kia, thật không thể tin nổi đó nha.
– Cô nương, để ta lên trước!
Thu Thủy vung đao thoắt lên phía trước. Hơi lạnh từ bốn phía kéo về, Long Truy Vũ vận khinh công nhảy ra né tránh.
– Thúy Yên môn! Hôm nay xem như ta đại khai sát giới vậy.
Thu Thủy liên tục né tránh từng đòn đánh của Long Truy Vũ, một tên gian xảo có khả năng đả thương Triển Chiêu ắt không phải dạng dễ đối phó. Vừa né tránh, Thu Thủy vừa vung đao chém liên tục về phía hắn. Biết được phạm vi ra chiêu của Vũ Đả Lê Hoa, tên Long Truy Vũ lao ra xa liên tục dùng ám khí tấn công Thu Thủy. Không thể áp sát được nhau, cả hai vờn nhau hết mười mấy chiêu, đến khi nội lực Thu Thủy dường như đã cạn, Long Truy Vũ lao vào toan tấn công Thu Thủy, một chiêu lấy mạng nàng. Thuy Thủy không nghĩ ngợi gì, vận toàn bộ nội công phóng ra chiêu Bích Hải Triều Sinh vô cùng uy lực. Long Truy Vũ bất ngờ bật ra, trúng trọn một chiêu sát thương cực mạnh. Thu Thủy cũng dính phải độc của hắn, ngất đi.
– Cô nương! Cô không sao chứ??
– Nó trúng độc của ta, chỉ có nước chết mà thôi, hahaha. Bây giờ ta sẽ tính đến ngươi.
Long Truy Vũ lao vào tấn công Trúc Linh. Cô bé vận khinh công đưa Thu Thủy vào gốc cây gần đó rồi cầm bổng lao ra tiếp chiêu.
– Phong thái của ngươi làm ta nhớ đến một người?
– Là ai?
– Hắc Điểu, năm xưa ta hận không đập nát cây Kim cô bổng của hắn.
– Vậy hôm nay ta cũng sẽ thay sư phụ trừ hại cho võ lâm.
Cái bang bổng pháp liên tục, ảo diệu tấn công tứ phía khiến Long Truy Vũ vất vả tấn công. Không phải là băng lạnh lúc nãy, thay vào đó là cường lực vô cùng lớn từ mỗi chiêu thức tấn công. Long Truy Vũ không thể áp sát, cứ vờn bên ngoài chờ lúc Trúc Linh cạn kiệt nội lực sẽ tấn công bất ngờ. Nhưng do Bích Hải Triều Sinh còn đang gây nội thương chưa dứt, hắn ta yếu hơn rất nhiều, di chuyển khá chậm, liên tục trúng đòn. Phía trong, Hùng đã xuất hiện, đang trị độc cho Thu Thủy. Nhìn thấy Trúc Linh thắng thế, nhưng vẻ mặt gian xảo của Long Truy Vũ chợt hiện lên khiến chàng lo lắng. Long Truy Vũ tung chiếc nhẫn Thiên Hoàng ra bờ sông, toan tẩu thoát. Trúc Linh hốt hoảng vung tay lao ra băt lại, lập tức mười mấy kim châm phóng về phía nàng. Hùng hốt hoảng lao ra ôm lấy Trúc Linh, đưa lưng đỡ toàn bộ.
– Ha ha ha! Quả thật lãng mạn. Hôm nay ta vui như thế đủ rồi. Dù sao các ngươi cũng không sống được lâu nữa. Đúng là trẻ người non dạ, chiếc nhẫn này mới là thật, chiếc lúc nãy ta ném đi là giả, ha ha ha.
Long Truy Vũ cười lớn, bước đi được chừng mười bước thì khựng lại, xung quanh là hàn băng đang bủa vây, không biết đường nào chống đỡ. Hùng vung tay phóng một cây phi đao trúng chân hắn, độc nhanh chóng lan ra khiến hắn không thể nhúc nhích được.
– Là cơ quan, ngươi đặt ở đây lúc nào?
– Lúc ta chăm sóc cho nương tử của ta, ha ha ha?
– Quân vô lại, dùng cách này đối phó ta.
– Miễn sao bắt được ngươi.
– Ha ha ha, ngươi, Triển Chiêu và cả con bé kia chắc chắn sẽ không sống nổi. Ta cũng xem như thành công rồi.
Quan phủ lao đến áp giải Long Truy Vũ về đại lao. Trúc Linh còn đang ôm Đường Hùng, chàng trúng độc, đang rất nguy cấp. Thu Thủy mới vừa tỉnh táo vài phần bò ngay đến chỗ Hùng.
– Tướng công! Thuốc giải đâu? Mau….
– Nương tử, chỉ còn 2 viên, Triển Chiêu một viên, nàng một viên…
– Tại sao hết thuốc giải mà huynh lại đỡ cho muội chứ? – Trúc Linh rơi nước mắt trách móc Đường Hùng.
– Trúc Linh! Ta…ta không biết…tự bản thân ta thúc ….giục ta làm vậy….
– Hu hu hu! Đồ đại ngốc!
Lòng si bóng nguyệt tự bao giờ
Một mảnh trăng nghiêng đượm ý thơ
Viễn khách lưu tình mây với gió
Thi nhân gởi ý mộng vào mơ
Ngâm mấy câu thơ xong, Hùng ngất đi. Thu Thủy và Trúc Linh đưa chàng về phủ nha. Mọi người lo lắng khôn xiết cho tình trạng của chàng. Thu Thủy giải thích cho Thanh Hường nghe về mưu kế của Đường Hùng và Bao đại nhân. Trước khi đi chàng có dặn, khi nào dùng đến chữ KỊCH thì phải diễn kịch cho thật giống. Ngay cả Thanh Hường cũng bị lừa như thật, nên không lý nào Long Truy Vũ không bị lừa. Tất cả mọi người tập trung ở phòng Hùng, chờ đợi Công Tôn Sách bắt mạch.
– Công Tôn tiên sinh! Có cách nào không?
– Đại nhân! Học trò bất tài. Nội trong hai canh giờ nữa, nếu không giải độc, e rằng tính mạng của Đường công tử…
Thanh Hường nghe xong đứng không vững, Thu Thủy nén đau chạy thẳng ra hoa viên, Trúc Linh ngồi xuống ghế, mắt thất thần nhìn ra xa. Bao đại nhân thở dài nhìn lên trên bầu trời. “Ông trời ơi ông trời! Đến khi nào ông mới thôi trêu chọc người đời?”. Thanh Hường vung kiếm chỉ thẳng vào Trúc Linh.
– Hôm nay nếu không vì cô thì tướng công ta không như thế này. Ta nhất định bắt cô đên tội.
Trúc Linh không nói gì, không đỡ, cũng không né thanh kiếm đang lao tới. Nàng thất thần chờ đợi lưỡi kiếm đó kết thúc luôn cho nhẹ lòng. Thu Thủy lập tức lao vào gạt mũi kiếm.
– Thanh Hường! Muội điên rồi sao?
– Tỷ tỷ! Tỷ xem nếu không phải cô ta, tướng công đâu có ra nông nỗi này…
– Hỗn xược! Đây là phủ nha, không phải nơi các ngươi hành hung chém gϊếŧ! Trước mặt bổn phủ mà các ngươi không xem vương pháp ra gì.
– Bao đại nhân thứ tội. Thanh Hường muội ấy vì quá xúc động….
– Bây giờ không phải lúc các ngươi dùng cảm xúc để xử trí. Đường Hùng còn hai canh giờ, các ngươi phải đồng tâm cùng bổn phủ nghĩ cách cứu lấy anh ta.
Một canh giờ trôi qua, tính mạng Đường Hùng như mảnh chỉ treo chuông. Mọi phương pháp, mọi cách thức đều không khả thi. Triển Chiêu, Thanh Hường, Trúc Linh, Thu Thủy cùng dùng nội công ép chất độc ra nhưng không thành. Hi vọng cứu sống Đường Hùng đã là không còn.
Xe đưa quan tài Đường Hùng lướt qua Trúc Linh lặng lẽ lạ thường. Trên kia, hai người phụ nữ quấn khăn trắng, khóc sướt mướt. Phải, có lẽ đúng, họ dù sao đi nữa cũng mới chính thất là nương tử của chàng. Nàng là gì? Nàng chỉ là một giai nhân đi qua chàng, không một danh phận. Hôm nay chàng nằm xuống, một chiếc khăn trắng nàng cũng không đủ tư cách để quấn lên đầu. Nước mắt nàng bắt đầu rơi. Phải chi đêm hôm đó nàng đừng quá lễ nghĩa, cứ đến bên chàng, cứ trân trọng phút giây bên chàng thì giờ đây trong nàng không phải là khoảng ký ức vô hình đó. Phải chi vòng tay chàng ôm nàng lâu hơn, để nàng cảm thấy sâu đậm trong đó một tình yêu mãnh liệt đến nhường nào. Giá như người trúng những mũi kim châm đó là nàng, cũng được, cũng chẳng sao, nàng sẽ hi sinh, cũng giống như chàng đã hi sinh. Chàng lao ra mà chẳng cần biết lý do tại sao “tự bản thân ta muốn thế”.
Trúc Linh ngồi phía đằng xa, người ta đang lấp đất lên mộ phần của chàng. Thu Thủy và Thanh Hường không ngừng gào thét. Họ được gào thét, còn nàng ở đây, đau thương nhưng khóc không thành tiếng, hương khói mù mịt, chàng đang nằm yên trong lòng đất. Trước mộ chàng một dòng chữ còn mới “Đường Hùng chi mộ”.
Dòng người đưa tang Đường Hùng rời nghĩa địa, Trúc Linh lặng lẽ bước tới, hai chân nàng khụy xuống. Nàng cảm nhận sự mất mát đau thương, nàng cảm nhận sự đau đớn tột cùng. Hãy trân trọng những gì mình đang có, đừng để khi mất đi rồi mới nuối tiếc có lẽ đã muộn.
Trúc Linh òa lên khóc thật to. Nàng níu lấy bia mộ chàng mà như ôm vào lòng. Nàng nằm nhoài ra ôm lấy ụ đất, trách móc Đường Hùng sao lại bỏ rơi nàng khi tình yêu vừa chớm nở.
Từ đằng sau, bóng Đường Hùng ngồi đó, nụ cười hiền, gương mặt đầy cao ngạo đang nhìn nàng. Nàng vui mừng khôn xiết, là chàng, đúng là chàng rồi. Trúc Linh lao đến toan ôm chầm lấy chàng, nhang khói vẫn nghi ngút mờ mờ ảo ảo.
– Đường Hùng! Huynh ra đây đi! Huynh đừng đi!
Văng vẳng bên tai nàng là giọng cười đó “nàng thật đẹp, hãy sống thật tốt, ta rất yêu nàng
Lung linh bóng trắng trăng huyền ảo
Gió cợt mây đùa nỗi ngẩn ngơ
Vạn kiếp hồn trăng luôn trắc ẩn
Cho người lữ thứ vấn vương tơ.”
Trúc Linh hốt hoảng hét lên, vồ vập qua lại tìm kiếm Đường Hùng trong cơn vô vọng. Chuyện tình dang dở, hằn lên trái tim người con gái. Tiếng kêu thất thanh như xé lòng của nàng.
– Đường Hùng! Huynh đừng bỏ muội, muội yêu huynh. Muội cần huynh! Huynh đừng chết, đừng chết mà!!!