Điện Kim Loan xanh vàng rực rỡ, Cần vương, Nam Cung Ngạo Thiên, Đại Lý Tự Khanh, Binh Bộ Thị Lang, Bách Lý Ngọc những người liên can được vời tới, Sở Mộ Khoảnh quỳ gối trong đại điện, sau lưng là một hàng sơn tặc cũng đang quỳ xuống, cùng nhau cúi đầu nhìn về phía mặt đất!
Ngồi trên cao, Sở Nam Kình giận không kiềm chế được, đáy mắt hiện đầy sát ý!
Lão chưa từng ngờ tới có một đêm không nghỉ ngơi ở Ngự Thư Phòng liền xảy ra chuyện lớn như vậy, ngọc tỷ mất trộm, ngay cả viên Xá Lợi bảy màu giúp lão thống nhất bốn nước cũng mất tung tích.
"Nghiệt tử dám cả gan cùng sơn tặc trộm cắp ngọc tỷ, còn đặt trẫm ở chỗ nào hả ? Đã khẩn trương muốn thay thế trẫm đến vậy rồi hả ? Ngươi có biết tội của ngươi không !" - Sở Nam Kình trong đáy mắt sung huyết, giận dữ vỗ đầu rồng, hổn hển suýt nữa thở không ra được một hơi.
"Phụ hoàng, nhi thần có tội gì ? Nhi thần bị vu cáo hãm hại, tuyệt đối không thể nhận tội, kính xin phụ hoàng hết sức lục soát tặc tử !" - Sở Mộ Khoảnh trong lòng hận không được xé nát Bách Lý Ngọc làm cho hắn gánh tội, nếu hắn nhận tội sẽ tuyệt đối không có đường sống.
"Vu hãm ? Tặc tử có thể đến gần mi, đem ngọc tỷ nhét vào trong người mi hả ?" - Sở Nam Kình cảm thấy không biết nên khóc hay cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Mộ Khoảnh nói: "Ngươi làm cho trẫm quá thất vọng, lấy trộm ngọc tỷ, mặc dù ngươi là con trai của trẫm, theo luật vẫn phải gϊếŧ chết !"
Đôi mắt già nua vẩn đυ.c thoáng qua một tia khát máu. Lão không thể tha thứ bất kỳ người nào Tiếu nghĩ ngôi vị hoàng đế, con của lão cũng không thể!
"Phụ hoàng, nhi thần oan uổng, nhi thần bị Bách Lý Ngọc hãm hại, hiện nay lực ảnh hưởng của y trong triều cực lớn, nhi thần ghen tỵ, sinh ra ý nghĩ diệt trừ y, nên mới cùng sơn tặc lùng bắt y, không ngờ y đem ngọc tỷ trộm bỏ vào trong ngực nhi thần, cầu xin phụ hoàng minh xét !" - Sở Mộ Khoảnh trong lòng nổi lên sợ hãi, hơi thở của cái chết sắp sửa bao phủ cả người hắn, áp bức đến nỗi hắn sắp hít thở không thông. Hắn còn chưa muốn chết, hắn còn phải làm cửu ngũ chí tôn, sao có thể nào cứ như vậy chết được ?
"Hả ? Hữu Tướng, có chuyện này không ?" - Sở Nam Kình tức giận hơi hoãn lại, ánh mắt lóe lên nhìn về phía Bách Lý Ngọc đang đứng tách ra một góc.
Bách Lý Ngọc ánh mắt mỉm cười, dịu dàng như gió nói: "Bản Tướng hôm qua lĩnh mệnh tuần tra cnạ lũ lụt ở Hồng Thành, suốt dọc đường không trở ngại, cả đêm bôn ba trở về phủ nghỉ ngơi, cũng không hiểu ý của Dạ Vương !" Khóe miệng cười nhạt, lại mang theo thâm ý, làm cho lòng người phát rét.
"Nói bậy ! Bách Lý Ngọc! Ngươi dám nói không phải Bổn vương trói ngươi về từ trên sơn trại, lúc xuống núi lại va vào Bổn vương, nhân cơ hội gài tang vật Bổn vương ?" - ánh mắt Sở Mộ Khoảnh lộ ra hung ác, thầm hận mình không hề nghĩ sâu tính kỹ, làm việc lỗ mãng, rơi vào cái vòng quây của đối phương, bây giờ bị vu khống, hắn liều chết không thừa nhận, mọi người căn bản không tin tưởng, bởi vì hắn có động cơ gây án nhiều hơn so với Bách Lý Ngọc, càng thêm đáng nghi !
"Bản Tướng vì sao phải gài tang vật cho ngài ? Hao tổn tâm cơ đoạt được ngọc tỷ, chỉ để gài tang vật một vương gia nhàn rỗi không có thực quyền ư ? Vậy sao không nhân tiện lợi dụng mà hành động giành ích lợi trực tiếp hơn nữa cho Bản tưởng ?" - Bách Lý Ngọc nhíu mày, không mặn không nhạt phản kích.
Một câu nói, chặn họng làm Sở Mộ Khoảnh á khẩu không trả lời được !
Mọi người suy tư, cảm thấy thực sự có lý. Hữu Tướng hỉ nộ vô thường, là người nham hiểm, địa vị của y, thậm chí là cả ý dân cũng không bị ảnh hưởng. Cộng thêm trong tay y có vài chục vạn binh quyền, hoàn toàn có thể vận dụng thế lực bóng tối để tạo phản, lên ngôi xưng đế, mặc dù phần thắng chỉ có một nửa, nhưng hoàn toàn không thể không thành công, lùi một bước, hắn có thể lợi dụng ngọc tỷ giúp phiên vương có dã tâm bừng bừng lên ngôi, từ đó giành ích lợi, bất luận dạng nào, cũng không thể chỉ là để hãm hại Dạ Vương không quyền không thế !
"Có một câu của Vương Gia là lời nói thật !" - Bách Lý Ngọc vuốt vuốt ngọc bội, nhìn mọi người đang đồng thời theo dõi y, mở miệng nhàn nhạt nói: "Ngài ghen tỵ bản Tướng, cho nên trước khi chết hãm hại bản Tướng làm đệm lưng cho ngài !"
"Ngươi. . ." Sở Mộ Khoảnh tức đến đỏ bừng cả mặt, nửa ngày nghẹn nói không ra một câu, ngay cả Bách Lý Ngọc giờ phút này nói là do y gài tang vật, mọi người cũng lầm tưởng rằng y đang nói đùa. Đột nhiên, ánh mắt sáng lên, chỉ vào sơn tặc ở sau lưng, nói: "Phụ hoàng ! Bất luận nhi thần nói thật hay không, các vị đại thần cũng không tin, người có thể thẩm vấn bọn họ, lời nói của nhi thần đều là thật!"
Sở Nam Kình suy ngẫm, hồi lâu, mới phất tay nói: "Trẫm muốn xem xem ngươi mạnh miệng đến khi nào !"
"Các ngươi nói mau, có phải Bổn vương bảo các ngươi lùng bắt Bách Lý Ngọc hay không ?" - Sở Mộ Khoảnh vội vàng gầm nhẹ, không để ý đến thân phận lôi tên thủ lĩnh thổ phỉ ra mở miệng.
Thổ phỉ hình như bị trận chiến này dọa đến ngu người, một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, bị Sở Mộ Khoảnh gầm một tiếng, từ từ hồi hồn, sợ hãi dập đầu nói: "Hoàng thượng thứ tội, tiểu nhân thu bạc của Vương Gia để chặn đường Hữu Tướng, sau khi chưa nói được thêm mấy câu, Hữu Tướng không nói hai lời bèn cùng chúng thần lên sơn trại, trên đường có một vị cô nương mặc đồ đỏ đánh cướp chúng thần, đánh ngã một đám anh em chúng thần, bức chúng thần nói ra việc liên thủ cùng Vương Gia, bọn họ không gϊếŧ chết thần, chỉ để phối hợp diễn trò với bọn họ, tiểu nhân vì bảo vệ tánh mạng đồng ý, thật sự không biết chuyện ngọc tỷ, chúng thần võ vẽ mèo cào, cũng không xông vào được hoàng cung, xin hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng. . ." - Sơn tặc sợ vỡ mật, nếu là tội danh tầm thường thì cũng đành, nhưng trộm ngọc tỷ, là tội lớn chém đầu diệt cửu tộc đấy!
"Chuyện này có thật không ?" - Sở Nam Kình chuyển động chiếc nhẫn trên ngón cái, nhìn ánh mắt sợ hãi của thủ lĩnh sơn tặc, không giống giả bộ.
"Phụ hoàng, không có nửa câu nói láo !" - Sở Mộ Khoảnh nhìn ánh mắt ngờ vực của hoàng thượng, giơ tay bảo đảm.
"Dạ Vương ! Bọn họ là cùng một phe với ngài, lời khai không thể làm thành chứng cớ tham khảo !" - Bách Lý Ngọc không nhanh không chậm nói, dừng lại một chút, khẽ ghé mắt nói: "Đại Lý Tự Khanh, bản Tướng nói có đúng không ?"
Vốn là núp trong góc bo bo giữ mình, Đại Lý Tự Khanh nghe thấy bị điểm danh, vội vàng bước ra khỏi hàng, giơ tay thở dài nói: "Hữu Tướng nói đúng, Dạ Vương không thể lấy ra vật chứng có căn cứ xác thực, không thể định tội cho Hữu Tướng !" - Nói xong, nhấc ống tay áo rộng lớn lau mồ hôi lạnh trên trán, mỗi một người ở nơi này đều không thể đắc tội được.
Sở Mộ Khoảnh cơ hồ muốn chấp nhận tuyệt vọng, tính tình của phụ hoàng hắn hết sức hiểu rõ, máu lạnh như thế, trong mắt chỉ có ngôi vị hoàng đế. Cho dù hắn trong sạch, trong lòng cũng đã nổi lên nghi kỵ với hắn, tuyệt đối sẽ không giữ hắn lại !
"Dạ Vương ! Sau này nếu muốn hãm hại bản Tướng, nhớ sai người làm chuẩn bị hai tay, sự tình bị bại lộ, cũng có thể có đối thủ làm đệm lưng, trên đường xuống suối vàng cũng không sợ cô đơn !" - Bách Lý Ngọc nụ cười dưới đáy mắt khuếch tán, tay chợt nắm lấy ngọc bội, thật giống như cảm thấy có gì đó không đúng, gật đầu một cái nói: "Trí nhớ Bản Tướng thật kém, Dạ Vương không có lần sau, chỉ có ghi nhớ trong lòng, đời sau làm việc cẩn thận coi chừng chút, đừng có nóng lòng !"
Sở Mộ Khoảnh nghe Bách Lý Ngọc chế nhạo, tay buông thõng ở bên hông nắm chặt thành quả đấm, cắn chặt hàm răng, nhìn chòng chọc vào mặt đất, hắn có quá nhiều không dám, nhưng số mạng và sự thật tàn khốc, khiến hắn không thể không chấp nhận số mệnh.
Đáy mắt lộ ra chút hi vọng mỏng manh, giơ mắt nhìn về hướng người đàn ông trên ghế rồng, hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc nước cờ này của hắn có thể bảo vệ cho hắn hay không!
"Người đâu, Dạ Vương cùng loạn thần tặc tử, trộm cắp ngọc tỷ, muốn mưu soán vị, buổi trưa ngày mai thi hành hình phạt ‘dán gia’, chém đầu sơn tặc ở chợ thị chúng !" - trong mắt Sở Nam Kình không có một tia ấm áp, giống như hình phạt tàn khốc không phải dành cho con trai của lão.
Sở Mộ Khoảnh lụn bại ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đáy mắt là một mảnh chết lặng, sau đó xông ra nồng nặc hận ý, nơi hoàng cung không có tình thân này như chốn tù lao, trói buộc tất cả nhân tính.
Nhìn bóng hình một màu vàng sáng kia, trầm thấp cười ra tiếng, đây là phụ hoàng của hắn, dán gia. . . hình phạt tàn khốc đến cỡ nào chứ, coi như là vinh hạnh may mắn của kẻ làm con sao ?
Đang lúc mọi người cho là chuyện này tất cả đều kết thúc, khi thị vệ tiến lên kéo gã sơn tặc có hai cái răng thỏ dài đi xuống thì đột nhiên gã kích động đứng dậy, từ trong lòng ngực móc ra một mảnh màu đỏ nhàu nhĩ, còn có một cây trâm cài tóc bằng bạch ngọc, chính là cây trâm cài tóc từng bị Liễu thị dùng để vu khống hãm hại Thiển Trang đã đánh mất, "Hoàng thượng, đây là tiểu nhân lén nhặt tại thời điểm cô gái đó nhìn về phía đại đao để sửa sang lại dung nhan, có thể chứng minh chúng thần là vô tội hay không ?"
Trần công công nhận lấy hai vật khác nhau, nghĩ tới tội danh ăn trộm ngọc tỷ của Nam Cung Thiển Trang, trong lòng mừng thầm, hừ lạnh một tiếng, giễu cợt ta thì không có kết quả tốt lành ! Nghĩ như vậy, chân bước nhanh hơn trình lên hoàng thượng.
Sở Nam Kình vuốt ve mảnh vải, đúng là mảnh vải Nam Cung Thiển Trang mặc, mắt trầm xuống, cầm lấy cây tram cài tóc, nhìn trên thân trâm có khắc một chữ ‘Ngọc’, chợt rất nhanh, cười âm lãnh nói: "Truyền Nam Cung Thiển Trang!
-------------
Chú thích:
Dán gia hay thϊếp gia là hình phạt thời cổ xưa, án được thi hành bằng cách lấy giấy (1 loại giấy đặc biệt) ngâm vào nước cho bở rồi dán lên mặt. khi nước khô, tờ giấy sẽ dính chặt vào lớp da mặt không bóc ra được. cứ thế dán liên tiếp khoảng 5 tầng lớp giấy thì người bị xử tội sẽ chết ngạt.