Tĩnh dưỡng mấy ngày, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt của Nam Cung Thiển Trang đã hồi phục, đã có một chút hồng hào, có thể tự xuống giường đi lại, giường Hàn Ngọc cũng đổi thành giường Noãn Ngọc, nằm ngủ cực kỳ thoải mái.
Hôm nay Nam Cung Thiển Trang muốn chuyển về Điện Tử Uyển, mỗi bước đi nàng đều bước rất cẩn thận, ánh mắt trong suốt lấp lánh hiện lên vẻ không đành lòng, nhìn chằm chằm giường Noãn Ngọc.
Thủy Triệt đỡ trán, vung tay lên, mang giường Noãn Ngọc đến Điện Tử Uyển.
Ấn tượng về Thủy Triệt trong lòng Nam Cung Thiển Trang tăng lên, sắp vượt qua cả địa vị của Bách Lý Ngọc.
Nam Cung Thiển Trang vui mừng vì rốt cuộc cũng được ra khỏi mật thất, không ngờ tới, vốn dĩ Bách Lý Ngọc đang ở Bắc Thương, lại xuất hiện trước cửa điện của nàng, vẻ mặt tiều tụy, gầy đến mức sắp không còn hình người, điều làm cho nàng đỏ mắt chính là phong thái tao nhã của hắn không hề mất đi, ngược lại có mấy phần phong thái của mỹ nhân yếu đuối, làm cho người ta thương xót.
Trái tim, khẽ nhói đau, nàng dừng chân ở phía xa, nhìn bóng lưng của hắn, ngẩn ngơ.
Bách Lý Ngọc nhìn vào trong đại điện, nhìn cung nữ nối đuôi nhau khuân đồ ra vào, trong lòng có linh cảm xấu, chẳng lẽ nàng muốn thành thân, chuyển đến phủ Tuyên Vương sao?
Đặt tay lên ngực đang nhói đau, bỗng nhiên Bách Lý Ngọc cảm nhận được sau lưng có một ánh mắt nóng rực, vốn không muốn để ý tới, nhưng lại sợ đó là nữ tử không muốn nhìn thấy hắn, chậm rãi quay đầu, bỗng nhiên cả người cứng ngắc đứng tại chỗ, tham lam ngắm nhìn hình bóng hao gầy kia. Chân mày không vui nhíu lại, Thủy Minh Hách không chăm sóc tốt cho nàng, gầy đi một vòng lớn.
Nam Cung Thiển Trang không ngờ hắn sẽ nhìn sang, rất muốn bước đến chào hỏi, thử dò xét một chút, nhìn phản ứng của hắn, nếu như hắn đến để giảng hòa, nàng sẽ “rộng lượng” tha thứ cho hắn, nếu như đến để chế nhạo, nói lời tuyệt tình, vậy thì nàng sẽ đi khỏi, xem như không có chuyện gì xảy ra, coi hắn là người qua đường.
Nhưng bước chân lại bất động, nhìn hắn chậm rãi đi tới, Nam Cung Thiển Trang không có khí phách, quay đầu đi về phía con đường mòn bên kia, chạy vào trong tẩm điện, thấy Bách Lý Ngọc không đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở bên ngoài tẩm điện, Bách Lý Ngọc nhìn thấy nàng tránh hắn như tránh ôn dịch, cười chua xót, trong lòng thầm quyết định điều gì đó. Hắn nắm chặt lòng bàn tay, vết thương ở mu bàn tay đã kết vảy lại vỡ ra, máu tươi nhuộm đẫm ống tay áo trắng tinh không nhiễm bụi, xoay người rời đi.
Nam Cung Thiển Trang đứng ghé bên cửa sổ, nhìn Bách Lý Ngọc không chút lưu luyến xoay người rời đi, cảm thấy mất mát đứng tựa bên cạnh song cửa sổ, Lãnh Vụ bưng bánh ngọt vào, trông thấy cảnh này, có chút không đành lòng, muốn mở miệng, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Hoàng thượng, đành phải ngậm miệng.
"Chủ tử, đây là bánh ngọt mà Thái Bạch Lâu đưa tới, người đã lâu không ăn bánh ngọt ở đó, chắc hẳn cũng có chút thèm ăn." Lãnh Vụ thấy tinh thần của Nam Cung Thiển Trang không được tốt, lần đầu tiên phá lệ trêu ghẹo nàng.
Làm sao Nam Cung Thiển Trang không hiểu suy nghĩ của thuộc hạ, nàng thở dài, có duyên, cuối cùng sẽ về với nhau, không có duyên phận, cho dù khóa chặt lại ở cùng một chỗ, cũng sẽ giống như xa tận chân trời.
"Ừ, tay nghề của sư phụ này tiến bộ hơn, ngon hơn so với đồ ăn lần trước, chắc là đã đổi đầu bếp khác." Nam Cung Thiển Trang vân vê miếng bánh hoa đào, cắn một miếng, chậm rãi thưởng thức, cảm thấy đây quả nhiên là mỹ vị, bánh mềm thơm ngọt không ngấy, còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt của hoa đào trong miệng.
"Thái Bạch Lâu đổi đầu bếp, nghe nói đó là một vị nữ tử." Lãnh Vụ âm thầm tặc lưỡi, vậy mà chủ tử cũng nếm ra được, mỗi lần nàng đưa cho chủ tử, sẽ nếm trước để thử độc, nàng cũng không nếm ra được, cho rằng chúng đều cùng một vị.
Ánh mắt Nam Cung Thiển Trang lóe lên, suy nghĩ một chút, đem đĩa bánh dứa trên bàn để vào trong hộp đựng thức ăn. "Đưa cho Bách Lý Ngọc."
Lãnh Vụ ngẩn ra, nhận lệnh, nhanh chóng rời đi, tới Ngự Thư Phòng.
"Hoàng thượng, chủ tử sai thuộc hạ đưa bánh ngọt cho Bách Lý Ngọc." Lãnh Vụ bất chấp khó khăn, nói.
Thủy Triệt đặt tấu chương xuống, xoa trán, ra hiệu cho Lãnh Vụ bưng hộp đựng thức ăn lên, ông mở nắp ra, thấy bánh ngọt vàng rực, tách ra một phần nhỏ rồi nhét vào trong miệng, mùi vị chua ngọt tràn ngập khoang miệng, thật là ngon miệng.
"Ngươi quay về đi." Thủy Triệt thản nhiên, vẫy tay ra hiệu cho Lãnh Vụ lui ra ngoài, đáy lòng lại thầm nghĩ: Nha đầu không có lương tâm này, trong lòng chỉ nghĩ đến tên tiểu tử thối kia, hoàn toàn không có người phụ hoàng này, có đồ tốt cũng không đưa cho ta! "Đợi chút, nếu Trang Nhi hỏi, ngươi cứ nói là bị trả về."
Lãnh Vụ nắm thật chặt hộp đựng thức ăn ở trong tay, đột nhiên phát hiện, Hoàng thượng quá vô sỉ! Trong lòng đồng cảm với Bách Lý Ngọc, nếu không cẩn thận nàng sẽ bị mắc oan.
Công công Tiểu Đức Tử đứng chờ ở một bên, nhìn Hoàng thượng dùng điểm tâm với vẻ mặt hưởng thụ, trong lòng thầm nghĩ: Hoàng thượng hỉ nộ vô thường, cũng bị Quận chúa xử lý thoả đáng, sau này vẫn nên lấy lòng Quận chúa nhiều hơn.
Ăn xong miếng bánh cuối cùng, Thủy Triệt có chút chưa thỏa mãn, múa bút thật nhanh để thảo xong thánh chỉ, ném cho Tiểu Đức Tử, nói: "Các Quân Vương của các quốc gia sẽ đến Nam Chiếu rất nhanh, truyền chỉ cho Tuyên vương, để hắn tiếp đón cho tốt, thuận đường tung ra tin tức trẫm muốn chọn phò mã cho công chúa Trường Nhạc."
Công chúa Trường Nhạc?
Tiểu Đức Tử sững sờ, chưa kịp phản ứng lại, không biết Hoàng thượng đang nói tới ai.
"Đi mau!" Thấy dáng vẻ bối rối của Tiểu Đức Tử, Thủy Triệt không nhịn được hét lên.
Tiếng hét này làm Tiểu Đức Tử giật mình, nghĩ đến mấy ngày nay Hoàng thượng lo liệu đại lễ sắc phong, nhưng không có liên hệ gì đến Quận chúa, bây giờ, nhớ lại dung mạo như tiên nữ của Quận chúa, lập tức nghĩ tới Hoàng hậu nương nương, hắn kinh ngạc vỗ đùi, chao ôi, thì ra Quận chúa đúng là công chúa Trường Nhạc mà Hoàng thượng vẫn tìm kiếm!
......
Cung Thần Hi
Lệnh Quý phi nghe tin tức ma ma bên cạnh thăm dò được, tức giận đánh vỡ ly trà trong tay, lần này tiện nhân kia lại thu hút sự chú ý.
Trong lòng hừ lạnh một tiếng, chiêu cáo thiên hạ, nếu xảy ra chuyện xấu, xem nàng ta còn có thể đắc ý không!
"Ngươi đi đón Chân Thiến vào cung, tới gặp Bổn cung." Đáy mắt Lệnh Quý phi hiện lên một chút xảo quyệt, nàng rất vất vả mới đi được tới bước này, tất nhiên không thể để cho tiện nhân kia phá hủy tâm huyết của nàng.
"Nương nương, người định xử lý tiểu tiện nhân kia như thế nào? Nàng ta cũng chỉ là một đứa con hoang mà thôi, nhưng lại được Hoàng thượng coi trọng như thế, càng coi trời bằng vung, dám ngồi trên đầu người tác quái." Vẻ mặt Lý ma ma lộ ra vẻ căm ghét, miệng nói huyên thuyên, giống như bà có thâm thù đại hận với Nam Cung Thiển Trang.
Lệnh Quý phi rất hài lòng với sự thức thời của Lý ma ma, không hổ là vυ' nuôi mà nàng mang từ phủ Thái Phó đến, tâm tư giống với nàng.
"Ma ma, trước tiên để cho nàng ta vui mừng mấy ngày, đến khi ngã xuống, mới càng đau đớn thê thảm hơn." Lệnh Quý phi cụp lông mi, che lại đáy mắt tràn đầy oán hận, nhi tử của nàng, chưa từng được ánh mắt của Thủy Triệt nhìn tới, một đứa con hoang, danh tiếng áp đảo nhi tử của nàng, riêng về điều này, nàng ta đáng chết!
Hơn nữa, thâm thù đại hận của bọn họ từng món chồng chất từng món!
Dường như nhìn thấu tâm tư của Lệnh Quý phi, Lý ma ma mở miệng nói: "Nương nương, người chớ để tiện nhân kia làm tức giận, mặc dù mẫu thân của nàng ta là công chúa của Nam Chiếu, nhưng là một cái thây thối rữa của nhiều năm trước, làm sao có thể so sánh với nương nương băng thanh ngọc khiết, trung thành với Hoàng thượng!" Nói xong, bà ta nhìn sắc mặt của Lệnh Quý phi không được tốt, trong lòng “lộp bộp”, tiếp tục nói: "Chẳng qua Hoàng thượng bị tiện nhân kia mê hoặc, mới không nhìn thấy nương nương, sẽ có một ngày, Hoàng thượng sẽ phải hối hận!"
Lệnh Quý phi che miệng cười duyên, niềm vui lớn nhất của nàng chính là nghe người ta chê bai Thủy Thiên Diên, lúc còn trẻ nàng là mỹ nhân hiếm thấy, cho dù nhan sắc của nàng như thế nào, đứng cùng một chỗ với Thủy Thiên Diên, luôn bị áp đảo, nàng ta giống như ánh sao không thể chạm tới trên bầu trời, còn bản thân nàng giống như hạt bụi trên nền đất.
Tiếp cận Thủy Thiên Diên, cũng là vì Thủy Triệt, nhưng tuyệt đối không ngờ tới huynh muội bọn họ dần dần nảy sinh tình cảm, nàng chợt cảm thấy bản thân bị lừa gạt, bị biến thành kẻ ngu ngốc để Thủy Thiên Diên đùa giỡn, oán hận đè nén ở trong lòng bộc phát, càng ganh đua kịch liệt với địa vị của nàng ta, thế nhưng, từ đầu đến cuối người nam nhân kia không nhìn tới nàng.
Vì Thủy Triệt, nàng vứt bỏ lòng tự tôn, liên tục bắt chước hành động, sở thích của Thủy Thiên Diên, nhưng cuối cùng thiếu mất thần thái.
Lời nói hôm nay của Lý ma ma, không giống với tâm ý của nàng, tuy dung mạo của nàng không bằng Thủy Thiên Diên, nhưng ít nhất nàng sạch sẽ hơn so với tiện nhân Thủy Thiên Diên kia!
"Thủy Triệt đối với ta như thế, ta nhất định sẽ làm hắn hối hận..." Sống không bằng chết! Câu nói sau cùng, Lệnh Quý phi tuyên thệ ở trong lòng. Đối với Thủy Triệt chỉ có yêu, giờ đã hóa thành oán hận mãnh liệt.
Không lâu sau, Chân Thiến đeo khăn che mặt bước đến, trông thấy Lệnh Quý phi, khẽ mỉm cười, khéo léo khom người hành lễ.
"Nương nương, Thiến Nhi rất nhớ người, nhưng phụ thân không cho Thiến Nhi vào cung làm phiền người."
Chân Thiến dâng quà tặng đã được chuẩn bị kỹ càng lên, đặt bên cạnh Lệnh Quý phi.
Lệnh Quý phi không nâng mắt nhìn, mải cắt sửa móng tay, lơ đãng nói: "Thiến Nhi, gọi Bổn cung là tỷ tỷ cũng được, không cần xa cách như vậy, bình thường có thể vào cung cùng nói chuyện với Bổn cung để giải sầu."
Chân Thiến cười khẽ, không đáp, là người cũng có tâm địa gian xảo, nhìn Lệnh Quý phi tỏ vẻ cao quý, trong lòng cười lạnh, ả xem thường Lệnh Quý phi, độc giữ hậu cung hơn mười năm, cũng không đấu lại một người chết, nếu không phải cần nàng ta giúp một tay, ả sẽ không hạ thấp thân phận nịnh nọt nàng ta!
"Nương nương, trong cung nhiều tai mắt, không thể bỏ qua nghi lễ."
"Nha đầu nhà ngươi." Lệnh Quý phi cười, mắng, ngay sau đó, sắc mặt ảm đạm, tâm sự nặng nề, nói: "Bổn cung muốn xuất cung thăm cữu cữu, nhưng bị cấm túc, trong lòng nhớ đến ngươi, đón ngươi vào cung, thuận tiện hỏi thăm sức khỏe của cữu cữu."
"Đa tạ nương nương nhớ thương, thân thể gia phụ khỏe mạnh." Chân Thiến vừa nói vừa đứng dậy hành lễ, ánh mắt lóe lên, hỏi: "Nương nương, Thiến Nhi có nghe thấy chuyện này, luôn lầm tưởng đó là lời đồn đại, xem ra hiện giờ, tiện nhân kia có chút thủ đoạn mê hoặc, xoay quanh quyến rũ Hoàng thượng. Nương nương, người tuyệt đối không được nhân nhượng nàng ta, thủ đoạn của tiện nhân kia, Thiến Nhi có thể thấy được, ở trước mặt Thái hậu, nàng ta cũng dám ra tay đánh người, nếu người bỏ qua cho nàng ta, nàng ta sẽ cho là người yếu thế, sau này càng không để người vào trong mắt."
"Hử?" Đôi mắt dài nhỏ của Lệnh Quý phi lướt qua chiếc khăn che trên mặt Chân Thiến, nhận lấy ly trà Lý ma ma bưng tới, mở cái nắp, hơi nước màu trắng lượn lờ bốc lên, Lệnh Quý phi hít hơi thổi tan, dịu dàng cười nói: "Muội muội có biện pháp gì sao?"
Chân Thiến đắc ý cười, mở cái hộp ra, đưa cho Lệnh Quý phi, chỉ vào đồ vật bên trong, nói: "Vật này phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được, mấy ngày nữa chính là buổi lễ sắc phong long trọng, tất nhiên trang phục là hoa lệ tôn quý, nếu để vật này vào trong trang phục đó, chẳng những tiện nhân kia mất hết thể diện, còn tuyệt đối không sống quá một ngày, đúng lúc nàng ta có thù oán với Tân Đế của Tuyết Lâm quốc, chúng ta có thể lợi dụng điều này."
Lệnh Quý phi vui mừng đặt cái hộp vào lòng bàn tay, nhìn lũ kiến lớn nhỏ đủ màu sắc đang nhúc nhích, ánh mắt từ ái giống như đang nhìn đứa con của mình, khiến cho người ta phải sợ hãi.
"Quả nhiên là đồ tốt." Lệnh Quý phi đậy nắp lại, đưa cho Lý ma ma, nói: "Đưa cho đại nhân của Thượng y phường."
"Nương nương, vì để chắc chắn, chúng ta cần phải chuẩn bị thêm một chút." Nói xong, ả ghé vào tai của Lệnh Quý phi nói ra kế hoạch, trong lòng đã có dự tính từ trước, nhìn Lệnh Quý phi, khẽ cười nói: "Điều này phải làm phiền tới nương nương."
Lệnh Quý phi mím môi nở nụ cười cực kì lạnh nhạt, uống cạn một hơi trà thơm, vuốt cằm nói: "Chuyện này, Bổn cung đồng ý."
Dường như Lệnh Quý phi đã nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Nam Cung Thiển Trang, cười vô cùng dữ tợn, Nam Cung Thiển Trang, Bổn cung muốn nhìn xem làm sao ngươi có thể chạy thoát, cho dù có chín cái mạng, cũng không đủ để dùng!
......
Nam Cung Thiển Trang không ngăn được nhớ nhung trong lòng, lén lút mang theo Lãnh Vụ xuất cung, thấy người người nhốn nháo ở trước cửa cung, chỉ chỉ chỏ chỏ về phía Hoàng bảng, nàng tò mò chen vào trong đám người, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Giở trò quỷ gì vậy?
Hôn ước của nàng với Thủy Minh Hách còn chưa được hủy bỏ, đợi đến buổi lễ sắc phong sẽ hạ chỉ, không ngờ phụ hoàng còn giữ lại đường lui, không chỉ là buổi lễ sắc phong, còn là bữa tiệc chọn chồng!
"Lãnh Vụ, ngươi đưa bánh ngọt cho Bách Lý Ngọc, hắn có thái độ gì?" Nam Cung Thiển Trang đoán rằng nam nhân kia nhất định biết sự kiện này, không thể nào không có động tĩnh gì, ít nhất cũng sẽ trả lại bánh ngọt cho nàng mới đúng.
Vẻ mặt của Lãnh Vụ cứng đờ, chột dạ nói: "Ngài ấy... Ngài ấy trả lại bánh ngọt, nhưng bị Hoàng thượng ăn." Lãnh Vụ chưa từng phản bội chủ tử, hôm nay thẳng thừng phản bội, nàng rất muốn tỉnh lược câu phía trước kia, nhưng uy hϊếp của Hoàng thượng vẫn còn vang bên tai, đành phải ích kỷ* mà bẩm báo.
Vẻ mặt của Nam Cung Thiển Trang giống như “quả nhiên là thế”, khiến Lãnh Vụ càng áy náy hơn, cúi đầu đi sau lưng Nam Cung Thiển Trang.
"Đến Linh Lung Các xem một chút." Nam Cung Thiển Trang quyết định tạm thời không gặp Bách Lý Ngọc, nhớ rằng nàng còn chưa từng đến Linh Lung Các ở Nam Chiếu, trước tiên đi lăn lộn một chút để cho quen mặt.
Nhìn Linh Lung Các đông như trẩy hội, Nam Cung Thiển Trang cau mày, nghiễm nhiên không phải là buôn bán thịnh vượng, mà là có người đến gây chuyện.
Nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên trong truyền đến, mí mắt nhảy dựng lên, các chi nhánh của Linh Lung Các đều trang hoàng giống nhau, đều là bàn ghế bằng gỗ tử đàn nhất đẳng, không biết đã lãng phí bao nhiêu tiền bạc?
Nam Cung Thiển Trang trầm mặt, lướt qua mọi người, đi tới đại sảnh, nhìn thấy... Lục Y đang cãi vã với một vị nữ nhân ăn mặc cao quý.
"Lục Y, đã xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Thiển Trang lạnh mặt, lướt qua mảnh vụn trên đất, trong lòng đau đớn một hồi, thù hận với nữ nhân kia “xoẹt” tăng vọt!
Lục Y nghe thấy giọng nói quen thuộc, vui mừng quay đầu lại, quả thực là chủ tử đã lâu không gặp, nhào tới phía trước, ghìm thật chặt cổ của Nam Cung Thiển Trang, hưng phấn gọi: "Chủ tử, Linh Lung Các ở Tuyết Lâm quốc phá sản sập tiệm, sau này Lục Y sẽ đánh chiến khắp nơi của Nam Chiếu, ở lại đây hầu hạ người!"
Da mặt Nam Cung Thiển Trang co rút, sập tiệm sao? Vậy là đã tổn thất bao nhiêu bạc?
"Ngươi là tên phá gia chi tử, lãng phí tiền bạc là rất thất đức, ngực sẽ bị rút lại!" Nam Cung Thiển Trang không nói hai lời, xách lỗ tai của Lục Y lên gào thét, trong lòng cũng đang rỉ máu, tên cẩu tặc Sở Mộ Cẩn kia hời to rồi!
Lục Y hoảng sợ bảo vệ ngực, nước mắt giàn giụa, nói: "Chủ tử, là người bị bại lộ chuyện Linh Lung Các là sản nghiệp của người."
Nam Cung Thiển Trang ngẩn ra, cố gắng nhớ lại, hình như nàng không hề để lộ ra sơ hở nào, vẻ mặt không hiểu nhìn Lục Y.
"Ban đầu người bán đấu giá nhị công tử của Thiên Hạ Trang, oai phong khí phách hô lên danh hiệu của người, sở dĩ cẩu Hoàng đế không ra tay, đó là bị người làm cho tức giận vẫn chưa hồi lại sức, vừa nghe được lão muốn đối phó, thuộc hạ bán Linh Lung Các cho Sở Mộ Khoảnh, kiếm một số vàng lớn." Lục Y càng nói càng đắc ý, nghĩ đến khuôn mặt tức đến xanh mét của Sở Mộ Khoảnh, càng hả giận.
"Vai chính của ta thì sao?" Chân mày của Nam Cung Thiển Trang vẫn chưa giãn ra.
"Người mang đi hết, chính là bán một tòa nhà trống không, ngay cả tấm biển nạm vàng cũng tháo đi."
"Làm tốt lắm!" Nam Cung Thiển Trang vỗ mạnh bả vai của Lục Y, thấy nàng ta nhíu mặt, quan sát mình, lông mày dựng lên, nói: "Có chuyện gì sao?"
"Chủ tử, theo lý mà nói người bị phá sản là người, hèn chi lúc trước ôm ngài có cảm giác bất thường, thì ra ngực bị rút lại!" Lục Y chỉ vào ngực của Nam Cung Thiển Trang, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Mặt Nam Cung Thiển Trang tối sầm, gõ trán của Lục Y, nổi giận mắng: "Hài tử đáng chết này, chủ tử của ngươi người gầy giống như cây gậy trúc, đính bộ ngực như hai cái đèn l*иg vào, không phải là bị đè bẹp trên mặt đất không thở nổi sao? Cái này gọi là đồng đều!"
Như vậy cũng được sao?
Lục Y kinh ngạc trợn to mắt, miệng há to đến nỗi có thể nhét một quả trứng vịt vào, hít hơi nói: "Chủ tử, thực ra là ta nhìn nhầm, là như nhau, vẫn giống như trước đây." Nói xong, Lục Y còn không quên uốn ngón cái và ngón trỏ của tay trái và tay phải thành hai vòng tròn nhỏ, đặt ở ngực của Nam Cung Thiển Trang ra dấu.
"......" Nam Cung Thiển Trang khóc không ra nước mắt, ngực của nha đầu ngươi mới là trứng gà lớn!
"Này, gọi chủ quán của các ngươi ra đây." Nữ nhân bị lãng quên ở một bên, vẻ mặt khó chịu, hung ác xông đến chỗ Lục Y hô to.
Lục Y chỉ vào Nam Cung Thiển Trang, không vui trừng mắt với nữ nhân cao quý, nói: "Lão bà, nàng ấy là chủ quán."
Mộ Vân nghe thấy hai chữ lão bà, khuôn mặt tái xanh giống như người chết, quay đầu nhìn Nam Cung Thiển Trang, nhìn thấy dung mạo khiến nhật nguyệt mất đi ánh sáng rực rỡ kia, đáy mắt hiện lên vẻ đố kị.
"Ngươi chính là chủ của nơi này?" Nói xong, đi quanh Nam Cung Thiển Trang vài vòng, khinh bỉ nói: "Cũng không có gì đặc biệt, khó trách không lên được mặt bàn, lấy trộm váy tơ tằm sợi kim tuyến của bản tiểu thư!"
"Quả phụ?"
Một lúc sau, Nam Cung Thiển Trang cũng nặn ra hai chữ, nghe thấy nàng ta tự xưng là bản tiểu thư, quả thực bị dọa đến mức nghe không rõ, không nói đến kỹ thuật hóa trang “tinh xảo” của bà ta, chỉ là nếp nhăn khóe mắt nhíu lại làm cho đôi mắt một mí sưng vù lên, kéo thành ba tầng, còn già hơn Lệnh Quý phi.
Mặt Mộ Vân đen như đít nồi, bà là đại tiểu thư của Mộ gia giàu có nhất Vương đô Nam Chiếu, chừng bốn mươi tuổi, nhưng tự nhận tướng mạo xinh đẹp độc nhất vô nhị, mắt cao hơn đầu, muốn gả cho Hoàng thân quốc thích, chán ghét thương nhân và quan viên dưới nhị phẩm, chọn tới chọn lui, cuối cùng bị ế.
Hôm nay, bị Nam Cung Thiển Trang nói là quả phụ, đã chọt vào cái chân đau của bà, toàn thân tức giận đến phát run, chỉ vào Nam Cung Thiển Trang, một hồi lâu mới lên tiếng: "Ngươi... Tiện nhân, bản tiểu thư liều mạng với ngươi!"
Nói xong, bà ta nhào về phía Nam Cung Thiển Trang, Nam Cung Thiển Trang không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Mộ Vân, bởi vì động tác của bà ta, làm bộ ngực lớn nhảy thình thịch, lúc bà ta giơ tay định bóp cổ Nam Cung Thiển Trang, Nam Cung Thiển Trang khom lưng, đưa tay phải ra, xòe tay giống như cây kéo, dò vào trong bộ ngực của Mộ Vân.
Mọi người hít ngụm khí lạnh, trong chớp mắt, thấy Nam Cung Thiển Trang đang kẹp một xấp ngân phiếu trong tay, tặc lưỡi nói: "Thì ra là người đồng đạo."
"A ——" Mộ Vân nhìn ngân phiếu trong tay Nam Cung Thiển Trang, cúi đầu nhìn ngực trái nhỏ đi một nửa, thét chói tai.
Nam Cung Thiển Trang móc lỗ tai, giữ bình tĩnh, nói: "Những thứ này coi như bồi thường tổn thất trong lâu, nếu là quả... tiểu thư cảm thấy không cân đối, ta không ngại giúp ngươi lấy bên phải ra."
Khuôn mặt tức giận của Mộ Vân xanh tím lẫn lộn, hung ác trừng mắt nhìn Nam Cung Thiển Trang, the thé nói: "Bản tiểu thư nhớ kỹ ngươi."
Nói xong, nhìn lướt qua nam tử áo xanh ở trong góc, hừ lạnh một tiếng rời đi.
Nam Cung Thiển Trang nhìn theo tầm mắt của bà ta, hơi sững sờ, khuỷu tay đυ.ng vào cánh tay của Lục Y, hỏi: "Hắn là ai?"
"Nhạc công chúng ta mời tới, Nguyệt Thanh Y." Lục Y hơi nhức đầu, Mộ Vân nhìn trúng Thanh Y, mỗi ngày đều tới gây chuyện, cũng không biết hôm nay là ngày thứ mấy rồi, vả lại, mỗi lần tới đều vu cáo Thanh Y trộm tiền của bà ta.
Nam Cung Thiển Trang gật đầu, thầm than một tiếng đáng tiếc, lại là một người mù.
"Ngươi đến đây, ta cũng yên tâm, thay đống đồ ở đây đi, dùng loại gỗ bình thường rồi nhuộm đỏ, làm thành bàn ghế gỗ tử đàn, lần sau quả tiểu thư kia đến, nếu đập nát đồ đạc, thì thu lệ phí theo giá của gỗ lê đỏ thượng đẳng."
Dặn dò xong, Nam Cung Thiển Trang lên lầu năm cùng với Lãnh Vụ, vừa mới đẩy cửa ra, sau lưng bị người đẩy, lảo đảo ngã xuống bên trong phòng, thắt lưng bị thắt chặt, bị người ôm từ phía sau.
"Ưʍ..."
Nam Cung Thiển Trang vừa kêu ra tiếng, miệng lập tức bị che lại, tức giận dùng chân đá đầu gối của hắn, há mồm cắn bàn tay che miệng của nàng.
Nghe thấy tiếng hít thở của người sau lưng, càng dùng sức cắn, hận không thể xé rách một miếng thịt, nhưng ngay sau đó, sau tai nóng lên, giọng nói thanh nhã dịu dàng vang lên: "Là ta!"
*ích kỷ: nguyên văn “chết đạo hữu không chết bần đạo”- Để kẻ khác chết chứ đừng để mình phải chết.