Đường Môn Truyền Kỳ

Chương 9: Phá trinh Đường Hùng

– Doanh cô! Cô định khi nào sẽ rời Phục Ngưu sơn?

Hùng vừa gắp thức ăn vừa hỏi để phá tan sự im lặng trong ngôi nhà nhỏ của hai cô cháu.

– Ta sẽ lên núi lấy một ít thuốc, chiều ngày mai ta sẽ về Biện Kinh, đến dịch trạm trung chuyển về Lâm An rồi về Long Tuyền thôn.

– Sau này con có được gặp lại Doanh cô không?

– Ngũ độc giáo có mặt ở khắp nơi. Nếu có dịp đến các thôn trấn, con hãy để ý các khu vực cây cối, héo lánh sẽ nhìn thấy Ngũ Độc tán nhân, nếu muốn tin tức từ ta, hãy hỏi bọn họ.

– Rảnh rỗi Doanh cô hãy về đây thăm Hùng nhi nha.

– Ta cũng chưa biết, có thể ta sẽ bị quản thúc trong thời gian dài. Con có dự tính gì không?

– Con sẽ lên Thiếu lâm tự tìm tung tích của cha. Tuy không hi vọng rằng cha còn sống, nhưng con cũng muốn biết thực hư mọi chuyện.

– Rồi sau đó thế nào?

– Con sẽ về Chu Tiên tìm Vân Nhi tỷ tỷ để xin nhận lại Trấn minh chi liên. Dù sao đó cũng là kỷ vật của cha để lại cho con. Sau đó thì phải tùy cơ ứng biến.

– Ta rất yên tâm về con. Nhưng con cũng luôn phải nhớ lời ta dặn dò. Doanh cô không thể ở bên cạnh chăm sóc cho con mãi được. Cha mẹ và Doanh cô đã chắp cánh cho con, giờ là lúc con phải bay cao, bay xa hơn nữa.

Doanh Doanh không nói gì nữa, nàng lẳng lặng về phòng. Hùng dọn dẹp xong bước ra bờ suối gần nhà ngồi tựa lưng vào cây mà thổi sáo. Chàng đang rất buồn, cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó. Hùng nhớ lại lúc trước, chàng từng điên đảo lên vì tưởng chừng như mất đi Ngọc. Giờ đây, trước một Doanh Doanh đã ngoài ba mươi và chàng trong hình hài một thiếu niên mười ba, chẳng lẻ Hùng đã lại yêu một lần nữa. Hùng đứng dậy, phát ra tiếng thở dài, nó buồn bực phóng cây sáo về phía gốc cây gần đó. Gốc cây lập tức đổ rạp. Đang bất ngờ vì uy lực của cú phóng thì nó giật mình hơn khi thấy Doanh Doanh đứng phía sau ôm lấy mình. Cặρ √υ' nàng ép sát vào lưng Hùng, hai tay nàng xoa xoa lên ngực Hùng một cách đầy tình cảm và sự âu yếm.

– Hùng nhi à! Doanh Doanh không muốn xa Hùng nhi một chút nào.

Hùng giật mình trước cách xưng hô mới của Doanh Doanh. Bình thường nàng sẽ gọi Hùng nhi và xưng “ta, cô hay Doanh cô”. Nhưng lúc nãy nãng đã xưng là “Doanh Doanh”.

– Doanh cô! Con …

Doanh Doanh lấy tay bịt miệng Hùng lại, ngăn không cho chàng nói tiếp

– Mấy đêm nay Doanh Doanh nằm suy nghĩ, được ở cạnh Hùng nhi bấy nhiêu năm cảm giác như có Quỷ ca ở cạnh bên. Doanh Doanh cảm thấy sợ phải xa Hùng nhi, sợ cảm giác mất đi người mà mình thương yêu. Doanh Doanh muốn hằng đêm Hùng nhi lại nằm cạnh bên ôm ấp và âu yếm cho mình. Doanh Doanh cảm thấy được che chở bảo vệ, Doanh Doanh thấy yêu Hùng nhi nhiều lắm.

Hùng không nói gì cả, chàng vòng tay ôm chặt Doanh Doanh vào lòng. Chàng đang bối rối lắm, giờ không biết xưng hô và cư xử ra sao trong trường hợp này. Chàng ôm Doanh Doanh thật chặt, tay vuốt ve lên tấm lưng của nàng. Dù mới mười ba, nhưng cơ thể Hùng vạm vỡ như một người trưởng thành, cơ thể đó làm cho những cái ôm của chàng khiến cho Doanh Doanh như nhỏ bé lại. Doanh Doanh dụi đầu vào vai chàng thủ thỉ

– Sao Hùng nhi không nói gì? Chẳng lẽ Hùng nhi không có chút lưu luyến gì với Doanh Doanh sao?

– Doanh … – Hùng định phát lên gọi Doanh cô theo thói quen nhưng lại khựng lại – Doanh Doanh! Hùng nhi sợ mất Doanh Doanh, Hùng nhi muốn được ở bên Doanh Doanh suốt đời, Hùng nhi muốn tối nào cũng được vui vẻ với Doanh cô.

– Chàng ngốc của ta. Từ nay hay gọi ta là Doanh Doanh nghe chưa. Doanh Doanh không thể ở bên Hùng nhi mãi được. Chúng ta ngày mai phải chia ly, vậy thì đêm nay, chàng hãy cho ta được làm người tình của chàng đi.

Hùng bế phốc Doanh Doanh lên bước vào nhà. Doanh Doanh ngoan ngoãn nép vào ngực chàng. Nàng cảm thấy ấm áp vào hạnh phúc vô cùng. Ngưỡng tưởng rằng chỉ có Quỷ Kiếm mới đem lại cho nàng những cảm xúc ấy, nhưng hôm nay Đường Hùng còn làm cảm xúc ấy cao trào hơn, làm nàng hạnh phúc hơn.

Hùng đặt Doanh Doanh xuống giường, chàng toan cúi xuống hôn Doanh Doanh thì nàng ngăn lại. Nàng khẽ kéo cái Sa Bì yêu đái ra, rồi tụt luôn quần Hùng xuống.

– Đêm nay, Doanh Doanh sẽ thỏa mãn chàng. Thϊếp sẽ làm thê tử của chàng, sẽ phục vụ chàng.

Hùng chưa kịp nói gì thì xiêm y trên người đã bị gỡ bỏ. Ngay lập tức Doanh Doanh đưa miệng lên ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ chàng mà mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để. Hai tay Doanh Doanh bám vào mông chàng, môi lưỡi nàng liên tục liếʍ lên thân ©ôи ŧɧịt̠ chàng. Côи ŧɧịt̠ của thiếu niên mười ba đầy sức sống khiến Doanh Doanh thèm khát tột độ. Nàng liên tục liếʍ xuống dái rồi mυ'ŧ lên đầu ©ôи ŧɧịt̠ làm Hùng đê mê nấc lên thành tiếng.

– Doanh cô! A a a a.a.a.a…aaa.aaa Hùng nhi sướиɠ lắm ..!!! aaaaa

Doanh Doanh tức giận bóp mạnh vào hai hòn dái của Hùng, giật ngược về phía sau làm chàng đau đớn nhăn nhó.

– Lúc này chàng phải gọi thϊếp là Doanh Doanh! Phải xem thϊếp như nương tử của chàng, biết chưa.

Doanh Doanh đẩy ngược Hùng về phía sau, cơn da^ʍ của nàng nổi lên. Nàng úp mặt vào háng Hùng mà bú ɭϊếʍ. Chiếc lưỡi của nàng liếʍ hết xung quanh háng Hùng, liếʍ dọc thân ©ôи ŧɧịt̠ rồi khẽ mυ'ŧ qυყ đầυ, đá lưỡi vào lỗ sáo khiến Hùng cong người đón nhận từng đợt sướиɠ. Hùng đê mê trong cơn sướиɠ trào về, ham muốn trong cơ thể trẻ khiến chàng cong người, rướn ©ôи ŧɧịt̠ lên như muốn tọng vào miệng Doanh Doanh.

– Doanh Doanh ơi! Nàng làm ta sướиɠ lắm! A a a..a..aa ta sắp chịu không nổi! Doanh Doanh, ta sắp ra nàng ơi!!! Aaaaaaaaaaaaa.

Chưa dứt câu thì ©ôи ŧɧịt̠ chàng giật lên liên hồi, phun ra từng đợt tϊиɧ ŧяùиɠ trắng đυ.c vào đầy miệng Doanh Doanh. Nàng nuốt ừng ực rồi tiếp tục bú ʍúŧ sạch ©ôи ŧɧịt̠ chàng. Ở dưới Doanh Doanh đã ướt đẫm, nàng lột đồ rồi ngồi dang chân. Hùng tự hiểu bò đến liếʍ *** nàng như thường lệ. Đã biết điểm yếu của Doanh Doanh nên Hùng nhanh chóng bú ʍúŧ lên hộŧ ɭε, rồi thò tay móc vào *** nàng.

– Á á á ….Thϊếp sướиɠ quá Hùng ơi! Thϊếp ngứa *** lắm! Chàng móc cho nát *** thϊếp ra đi! Chàng ăn *** thϊếp đi ư ư ư….

Hùng liếʍ *** Doanh Doanh một cách mạnh bạo, chàng liếʍ như thể ngày mai sẽ không còn được liếʍ nữa. Mà cũng đúng, ngày mai đây Doanh Doanh sẽ xa chàng, chàng phải liếʍ, phải ăn cái *** này cho đã. Nước *** Doanh Doanh ngày một ra nhiều, ướt cả mặt mũi tóc tai của Hùng. Nàng rên ư ử như con cɧó ©áϊ động tình mỗi khi đón nhận từng cú móc của Hùng.

– TᏂασ thϊếp đi Hùng! Chàng hãy ȶᏂασ cái *** thϊếp đi! Hãy làm tướng công của thϊếp ngay đi.

Quá nứиɠ ***, Doanh Doanh kéo Hùng lên van lơi chàng. Hùng nhẹ nhàng đẩy hai chân Doanh Doanh ra, chàng đặt ©ôи ŧɧịt̠ mình ngay mép *** rồi đâm một cú thật mạnh vào *** nàng.

– Ah ah ah!oh oh! Thϊếp sướиɠ quá! Hùng ơi! Chàng ȶᏂασ thϊếp thật rồi. ư ư ư

– Doanh Doanh! *** nàng ngon quá, Hùng đang ȶᏂασ Doanh Doanh, Hùng đang chơi Doanh cô này.

– Hùng chơi thϊếp đi, Hùng yêu thϊếp đi. Tướng công, chàng ȶᏂασ em mạnh nữa đi. A ah aha! Tê *** quá! Quỷ ca ơi! Huynh thua Hùng nhi rồi. A.a.aa…aaa!

Hùng ȶᏂασ tới tấp vào *** Doanh Doanh, nước *** nàng chảy ra nhễu nhão cùng nhịp nắc của chàng ở trên. Doanh Doanh gồng mình thỏa mãn trước tốc độ ȶᏂασ như vũ bảo của Hùng. Nàng rêи ɾỉ xuất ra mấy lần mà chưa đã cơn sướиɠ và thèm ©ôи ŧɧịt̠. Nàng dang chân ra thật rộng để ©ôи ŧɧịt̠ chàng vào sâu hơn trong *** mình. Cảm thấy Doanh Doanh còn thòm thèm, Hùng vận nội công, gầm lên một tiếng, cả cơ thể rắn như đá, nóng bừng, ©ôи ŧɧịt̠ phừ to ra, giật liên hồi. Chàng ra sức nhấp thật mạnh vào *** Doanh Doanh.

– Á á á ! Cha nào con nấy! Hai cha con các người hành hạ ta. Á á á! Sướиɠ quá, tê *** quá! TᏂασ thϊếp đi Hùng, truyền nội công qua đi, ©ôи ŧɧịt̠ cứng của chàng ȶᏂασ rách *** thϊếp ra đi. Á á á á! Thϊếp chết mất tướng công! Thϊếp sướиɠ lắm. ah aha ha!

Doanh Doanh không kịp kiềm chế, cơn sướиɠ mười mấy năm ùa về, nàng như ngây dại, *** co bóp liên tục không kiểm soát, dâʍ ŧᏂủy̠ tinh khí chảy ra ướt hai bên bẹn và mông. Nàng thét lên một tiếng rồi không kiềm được, nướ© đáı phun ra ào ào.

– Hùng ơi! Á á á á ! Gϊếŧ chết thϊếp đi!

Hùng cũng nhanh chóng phun đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào *** nàng. Chàng nằm phục lên người Doanh Doanh, ©ôи ŧɧịt̠ còn giật giật trong *** nàng. Hôn lên môi nàng rồi định rút ©ôи ŧɧịt̠ ra thì Doanh Doanh níu mông chàng kéo lại.

– Tên ngốc! Đàn bà sau khi sướиɠ thì phải để nguyên trạng, lúc sau mới được rút ra nghe chưa?

– Dạ! Hùng nhi biết rồi Doanh cô.

– Ngươi còn gọi ta là Doanh cô sao? Chẳng phải ngươi vừa ȶᏂασ ta thừa sống thiếu chết sao? Tên Tiểu ma quỷ nhà ngươi.

Doanh Doanh nói giọng giận dỗi nũng nịu nhưng vẫn ôm lấy Hùng mà âu yếm, Hùng biết nàng đang rất hạnh phúc nên giả vờ dỗi yêu với mình.

– Lúc nào chỉ có hai người, Hùng sẽ gọi Doanh Doanh thân mật. Còn khi ra ngoài chúng ta vẫn là cô cháu nha Doanh cô.

– Chàng ngốc! Ta thừa biết mà. Ta có chuyện này muốn hỏi Hùng nhi.

– Doanh Doanh cứ nói.

– Hùng nhi có gì đó rất đặc biệt, chàng không phải là người bình thường. Trông bộ dạng thì trẻ con, nhưng hành động và xử sự rất người lớn, chu đáo và rất khéo léo. Hùng nhi thực ra là người thế nào?

– Doanh Doanh nhận ra từ khi nào?

– Từ khi Hùng nhi chỉ ta các loại thuốc, phân biệt độc dược bảng A và độc dược bảng B.

Hùng ngồi ôm Doanh Doanh và thật thà kể lại toàn bộ câu chuyện về thân thế của mình cho Doanh Doanh nghe. Doanh Doanh nghe có phần nửa tin nửa ngờ, nên vẫn hỏi tiếp

– Vậy chàng có yêu Doanh Doanh không?

– Ta yêu Doanh Doanh thật lòng. Tháng ngày ở bên nàng là tháng ngày ta hạnh phúc nhất.

– Muội cứ tưởng xưa nay mình yêu phải một đứa trẻ và day dứt vì điều đó. Nhưng hôm nay muội đã hết những băn khoăn rồi.

– Ngày mai nàng cứ rời đi. Ta sẽ luôn nhớ về nàng Doanh cô của ta.

– Chàng còn chọc thϊếp. Bao lâu nay chàng làm thϊếp điên đảo, thϊếp bắt đền.

– Ta không hề có ý trêu chọc nàng. Tuy suy nghĩ và linh hồn của ta người lớn, nhưng cơ thể vẫn là đứa con nít. Ta vẫn phải lớn lên, phát triển bình thường mới có ngày hôm nay. Đa tạ nàng, Doanh cô.

Hùng nằm ôm Doanh Doanh và cả hai ngủ thϊếp đi đến khi trời sáng. Doanh Doanh sau một đêm dài bị Hùng ȶᏂασ thì uể oải thức dậy, nàng hoảng hốt khi không thấy Hùng đâu. Chạy vội xuống bếp thì Hùng đã đang ngồi nấu thuốc cho nàng uống.

– Doanh cô! Cô uống thuốc cho lại sức, một lát lên đường cần tẩm bổ.

Doanh Doanh cố nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, nhưng càng nhớ càng rối rắm. Trong tâm trí nàng bị một khoảng trống về những gì đã xảy ra với nàng và Hùng. Nàng chỉ nhớ rằng nàng và Hùng đã ȶᏂασ nhau thật mạnh bạo, rồi Hùng ôm nàng ngủ, thủ thỉ những điều gì đó kỳ lạ. Doanh Doanh nghĩ mãi không ra nên không thèm nghĩ nữa, nàng uống chén thuốc do Hùng nấu rồi chuẩn bị hành lý lên đường.

Hùng mỉm cười bước ra bờ suối đổ nồi xuống mà mình xắc lúc đêm đi. Chàng đã cho Doanh Doanh uống một loại thuốc lãng quên. Bây giờ mọi thứ đêm qua với Doanh Doanh sẽ rất mơ hồ, nàng sẽ không tài nào nhớ ra được.