Dịch giả: Tà Dương
A Phi đột nhiên phát hiện, mình muốn rảnh cũng không xong. Chuyện bây giờ mà hắn muốn làm nhất chính là đi lôi đài, chăm chỉ tôi luyện thương pháp của mình, làm quen với một ít kỹ xảo. Nhưng cứ một việc lại nối tiếp một việc, sau khi gϊếŧ Hồ Ly Chưa Thành Tinh, đại sư huynh Tứ Nhĩ Nhất Thương lại đưa ra lời mời, hôm sau chuẩn bị đi làm nhiệm vụ tập thể, mà nhiệm vụ này dường như cũng không dễ, ngay cả Kim Hoàn Đao cũng được mời tới.
A Phi không cự tuyệt, ngược lại đây chính là cơ hội mài giũa cùng các cao thủ. Về sau những chuyện tương tự như vậy chắc chắn sẽ không ít, có thể cùng một chỗ với những người này, đối với kiếp sống trong trò chơi về sau cũng có lợi rất lớn.
Chẳng qua A Phi vẫn cảm giác được một chữ, mệt. Cái này chẳng phải gọi là ngựa không dừng vó hay sao? Bởi vị có một tin nhắn làm hắn thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
Một người muốn thêm hắn làm hảo hữu, người này không phải ai khác, chính là người bị hắn một thương đâm chết Hồ Ly Chưa Thành Tinh.
Đến báo thù hay sao?
A Phi suy nghĩ một chút liền đồng ý. Hồ Ly Chưa Thanh Tinh gửi đến một câu:
- Chúng ta gặp mặt một lần đi?
- Không được.
A Phi từ chối một cách kiên quyết.
- Tại sao?
Dường như đối phương hơi giật mình.
A Phi lại càng giật mình hơn, nói:
- Không thân cũng chẳng quen, không nhận thức mà cũng chẳng cần thiết.
- Gặp mặt thì sẽ quen.
Hồ Ly Chưa Thành Tinh nói.
A Phi có chút đau đầu, người kia chẳng lẽ không nhận thức được, là ta gϊếŧ nàng? Ta gϊếŧ nàng, nàng lại muốn gặp mặt ta, thật sự là kì quái. Lẽ nào một thương này, làm cho Hồ Ly Chưa Thành Tinh này cảm thấy hứng thú với mình? Bởi vì cái gọi là đánh nhau xong mới thành bằng hữu, hay là nàng nhìn thấy vẻ ngoài của mình đẹp trai với phong độ phóng khoáng?
Đương nhiên A Phi sẽ không cho rằng như vậy, nhưng hắn biết đối phương nhất định là có mục đích. Sau khi A Phi từ chối nhiều lần, Hồ Ly Tinh mới nói thật:
- Ta muốn gặp Bách Lý Băng.
A Phi nhảy dựng lên:
- Làm sao ngươi lại biết nàng?
Trong lòng hắn muốn nói rằng Hồ Ly Chưa Thành Tinh quả nhiên lợi hại, nhanh như vậy đã tra ra người ủy thác gϊếŧ mình. Không trách có thể đem nhiêu nam nhân xoay quanh như vậy, nàng nhất định là một người có tâm tư nhạy bén, thủ đoạn lợi hại. Không thể trêu chọc! Tuyệt đối không thể trêu chọc, mà không thể trêu vậy thì liền trốn. Đây chính là cảm giác đầu tiên của A Phi. Ở trong hiện thực hắn đã làm việc được nhiều năm, vì thế cũng có một chút kiến thức.
Ai ngờ Hồ Ly Tinh kia trả lời:
- Là ta đoán. Không nghĩ tới vừa thuận miệng hỏi, ngươi liền thừa nhận.
Lệ rơi đầy mặt, A Phi mắng một tiếng. Hắn không định trả lời Hồ Ly Tinh, bởi vì hắn phát hiện ra nữ nhân này rất khó đối phó. Nhưng Hồ Ly Tinh kia lại tiếp tục nói:
- Ngươi yên tâm, thật sự là ta muốn gặp Bách Lý Băng. Có rất nhiều chuyện muốn giải thích với nàng. Ta chỉ có một người, địa điểm thì ngươi chọn.
Lần này A Phi không dám tự động quyết định, hắn quyết định tìm Bách Lý Băng với Phong Y Linh. Hai nữ nhân kia vừa nghe, liền có những phản ứng bất đồng. Phong Y Linh thì giận dữ quát:
- Hồ Ly Tinh lại vẫn dám đến, lão nương sẽ một thương đâm chết nàng!
Bách Lý Băng thì không nói gì, chắc là đang tự suy nghĩ.
- Rốt cuộc là có gặp hay không?
A Phi hỏi.
- Không gặp!
Phong Y Linh nói.
- Gặp
Bách Lý Băng quyết định.
- Ngươi gặp nàng làm gì, cãi nhau sao?
Phong Y Linh cảm thấy kỳ quái, A Phi cũng tò mò. Tình địch gặp mặt, nhất định có chuyện không bình thường xảy ra, không tốt có khi lại đánh gϊếŧ nhau.
Bách Lý Băng cười nói:
- Nếu nàng muốn gặp ta, ta cũng không có gì phải sợ. Với lại chúng ta ở đây, không phải sao? A Phi, đến lúc đó hi vọng ngươi giúp ta một việc, làm bảo tiêu.
A Phi cười hặc hặc nói:
- Nếu muốn gặp mặt, thì gặp luôn ở đây. Đây chính là địa bàn của Phong Y Linh, đừng nói là Hồ Ly Tinh, cho dù là Vân Trung Long đến đây cũng phải thành thật.
Hắn vừa nói ra những lời này, hai nữ nhân liền nở nụ cười. Mà một ít người chơi nghe thấy những lời này, tuy không biết có ý gì, những cũng lên tiếng khen ngợi. Có người phụ họa:
- Huynh đệ nói rất hay! Có chúng ta ở nơi này, cao thủ đệ nhất thiên hạ cũng không dám càn rỡ.
- Nói đúng!
- Ô, vị huynh địa kia thật sự rất quen!
- Ai za, đây không phải là tân thủ đầy phong cách Số Khổ A Phi hay sao?
- Đúng vậy, đúng vậy, cao thủ, mau ngồi xuống, chúng ta làm quen một chút!
- Cao thủ, ta sùng bái ngươi!
...
Phải mất nửa ngày A Phi mới thoát ra khỏi đám đông. Lần này hắn ở trong Ma Sơn cùng với Trường Thương Môn đều có một chút danh khí, không ít người nhận thức tên tân thủ này. Có thể ở thời kì tân thủ làm ra thành tích như vậy, cũng không có nhiều người làm được. Sau khi thoát ra khỏi đám người, A Phi cười muốn méo cả miệng.
----------------------------------
Một lúc sau, Hồ Ly Chưa Thành Tinh theo hẹn mà đến.
A Phi chợt phát hiện mình đã phạm vào một sai lầm, bọn hắn tùy tiện chọn một cái bàn trong đại sảnh mà ngồi, khiến cho đại sảnh nhất thời trở lên an tĩnh, tất cả nam nhân đều nhìn chằm chằm nơi này, mọi ánh mắt đều rơi vào người Hồ Ly Chưa Thành Tinh.
Người chơi nữ này quả thật rất xinh đẹp. Nếu đặt ở trong hiện thực, chính là mỹ nữ, tuy chỉ tùy tiện ngồi một chỗ, cũng sinh ra một loại cảm giác có gia giáo. Nói chuyện khéo, thậm chí mỉm cười cũng có mị lực đặc biệt. Không thể phụ nhận, sự xuất hiện của nàng đã phá vỡ bầu không khí vốn có của một tửu lầu. Bởi vì nơi này vốn là nơi uống rượu nói chuyện phiếm, sau khi nàng đến đây, mọi nam nhân đều tự giác câm miệng, nhỏ giọng mà nói chuyện. Các nữ nhân khác thì giận dữ, nhìn chằm chằm các nam nhân mà mắng to, các nàng mắng không phải mắng Hồ Ly Tinh này, ngược lại các nàng đối với người này rất có hảo cảm.
Một nữ nhân làm cho nam nhân có hảo cảm cũng không có gì ngạc nhiên, nếu mà để cho nữ nhân cũng cảm thấy như vậy, thì nữ nhân này không đơn giản.
Sau khi nàng đến, ngồi xuống bàn, câu nói đầu tiên là:
- Ngươi chính là A Phi? Cửu ngưỡng đại danh!
Nàng vươn tay ra muốn bắt tay với A Phi, A Phi vừa động, thầm nghĩ không ổn. Quả nhiên trong tửu lầu truyền đến vô số đạo sát khí, đều đang dõi theo tay của hắn. Nếu hắn đưa tay ra, nói không chừng có người sẽ rút đao ra lao đến đây, còn nếu hắn không đưa tay... Nói không chừng là một đám người rút đao ra chém hắn. Nữ thần đã đưa tay, tiểu tử ngươi lại không nể tình!
A Phi cười nói:
- Ngươi xem, đừng làm khó ta như vậy. Bây giờ ta không dám bắt tay với ngươi, dù sao ta cũng gϊếŧ ngươi!
Lý do này rất kỳ lạ, nhưng đây là trong trò chơi nên có thể lý giải. Nhưng sau khi nói lời này xong, sát khí nhất thời biến mất. Hồ Ly Chưa Thành Tinh kia cũng có chút kinh ngạc.
- Nếu đã như vậy, chúng ta coi như là đã gặp mặt. Chẳng qua ngươi nói đúng, ngươi gϊếŧ ta một lần, ngươi thiếu ta một cái nhân tình.
Hồ Ly Chưa Thành Tinh cười tươi như hoa nói.
Dịu dàng chính là thanh đao đáng sợ nhất, A Phi bĩu môi nói:
- Ta chỉ đảm nhiệm việc gϊếŧ ngươi, còn chủ ý là hai người bọn họ.
Đại pháp di chuyển tầm mắt đã thành công, Hồ Ly Tinh tìm đến hai nữ nhân kia. Trước khi Hồ Ly Tinh đến, Phong Y Linh còn lớn tiếng sẽ đâm nàng, bây giờ ngồi trước mặt nàng, lại có chút cảm xúc bất an.
Hồ Ly Tinh mỉm cười nói:
- Lần này ta đến, thật ra là muốn giải thích một chút với Bách Lý Băng. Bạn trai của ngươi Ưu Thương Phong...
- Hắn đã không phải là bạn trai của ta rồi.
Bách Lý Băng cười nói.
- Uh, nam nhân như vậy không đáng để kết bạn, quyết định của ngươi rất đúng.
Hồ Ly Tinh nói. Mợi người cảm thấy kỳ quái, càng không rõ Hồ Ly Tinh rốt cuộc là muốn làm gì.
Hồ Ly Tinh tiếp tục nói:
- Kỳ thật, chuyện ta tiến vào trò chơi, chỉ có một mục đích, chính là chế thuốc. Ta sinh ra ở một thế gia y học, bản thân cũng là một y sinh, ở trong trò chơi có rất nhiều dược vật mà ở trong hiện thực không hay gặp, ta chính là vì những dược vật như vậy mà đến. Nhưng có một ít người chơi, như các ngươi biết đấy, luôn muốn dây dưa với ta. Kỳ thật ta đối với bọn họ chẳng có chút hứng thú nào, ngay cả đến hôm nay ta mới biết tên Ưu Thương Phong. Đối với chuyện giữa hắn và Bách Lý Băng, ta rất lấy làm tiếc, cũng thật lòng xin lỗi, đây không phải chuyện mà ta mong muốn...
Không thể không nói, Hồ Ly Chưa Thành Tinh có một loại mị lực hấp dẫn khiến người ta khó có thể kìm lòng. Chuyện này không phải chuyện khó giải thích. Nhưng kết quả chính là Bách Lý Băng đã nhìn thấy bộ mặt thật của bạn trai mình, Hồ Ly Tinh cũng phải tìm một địa phương yên tĩnh để học chế thuốc.
Tóm lại cũng chẳng biết trải qua bao lâu, ba nữ nhân kia tán gẫu rất tâm đầu ý hợp, rất nhanh liền lấy tỷ muội mà xưng hô. Đối với chuyện này mà nói, A Phi cảm thấy thật mặc cảm, nam nhân xưng huynh gọi đệ với nhau, trên căn bản là sau khi say rượu. Còn nữ nhận lại dựa vào ngôn ngữ cùng nước mắt.
Nửa ngày sau, Phong Y Linh lau nước mắt, nói:
- A Phi, ngươi có nghe... A Phi!
Một tiếng kêu này đã đánh thức A Phi đang ngủ gật, hắn vội vàng chùi nước miếng, ngồi thằng người nói:
- Chuyện gì?