Đường Môn Truyền Kỳ

Chương 33: Đại Lý phủ – Thu phục mỹ nữ Lệ Thu Thủy

Hùng nhanh thoắt lao ra cửa, băng theo hướng Thu Thủy đang chạy mà đuổi theo.

– Thu Thủy! Muội nghe ta nói!

– …

Thu Thủy mặc kệ lời nói vọng theo của Hùng, nàng tiếp tục chạy về phía đông thành. Phải rồi, chưởng môn nhân từng nói, bọn đàn ông phụ bạc, xấu xa, không nên tin vào chúng. Vậy mà nàng lại đem lòng yêu thương hắn, để mới vừa lúc nãy thôi hắn cùng với người con gái mới quen làm trò ân ân ái ái. Thu Thủy cảm thấy tức giận, nàng dừng lại, lau nước mắt.

– Muội nghe ta nói, mọi việc không như muội nghĩ.

– Phải, không như ta nghĩ, nhưng Đường công tử và Thanh Hường cô nương còn hơn ta nghĩ.

– Muội nghe ta giải thích được không?

– Đường công tử không cần phải giải thích, cũng không có lý do gì ta phải nghe lời giải thích của Đường công tử. Xin đừng theo ta nữa.

Thu Thủy toan bước đi thì Hùng vận khi công nhảy ngay đến trước mặt. Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe, nước mắt giàn giụa vừa mới được lau chưa khô hẳn, Hùng buồn vô cùng. Thu Thủy lại quay đi, vẫn còn giận dỗi.

– Muội nghe ta nói, xong rồi muội muốn đi đâu cũng được.

– Được, Đường công tử nói đi.

– Muội và ta quen nhau cũng nửa năm ròng. Trong suốt thời gian qua, muội vẫn luôn bên ta, chăm sóc cho ta, cùng ta vượt qua nhiều chuyện, muội còn cứu sống ta khỏi tên Hỏa Long. Bản thân Đường Hùng này nợ muội quá nhiều, cảm kích vô cùng.

– Đường công tử, nếu chỉ có vậy thì ta xí xóa hết, không cần công tử phải ghi nhớ làm gì. Nếu không còn gì, ta đi đây.

– Ta thật sự yêu muội!

– …

– Những ngày tháng gắn bó, từng tiếng nói, nụ cười của muội từng ngày đi vào thâm tâm ta. Bên cạnh ta có muội đồng hành là một niềm hạnh phúc. Ta cần có muội đi bên đời, cùng ta vượt qua những khó khăn, thử thách sắp tới.

– Bên cạnh Đường công tử từ nay có Thanh Hường cô nương rồi, cô ấy sẽ đồng hành cùng huynh. Ta cũng không muốn nghe lại những lời mà huynh từng nói với cô ấy.

– Dù là Thanh Hường hay là ai chăng nữa cũng không thể thay thế được muội trong lòng ta. Ta yêu muội, ta cũng yêu cả Thanh Hường nữa. Nhưng ở mỗi người là một vẻ, không ai giống ai, và ta cần cả hai người. Đừng bỏ ta đi, ta thực sự không muốn mất muội.

– Bọn đàn ông tham lam các huynh…

Thu Thủy định nói gì đó, bất ngờ Hùng lao đến ôm chầm lấy nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn. Cái ôm siết chặt và một nụ hôn làm Thu Thủy bất ngờ, không kịp phản ứng. Vòng tay của chàng như muốn ôm trọn, muốn giữ riêng Thuy Thủy cho mình. Thu Thủy không nói gì hết, nàng cảm thấy mình được trân trọng, khẽ nép vào vai Hùng. Người phụ nữ chẳng cần gì trên đời cả, họ duy nhất chỉ tìm một cảm giác thanh bình, một nơi được trân trọng và một bờ vai tựa vào. Thu Thủy cảm thấy ấm áp lạ thường, cảm giác giận hờn bay đi đâu mất, thay vào đó là những xúc cảm lạ thường. Đôi tay chàng đang vuốt lên mái tóc, khiến nàng thích thú, gai ốc nổi lên.

– Muội đừng bỏ ta, ta rất yêu muội!

– Còn Thanh Hường cô nương?

– Trái tim ta cần cả hai muội. Chúng ta có thể cùng nhau bước tiếp quãng đường còn lại mà.

– Trai năm thê bảy thϊếp. Muội cũng không ích kỷ với huynh được. Nhưng quả thật muội khó chịu lắm, nhất là lúc nãy …

– Muội ghen như vậy là vì muội rất yêu ta, vậy tại sao lại cứ đòi bỏ ta đi? Dẹp bớt suy nghĩ ấy đi, có phải thoải mái hơn không?

– Muội không biết, muội muốn suy nghĩ thêm.

– Vậy chúng ta hãy về khách điếm, muội đừng đi đâu nữa, thành Đại Lý bây giờ không an toàn đâu.

Thu Thủy bước vào phòng, lòng nàng nặng trĩu. Nàng phải làm sao bây giờ, tình yêu của nàng và Đường Hùng, còn Thanh Hường cô nương, và cả môn quy nữa, nếu vậy phải phá môn quy sao? Đang miên man suy nghĩ, chợt có tiếng gõ cửa.

– Ai vậy?

– Là tôi, Thanh Hường đây.

– … cô .. vào đi..

– Lệ tỷ! Thanh Hường …

– Thanh Hường cô đứng dậy đi, tại sao lại quỳ như vậy?

– Thanh Hường đến đây để tạ lỗi cùng tỷ. Đáng lẽ ra, Thanh Hường không nên có tình cảm với Đường Hùng, để xảy ra cơ sự, khiến tỷ đau lòng.

– Cô nương đâu cần phải như vậy. Chuyện tình cảm đâu có lỗi tại ai. Đường công tử yêu thương ai là quyền của huynh ấy, không thể xem đó là lỗi lầm mà trách cứ ai được.

– Lệ tỷ tỷ! Muội thân cô thế cô, được Đường Hùng huynh giúp đỡ, không khỏi cảm mến. Chúng ta cùng yêu một người, Thanh Hường chỉ mong được tỷ tỷ chấp thuận cho đi cùng hai người hành tẩu giang hồ. Thanh Hường nguyện làm thϊếp, chỉ mong được Lệ tỷ tỷ cho phép.

– Thanh Hường cô nương, ta và Đường công tử chưa hề có hôn phối. Hơn thế nữa, chính thực thì cô nương mới gần làm thê tử huynh ấy hơn. Cô nương không cần phải như thế.

– Chúng ta đều là người trong giang hồ, hôn phối có hay không cũng chẳng ý nghĩa gì, chỉ cần được ở bên người mình yêu, mọi sự coi nhẹ tựa mây trôi trên bầu trời. Thanh Hường quý trọng Lệ tỷ tỷ, mong hôm nay đây tỷ muội ta cùng chung sức chung lòng đồng hành cùng Đường Hùng trong thời gian tới.

Lời nói của Thanh Hường khiến Thu Thủy không khỏi động lòng. Nàng không phải là chưa chứng kiến sự lạnh lùng của Thanh Hường khi cô ta gϊếŧ người. Nhưng hôm nay là một Thanh Hường hoàn toàn khác, tình cảm chân thành dành cho chàng trai mình yêu khiến cho Thanh Hường thay đổi, nàng trở nên nhu mì, hiểu chuyện và rất mực tôn trọng người khác.

– Muội làm ta rất xúc động. Thanh Hường, đa tạ muội đã cho ta biết mình phải làm gì. Vì người mình yêu, vì tình yêu, đôi lúc ta phải biết dẹp bỏ cái tôi cá nhân.

– Muội và tỷ đều rất yêu thương Đường Hùng, điểm đồng cảm đó làm chúng ta rất hiểu nhau. Đa tạ tỷ đã toại nguyện cho muội.

Thanh Hường tiến tới ôm Thu Thủy. Hai cô gái siết chặt tay, tự hứa với lòng từ nay sẽ như tỷ muội, sát cánh bên nhau, cùng yêu thương một người đàn ông. Bỗng cửa bật ra, Hùng bước vào, mặt ngạc nhiên.

– Hai người….???

– Huynh có biết phép lịch sự không, tại sao vào phòng của phụ nữ mà không gõ cửa hả? – Thanh Hường trở lại cái nét đanh đá lúc thường ngày.

– Ta, ta không cố ý, chỉ là ta đưa tay định gõ cửa, không ngờ cửa tự bật ra. Sao muội lại ở đây? Hai người vừa làm gì đó?

– Huynh đừng hiểu lầm, muội và Thanh Hường mới trò chuyện, do xúc động quá nên mới như vậy.

– Tỷ tỷ! Mặc kệ huynh ấy, dám nghĩ lung tung, để xem muội cắt cái nào của huynh ấy trước.

– Ấy ấy, ta không dám nghĩ lung tung gì cả. Chỉ là ta thấy đột nhiên hai người thân thiết, nên hơi lạ. Vừa rồi muội gọi Thu Thủy là gì ta nghe không rõ?

– Là tỷ tỷ. Từ nay huynh mà dám ức hϊếp tỷ muội ta, đừng hòng toàn mạng.

Hùng trố mắt, ngạc nhiên nhìn Thu Thủy. Đôi mắt dịu hiền và nụ cười mỉm thường ngày, nàng gật đầu. Vậy thì đúng rồi. Làm sao mà tin nổi, ôi trời hai mỹ nhân. Hùng sung sướиɠ lao đến định ôm lấy cả hai người thì Thanh Hường bất ngờ giơ chân đạp chàng bắn ra.

– Muội đã nói huynh đừng lỗ mãng mà, muốn chết sao.

– Ta…ta chỉ là vui mừng quá độ thôi mà.

– Thanh Hường, coi muội đạp huynh ấy kìa.

– Tỷ tỷ, nhiêu đó chưa thấm thía gì đâu. Đối với huynh ấy, ta phải phạt nặng hơn.

– Thôi cho tỷ can. Đánh huynh ấy tàn phế rồi thì làm sao?

Cả ba người cười vui, xóa tan đi muộn phiền. Hai cô gái đến dìu Hùng dậy, Hùng vui vẻ ôm cả hai vào lòng. Niềm hạnh phúc dâng trào, từ nay chàng có hai cô gái kề bên, cuộc sống sẽ lại càng ý nghĩa hơn.