Đường Môn Truyền Kỳ

Chương 26: Thạch Cổ trấn – Lần đầu gặp đối thủ lớn

Hùng vừa bước tới cổng đã nghe tiếng la của A Kinh và giọng cười của một gã đàn ông. Nhanh trí bước vào nhà, Hùng thấy A Kinh không một mảnh vải che thân, gã đàn ông râu ria xồm xoàm, khuôn mặt bặm trợn đang nhăm nhe lao vào phía nàng. Hùng lao đến đạp cho hắn mấy cước, ngã lăn ra sàn nhà, đập đầu vào cột nhà bất tỉnh nhân sự. Chàng giật tấm màn, quấn vào người A Kinh, ôm nàng vào lòng. A Kinh khóc nức nở trong vòng tay của chàng.

– Đường công tử! Muội….

– Đừng nói gì cả, để ta gϊếŧ chết tên đê tiện này.

– Đừng! Dù sao hắn cũng chưa làm gì muội, tha được thì cứ tha, Đường công tử…

Hùng rút ra một sợi dây, mang trói hắn vào gốc cây trước nhà rồi đưa A Kinh vào phòng. A Kinh nép vào Hùng như một con mèo nhỏ. Chậm một chút thôi thì nàng đã bị làm nhục rồi.

– Muội nằm nghỉ đi, để ta ra ngoài xử tên đó.

– Đừng! Huynh đừng đi, muội sợ lắm!

A Kinh nắm lấy tay Hùng, kéo chàng ở lại, nàng bật dậy ôm Hùng, khóc to hơn nữa. Hùng vỗ về, an ủi A Kinh đến tận giờ tý. Bất chợt, A Kinh lí nhí hỏi chàng.

– Lúc nãy, huynh nhìn thấy hết…của muội rồi phải không?

– Ta…ta không có…ta chỉ…

– Muội biết mà, nó đập vào mắt, không nhìn làm sao được. Huynh không chê cười muội chứ?

– Sao ta lại chê cười muội được, muội là một cô gái tốt, chỉ là tên háo sắc đó hắn quá lỗ mãng mà thôi.

– Không phải, ý muội là…là… huynh nhìn… thấy hết của muội…huynh thấy…muội như thế nào?

– Ha ha ha! Muội thực sự rất đẹp, ta rất thích.

– Huynh lại cười muội.

– Ta nói thật mà. Ta thích muội ngay từ khi thấy muội. Đặc biệt là…

– Là gì?

– Là bộ ngực của muội.

– Huynh đê tiện! Mới gặp người ta lần đầu mà đã…

Hùng đưa tay lên mân mê cặρ √υ' của A Kinh. Cặρ √υ' quá to, nổi bật lên giữa thân hình mảnh khảnh của nàng. A Kinh để im cho chàng vuốt ve đôi gò bồng đảo. Cũng là đôi tay, nhưng đôi tay của Hùng dịu dàng làm sao, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng mãnh liệt, trái ngược với sự thô bạo, nham nhở của tên cướp hồi nãy. Nàng cảm thấy nhột nhạt theo đôi bàn tay của Hùng lướt trên thân thể. Hai bờ môi chạm vào nhau, họ trao nhau một nụ hôn, chàng nhanh hôn dần xuống cổ rồi xuống vυ' A Kinh, đôi môi tham lam như muốn ngậm cả bầu ngực vĩ đại ấy vào, nuốt chửng cặp bưởi năm roi kỳ vĩ ấy. A Kinh sung sướиɠ xoa lên đầu Hùng, hai tay nàng kéo sát đầu Hùng vào bầu vυ' mình mỗi khi chàng bú ʍúŧ.

Đang say sưa bú ʍúŧ, hoan lạc trong cơn say nɧu͙© ɖu͙© thì một mũi thương lao tới với tốc độ chóng mặt, thoáng cảm nhận được nguy hiểm, Hùng ôm A Kinh kéo sang một bên, nhưng mũi thương đã đâm trúng vai chàng, xuyên sang chạm cả vào ngực A Kinh. Cơn đau dữ dội tỏa ra từ vết thương, lần đầu tiên trong đời Hùng trúng thương nặng như vậy. Tay của chàng không thể cử động được, tay trái khẽ rút một viên Cửu chuyển hoàn hồn đan định nuốt, nhưng không kịp, một cánh tay khẽ điểm huyệt chàng, khiến chàng không thể nhúc nhích.

– Ngươi là cao thủ phương nào? Tại sao lại tập kích đánh lén ta?

– Ha ha ha! Ngươi cả gan đả thương người của ta, hôm nay tiện đường qua đây, ta tính sổ với ngươi thôi.

A Kinh thấy tình cảnh thì sợ hãi muốn hét lên, nhưng hắn đã lao đến bóp cổ nàng đe dọa.

– Con tiện nhân, ngươi mà hét lên một tiếng thì ta sẽ dìm cả trấn này trong biển lửa, khôn hồn thì ngồi im đó cho ta.

– Đường Hùng ta mới ra giang hồ, không biết đã đắc tội gì với vị đại hiệp đây?

– Hôm trước ngươi đã đả thương hai tên đồ đệ của ta, còn cao ngạo chế giễu người của Thiên nhẫn giáo, hôm nay bổn trưởng lão cho ngươi biết thế nào là lợi hại.

Hắn vừa dứt lời thì nhanh tay rút mũi thương ra, đâm một phát nữa vào vai trái của Hùng, hai tay của chàng giờ đây gần như tàn phế, không thể cử động. Hùng nhìn trên trán hắn thấy một đốm lửa đỏ đang cháy rực thì hiểu vấn đề “thôi rồi, một tên Thánh giáo trưởng lão, chuyến này xem như xong đời”.

– Con mắt của ngươi cũng khá lắm đó, mới nhìn đã biết ra ta là ai, không hổ danh là con trai của Long Nhi sư muội.

– Ngươi biết mẹ ta?

– Mẹ ngươi phản bội ta, phản bội thánh giáo, đáng bị xử tử, cả cha con ngươi cũng thế. Ta phải bắt cả nhà ngươi chết trong đau khổ.

Hắn xách Hùng lên, ném chàng ra ngoài như một túi vải. Đôi mắt hắn long song sọc, ngọn lửa trên trán lại càng cháy mãnh liệt hơn, mặt mũi hắn đỏ bừng nhìn chàng như muốn thiêu đốt. Bất ngờ, hắn vung tay ra chưởng làm Hùng bật lên cao rồi rơi xuống đất. Toàn thân Hùng đau nhói, rất nhiều xương dập vỡ, cả người không thể động đậy được, miệng chàng thổ huyết, nằm bẹp dưới đất.

Tên Thiên Nhẫn dường như không kiểm soát được hành vi, hắn như điên cuồng tìm thứ gì đó. Bỗng hắn quay sang A Kinh, cười một nụ cười đê tiện, hắn nhanh chóng đè nàng xuống, kéo hai chân nàng ra liếʍ liên hồi lên cái l*и bé bỏng của nàng. Toàn thân hắn nóng như lửa, chạm vào làm A Kinh đau rát kinh khủng, cái lưỡi thô bạo nhám nhám cùng bộ râu của hắn chạm vào l*и nàng khiến nàng kinh khϊếp. A Kinh trân mình nhắm mắt, nước mắt trào ra, cắn răn chờ đợi một cuộc bạo da^ʍ sắp đến mà không dám hé răng la hét gì cả. Nàng đang hi vọng tấm thân này có thể cứu cho người yêu và dân chúng trong trấn., chỉ vậy thôi thì dù có chết cũng cam lòng. Bên dưới l*и nàng, tên ác tặc vẫn liên tục bú ɭϊếʍ. A Kinh dần quen với cảm giác nóng bỏng đó, nàng lắc lắc cái đầu, “không thể được, nhất định không thể để huynh ấy thấy” rất sợ, rất ê chề nhục nhã nhưng có gì đó sướиɠ khoái đang kéo về khiến nàng thích thú, đê mê. Hai tay nàng vịn chặt thành giường, cố gắng nghiến răng để không phát ra những tiếng rên. Bên dưới đất, Hùng bất lực nhìn hắn đang hϊếp da^ʍ A Kinh mà không thể làm gì được. A Kinh bắt đầu cảm thấy sướиɠ, l*и nàng bắt đầu cãi lại lý trí, nước l*и nàng chảy ra đều đều ướt cả đám râu của tên ác tặc. Hắn đứng dậy, rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, ôi ©ôи ŧɧịt̠ nhìn kinh dị, lông lá rậm rạp.

Mặc kệ A Kinh lắc đầu, ánh mắt van lơn, hắn mạnh bạo đẩy ©ôи ŧɧịt̠ vào xé toang màиɠ ŧяiиɧ của nàng. A Kinh khẽ la lên rồi im bặt trước vẻ mặt dữ tợn của hắn. Mỗi nhịp nắc của hắn khiến nàng đau nhói, rồi đều đặn, hắn đẩy ©ôи ŧɧịt̠ và một luồng hỏa khí vào l*и nàng. A Kinh cảm nhận rất rõ, luồng hỏa khí đó được bơm vào, lên đến đỉnh đầu nàng rồi biến mất. Mỗi lần như thế, nàng đau rát l*и kinh khủng, nhưng phần thân trên lại cực kỳ dễ chịu. A Kinh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắt đầu có những hành động bản năng. Nàng đưa tay lên xoa xoa hai vυ' mình, khẽ se se hai đầṳ ѵú. Tên ác tặc chẳng quan tâm gì cả, hắn cứ liên hồi đâm thụt vào l*и nàng không ngừng. Thân nhiệt của hắn giảm dần, đã bớt nóng, A Kinh cảm nhận rõ ©ôи ŧɧịt̠ hắn đang nong l*и mình ra, lúc này vì không còn rát, nàng bắt đầu sướиɠ, cơn sướиɠ ùa về khiến nàng không còn kiểm soát được, hai tay nàng vịn vai hắn, hai chân nàng co quắp lấy mông hắn như thể sợ hắn lấy mất ©ôи ŧɧịt̠ đi.

– Ư ư ư…aahhhha uhhh ohhh!!!

A Kinh rêи ɾỉ như không có Hùng nằm đó. Nàng không còn biết gì nữa, với nàng, cảm giác nóng ấm nơi cái l*и nhỏ bé bây giờ là trên hết. Nàng kéo vai tên ác tặc xuống, hôn ngấu nghiến lên môi hắn trong sự sung sướиɠ đê mê.

– A….aaa…aa uhhhh ohhh! Đại hiệp….a….uhh…oohhhhh….sướиɠ…..

Nàng không cầm cự được, nước l*и tuôn ra, nàng ôm ghì lấy hắn, xuất dâʍ ŧᏂủy̠ ra ào ạt. Như chỉ chờ có thế, hắn gia tăng nhịp nắc, đâm liên tiếp vào l*и nàng. A Kinh thét lên, ©ôи ŧɧịt̠ hắn đang nóng bỏng, làm l*и nàng đau rát kinh dị. Hắn ȶᏂασ liên hồi, rồi gồng mình phun tϊиɧ ŧяùиɠ vào l*и nàng. A Kinh ngất đi, tϊиɧ ŧяùиɠ hắn nóng như nước sôi phun vào tận châu thân. Hai môi nàng tái nhợt, tình trạng hết sức nguy kịch. Hắn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, vứt A Kinh sang một bên, chỉnh lại quần áo rồi quay sang nhìn Hùng. Gương mặt hắn đã bình thường trở lại, hỏa tính sát khí trong người hắn đã giảm xuống rất nhiều so với trước lúc hϊếp da^ʍ A Kinh.

– Bây giờ ta sẽ phế hết võ công của ngươi, biến ngươi thành tàn phế, cho ngươi sống không bằng chết! Ha ha ha!

Hắn rút mũi thương, nhắm thẳng trán Hùng mà phóng. Hùng nhắm mắt xem như chịu trận trong tình thế này. Bỗng keng một tiếng, Hùng mở mắt, trước mặt chàng là một cô gái, cô ta cầm một thanh đao lớn, dáng vẻ thanh thoát, nhưng lạnh lùng như băng.

– Hỏa Long! Ngươi lại gây nghiệp chướng, ta hận là không thể băm ngươi làm trăm mảnh.

– Con nhãi Thúy yên môn, ông đây còn đẻ ra được ngươi, ngươi lấy gì mà đòi gϊếŧ ta, hahaha. Lần trước là ta tha mạng cho nhà ngươi đó thôi.

– Hôm nay thì khác, ta quyết không để cho ngươi làm hại dân lành.

Cô gái lao vào, vung đao chém liên tục, từ trên đầu tên Hỏa Long, những bông tuyết xanh trắng rơi xuống liên tục. Hỏa Long bất ngờ né không kịp, trúng chiêu di chuyển khó khăn, nhăn nhó mặt mày.

– Không..không phải Vũ Đả Lê Hoa!!!!

– Phải, là Mục Dã Lưu Tinh, hôm nay ngươi đừng mong thoát thân.

Hỏa Long gồng mình, ôm kích lao vào tấn công. Cường lực của hắn quá mạnh, cô gái bị bật ra, tựa vào vách nhà, hắn lại dồn lực lao tới. Nhanh như chớp, cô gái chắp tay trước ngực dồn nội lực, hàng chục mảnh băng nhọn hoắt bay ra xung quanh đâm vào người hắn. Hỏa Long sợ hãi lao nhanh ra cửa sổ, tiếng ngựa hí vang, hắn lao nhanh bỏ trốn, có lẽ lúc nãy vì dùng nhiều hỏa khí trong lúc làʍ t̠ìиɦ để điều hòa mà hắn bị tổn hao nên yếu hẳn đi. Bên ngoài còn vẳng lại tiếng hắn “Lệ Thu Thủy, ngươi hãy chờ đó!”. Cô gái gồng mình, xung quanh là làn sương mờ ảo với những bọt khí bay bay rất đẹp, cô toan đuổi theo tên ác tặc Hỏa Long

– Nữ hiệp, xin cô hãy cứu giúp A Kinh, bây giờ mạng người là quan trọng.

Cô gái giật mình quay lại nhìn Hùng, gật đầu rồi lao lên giường. A Kinh đang thoi thóp thở, máu từ l*и nàng liên tục chảy ra. Toàn cơ thể nàng nóng như lửa. Cô gái liền vận nội lực, truyền hàn khí qua người A Kinh để điều hòa thân nhiệt, mong cứu được nàng. Nhưng máu dưới l*и vẫn đang chảy, cô gái lắc đầu nhìn Hùng.

– Máu chảy nhiều quá, ta e là…

– Ta …ta có thuốc, mau lấy bên tay nải của ta.

Cô gái lấy một viên cửu chuyển cho A Kinh nuốt, quả nhiên chỉ tích tắc sau, sắc mặt nàng hồng hào trở lại. Nhưng vì nội thương quá nặng, nàng vẫn thϊếp đi chưa tỉnh nổi. Hùng bất ngờ ho lớn rồi thổ huyết, chàng cũng ngất lịm đi ngay sau đó.