Dịch giả: Tà Dương
Phong Y Linh vẫn nghĩ không thông, mình là Đại sư tỷ của môn phái (tuy là tự phong), nhưng nói thế nào đi nữa thì cũng quan trọng hơn A Phi nhiều. Tại sao Chưởng môn lại chỉ điểm cho hắn, mà không chỉ điểm cho mình? Lẽ nào tên A Phi này cùng với Chưởng môn có quan hệ mờ ám gì đó?
Nàng phát huy trọn vẹn tâm lý nhiều chuyện của nữ nhân, đem tiền căn hậu quả của chuyện này hỏi cho rõ ràng. Sau khi A Phi chịu không nổi, đành nói ra một phần, nửa thật nửa giả.
- Ngươi nói, trước khi ngươi gia nhập môn phái đã từng cứu Chưởng môn một lần?
Phong Y Linh ngạc nhiên.
A Phi miệng như xe lửa, liên tục nói:
- Đúng vậy, lúc ta mới vào trò chơi, cái gì cũng không biết. Liền gia nhập phái Hoa Sơn, kết quả là trên đường gặp một người ăn xin... Người ăn xin bị thương. Ta dùng một bao thuốc chữa thương còn sót lại cứu hắn một mạng, sau đó mới phát hiện hắn là Chưởng môn của Trường Thương Môn, hắn vì báo ơn, liền thu nhận ta vào Trường Thương Môn. Bởi vậy, ta phản phái Hoa Sơn, hắn liền thiếu ta một nhân tình.
Phong Y Linh ngơ ngác nhìn A Phi một lúc lâu, cuối cùng cũng giật mình hiểu ra, nói:
- À, không trách được ngươi lại phản phái Hoa Sơn, hóa ra là nguyên nhân này. Vậy cái thương pháp cao cấp mà ngươi học được kia, cũng là do Chưởng môn bồi thường cho ngươi.
- Đại sư tỷ quá thông minh!
A Phi lấy lòng nói.
Phong Y Linh cười đắc ý, vì trí tuệ bản thân mà vô cùng tự hào. Chẳng qua nàng còn than thở một hơi, tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc hắn chỉ nguyện ý chỉ điểm cho ngươi, không chỉ điểm cho ta. Ai, lúc nào người cùng hắn nói vài câu, chỉ điểm cho ta một chút.
A Phi gật đầu, nói:
- Cái này là tất nhiên, bằng vào quan hệ của ta với Chưởng môn...
Hai người cứ như vậy, vừa đi vừa nói đã tới chân núi, A Phi chuẩn bị đi đến võ quán để đánh lôi đài, lại bị Phong Y Linh giữ chặt.
- Có chuyện gì?
A Phi ngạc nhiên.
- Người quên à, lúc trước ở quán rượu, ngươi đáp ứng giúp ta làm một chuyện.
Phong Y Linh nói.
-... Có chuyện này, lúc trước chẳng phải nói là ba ngày sau hay sao? Bây giờ chưa đến hai ngày.
A Phi nói.
- Chờ không kịp. Muộn nữa là không được.
Phong Y Linh kéo A Phi, chợt lấy ra con ngựa màu trắng của mình, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa.
- Hơn nữa hiện tại ngươi đã học võ công mới, khẳng định có thể hoàn thành chuyện này.
A Phi lại lần nữa ngồi lên con ngựa trắng của Phong Y Linh, có chút kinh hãi và run sợ. Dù hắn không còn là người mới, nhưng vẫn nắm chặt lấy yên ngựa, bị Phong Y Linh phóng như chớp giật mang xuống chân núi. Trên đường hắn hỏi làm chuyên gì, nhưng Phong Y Linh chỉ bảo đến nơi rồi nói. Ngựa trắng phóng như bay, phong cảnh bên đường cứ vùn vụt trôi qua, từng cái xuất hiện rồi lại biến mất trước mặt A Phi. Không ít người cũng cưỡi ngựa trắng phóng qua, kèm theo tiếng gió gào thét.
Khoẳng khắc này, A Phi lại cảm giác được chỗ tốt của việc cưỡi ngựa. Giống như là lái xe trong hiện thực vậy. Lúc trước, khi mà hắn chuẩn bị bắt một con ngựa, thì bị đệ tử Hoa Sơn gϊếŧ, sau đó ra tù, cũng không có thời gian đi bắt, khiến cho hắn vẫn phải đi bộ. Hắn quyết định lần sau nhất định phải kiếm một con ngựa, dù là bình thường nhất, cũng muốn thoát ly cái cảnh đi bằng hai chân này.
Trường Thương Môn vốn không có khinh công, hiện tại ngựa cũng không có, thật không thể nói nổi.
Cứ nghĩ như vậy, con ngựa trắng đã vọt đến thành Mạt Lăng, dừng lại trước tửu lâu Tiên Hạc, Phong Y Linh tiêu sái xuống ngựa, sau đó nhìn thấy A Phi đang run rảy trượt xuống. Dù sao cũng không phải ngựa của mình, con ngựa trắng kia cũng không thèm phối hợp, làm cho người chơi bên đường đều âm thầm buồn cười, chẳng qua nhìn trang phục tân thủ của A Phi, mọi người cũng có thể hiểu được phần nào.
- Đại sư tỷ, người làm cái gì vậy? Lừa gạt người mới, bán cho tửu lầu hay sao?
Một người cười nói.
Chợt bên trong tửu lầu phát ra một trận cười vang. Phong Y Linh ở Trường Thương Môn có quan hệ rất tốt, ở phái Ma Sơn cũng coi như là một nhân vật nổi danh, hơn nữa nàng lại là người rất hào sảng. Vì thế có rất nhiều người nguyện ý làm trò cười cùng nàng.
- Đúng vậy, một người mới kiếm được không ít bạc đâu.
Phong Y Linh cười to, tay trái kéo A Phi, đi trước mở đường.
A Phi bị kéo đi có chút không được tự nhiên, mình ở ngoài hiện thực cũng coi như là người trưởng thành, ở trong trò chơi lại luôn bị người ta đối đãi như là trẻ con, thật là không quá thoải mái. Trên đường có không ít người trêu chọc, khiến cho hắn không biết nói gì cho phải. Ngay lúc này, trong đám người truyền đến một tiếng nói không được hài hòa:
- Kiếm tiền cái gì, tiểu tử người mới này chỉ sợ là tên mặt trắng mà nữ nhân này bao dưỡng đi.
Đám người nhất thời yên tĩnh, nhìn về một hướng, thấy một người chơi đang ngồi đó uống rượu. Trang phục của hắn hiển nhiên không phải người phái Ma Sơn, lúc này trong đám người có người hô:
- Là người phái Võ Đang!
Phong Y Linh dừng bước, chỉ vào người kia nói:
- Người này là ai! Làm sao lại ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ. Nếu là người quen mang đến, ta sẽ bỏ qua.
Người chơi Võ Đang kia hiển nhiên không biết thân phận của Phong Y Linh, vẫn ngạo nghễ nói:
- Thiên hạ rộng lớn, ở đâu Võ Đang ta cũng có thể đi. Ngươi muốn thế nào? Một nữ nhân mà còn muốn làm bá chủ nơi này hay sao?
Phong Y Linh tuy là hào sảng, nhưng tính khí cũng nóng nảy, tức giận bừng bừng nói:
- Vậy mà dám dương oai ở chỗ này, ngay cả phái Hoa Sơn còn không dám, một tên đệ tử Võ Đang nho nhỏ như ngươi lại dám xuất khẩu ngông cuồng? Chém!
Người chơi Võ Đang kia cười to, nói:
- Ngươi cho rằng ngươi là cái gì...
Lời còn chưa nói xong, toàn bộ người trong tửu lầu đều đứng lên, có người cầm thương, có người cầm đao, có người cầm gậy múa may, mọi người hô một tiếng, tất cả đều lao lên như xe ủi, người kia kiếm còn chưa kịp rút ra, đã bị một đám người đánh thành bạch quang, đến điểm sống lại.
- Đồ bỏ đi!
- Muốn chết mà!
Đoàn người mỗi người một tiếng, tiếp tục trở lại bàn mình uống rượu. Phong Y Linh cười nói:
- Thật là không biết sống chết. Đa tạ chư vị, tiền rượu hôm nay ta bao!
Đoàn người hoan hô một trận, danh tự "Phong sư tỷ" lại lần nữa vang lên, không khí rất náo nhiệt.
A Phi nhìn mà há hốc mồm, bị Phong Y Linh kéo ngồi xuống, cảm khái nói:
- Được a, Đại sư tỷ, ngươi đã thành bá chủ tửu lầu này. Lợi hại!
- Nói bá chủ hơi khó nghe, là các huynh đệ cho thể diện, nguyện ý giúp đỡ.
Phong Y Linh cười nói.
- Đây cũng là nhân duyên của ngươi.
A Phi cười cười.
Hắn biết nhân duyên kiểu này rất khó có được, mọi người gọi là góp củi cho lửa thêm cao, Phong Y Linh này tuy không phải là cao thủ, nhưng mà thích làm việc thiện, bộ dáng cũng xinh đẹp, cho nên không ít người phái Ma Sơn nguyện ý giúp đỡ. Tên đệ tử Võ Đang này hiển nhiên là lần đầu tiên đến đây, nên không biết địa vị của Phong Y Linh ở chỗ này. Hắn ăn nói lỗ mãng, tất nhiên là tự tìm đường chết.
Phong Y Linh ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài than thở:
- Làm sao mà Băng Băng còn chưa đến?
- Băng Băng? Bách Lý Băng?
A Phi nhớ ra người này.
- Đúng vậy!
Phong Y Linh nói.
- Ngươi nhờ ta hỗ trơ, có phải cùng nàng có quan hệ?
A Phi hỏi.
- Không sai, ngươi đã đoán trúng.
Phong Y Linh cười nói.
A Phi trăm mối không có lời giải, chỉ là hỏi:
- Đến cùng là muốn ta làm cái gì?
Phong Y Linh cười một cái, nói:
- Không phải đã nói rồi sao, chờ Băng Băng đến... A, Băng Băng, ở chỗ này!
Nàng hô lớn một tiếng, thấy ở đầu cầu thang xuất hiện một người chơi nữ, rõ ràng là Bách Lý Băng đã gặp lần trước. Bách Lý Băng này hiển nhiên cũng là tân thủ, bởi vì trang phục nàng mặc là trang phục tân thủ, nhìn thấy Phong Y Linh liền từ từ đi đến. Sau khi ngồi xuống liền chào hỏi với A Phi một câu.
- Chuyện là như này, ta với Băng Băng muốn nhờ ngươi gϊếŧ một người.
Phong Y Linh chờ người đến đủ, liền nói ra mục đích.
A Phi "Phụp" một tiếng, đêm ngụm trà vừa uống vào phun hết ra ngoài, chén trà cũng đổ đầy ra bàn. Phong Y Linh vội vàng dọn dẹp một chút, lấy đầu ngón tay vun nước trà vào chén, sau đó đặt lại chén trà trước mặt A Phi. A Phi nhìn chén trà mà dại ra, quyết định là sẽ không uống nữa.
- Đừng kích động, chỉ gϊếŧ một người.
Phong Y Linh bổ sung nói.
A Phi nói:
- Các ngươi không phải không biết danh vọng của ta đi. Bây giờ đang là cường đạo, ta đang rất nỗ lực để có thể trở lại người bình thường. Nếu như lại gϊếŧ người, ta sẽ trở thành ác bá, trò chơi này cũng nghỉ chơi. Lại nói, Phong Y Linh ngươi nhận thức nhiều cao thủ như vậy, kiếm đâu một người cũng được a!
Phong Y Linh cười nói:
- Chuyện này cần sát thủ có một kích trí mạng. Ta tìm tất cả bằng hữu, chỉ có ngươi là thích hợp nhất.
- Rốt cuộc là người nào?
A Phi hỏi.
- Một con Hồ Ly Tinh.
Phong Y Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
A Phi hơi ngây người, nói:
- Hồ Ly Tinh, quái vật hệ thống?
- Không phải.
Bách Lý Băng ở một bên vội vàng giải thích.
- Không phải là quái vật hệ thống, là người chơi. Tên nàng là Hồ Ly Chưa Thành Tinh.
A Phi nghi hoặc nhìn hai nữ nhân trước mắt, một lúc sau mới nói:
- Là tình địch của các ngươi?
Phong Y Linh vỗ bàn một cái, giận dữ đứng lên nói:
- Là tình địch của Băng Băng. Không, không phải là tình địch, là người thứ ba đáng ghét. Con Hồ Ly Tinh kia đoạt bạn trai của Băng Băng, khiến cho Băng Băng thất tình. Ta quyết định giúp Băng Băng xả giận! Ngươi giúp ta gϊếŧ nàng một lần, dùng võ công kia của ngươi miểu sát nàng!
- Tại sao lại là ta? Ngươi cũng có thể mà.
A Phi hiếu kỳ hỏi.
Phong Y Linh ngượng ngùng ngồi xuống, tức giận nói:
- Hồ Ly Tinh này có võ công rất đặc biết, cũng không biết là học võ công gì, tốc độ hồi máu siêu nhanh. Nếu như không thể một chiêu xử lý nàng, nàng đập đập vài cái liền khôi phục. Ta ra tay vài lần, nhưng không gϊếŧ được nàng!