Trăng lên cao trên đỉnh đầu, rọi chiếu thứ ánh sáng bàng bạc như nước, nghiêng vẩy vung vãi ở trên mặt đất, giống như vạn vật được khoác lên bộ trang phục màu bạc.
Nam Cung Thiển Trang lén lút đứng ở cửa phòng tân hôn ngó quanh, thấy không có ai, mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào, lưu loát đóng lại.
"Phù ——" - Lưng chống tựa ở trên khung cửa, vỗ nhẹ ngực, thoải mái thở dài một hơi, thật may là Bách Lý Ngọc không trở lại !
Trong bóng tối, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên giường, cởi hết áo ngoài, khiếm nhã vươn tay té nhào lên giường, bỗng nghe được tiếng kêu rên thật nhỏ, gương mặt Nam Cung Thiển Trang đang cọ xát vào cái chăn gian nan dừng lại, lảo đảo nghiêng ngả bò xuống giường, che miệng, sắc mặt xấu hổ quay đầu đi ra cửa.
"Quay lại đây !" - rất nhanh Bách Lý Ngọc đốt lên cây nến, nhìn chăm chú vào nữ nhân đang toan tính chạy trốn, sắc mặt hơi trầm xuống, thong thả ung dung đứng dậy, xuống giường: "Chơi đùa rất hứng thú có phải không ?"
Sống lưng Nam Cung Thiển Trang ưỡn thẳng cứng đơ, siết chặt quả đấm, nhịn xuống cảm giác kích động muốn chạy trốn. Nhưng lỗ mũi nong nóng lại không để cho cô bình tĩnh nổi, bịt mũi nhanh chân chạy ra ngoài. "Huynh chờ một chút, ta sẽ lập tức quay lại !"
Một đường chạy như điên, vọt vào trong phòng bếp, múc nước rửa sạch máu mũi, thầm mắng mình thật không có tiền đồ, tối lửa tắt đèn, không phải chỉ vô ý đυ.ng trúng cái miệng của y thôi sao? Có cần thiết phải đổ máu như thế này không ?
Rốt cuộc máu đã ngừng chảy, Nam Cung Thiển Trang nhìn một chậu máu loãng màu hồng, khóc không ra nước mắt. Con bà nó, lực sát thương của Bách Lý Ngọc đã tác động đến cô, đoán chừng là di chứng sau cảnh tượng ở ngôi miếu đổ nát.
Không được, không thể sống chung một chỗ cùng với y được rồi, nếu không, bảo vệ không nổi lỗ mũi ngày ngày sẽ như vòi rồng phun ra hai dòng máu, mất thể diện biết bao a!
Hạ quyết tâm chuẩn bị thương lượng cùng Bách Lý Ngọc một phen, gom nhặt hết tinh thần lại, quay trở về phòng, đang đi ngang qua vườn hoa thì chợt thấy một cái bóng đen vụt thoáng qua, Nam Cung Thiển Trang theo bản năng cất bước đuổi theo, đi theo tới phòng chứa củi bỏ hoang, thấy người áo đen đi vào, Nam Cung Thiển Trang cau mày, bóng dáng này rất quen, hơi suy tư, bèn lách vòng qua chọc thủng một lỗ ở cửa sổ, quan sát tình hình bên trong.
"Mạc Ưu ! Không phải ngươi ở Bắc Thương à ? Tại sao đột nhiên trở về đây ?" - Mạc Vấn thầm lo lắng thay cho hắn ta, nếu chủ tử biết sợ rằng sẽ phải chịu phạt !
"Mạc Vấn ! Ngươi quá hồ đồ rồi. Công chúa của Bắc Thương là chủ mẫu do phu nhân khâm điểm, là thê tử chưa cưới của chủ tử, sao ngươi có thể cũng hồ đồ giống chủ tử cưới nữ nhân kia được ?" - Lời nói lạnh lùng của Mạc Ưu mang theo cả lửa giận.
"Mạc Ưu ! Ngươi vượt qua khuôn phép, quên ai mới là chủ tử rồi!"
"Ta cũng là suy nghĩ thay chủ tử, phu nhân biết được chủ tử thành hôn thì rất giận dữ, ít ngày nữa sẽ để cho công chúa của Bắc Thương dùng mục đích hòa thân đi đến Tuyết Lâm quốc!" - Mạc Ưu không có một chút xíu cảm tình tốt với Nam Cung Thiển Trang, trong sâu thẳm cảm thấy cô không xứng với chủ tử.
"Mạc Ưu, đừng quên lời chủ tử đã nói, đến lúc đó, huynh đệ chúng ta cũng không giúp được ngươi đâu !" - Mạc Vấn thu lại vẻ phức tạp vào trong đáy mắt, xoay người, rời đi.
Nam Cung Thiển Trang nhìn ánh mắt tràn đầy vẻ quyết tuyệt của Mạc Ưu ở bên trong, có điều suy nghĩ, Bách Lý Ngọc có hôn ước với công chúa của Bắc Thương, vậy rốt cuộc thân phận của y là gì ?
Nghĩ đến thời điểm gả cưới, y nói hai người lập gia đình chỉ là diễn trò, như vậy hiện tại màn kịch đùa giỡn đã hạ xuống rồi, có phải mỗi người có thể đi một ngả rồi hay không ?
Chợt vỗ vào sau đầu, vội vàng chạy về hướng phòng tân hôn, vừa vào cửa, đã thấy Bách Lý Ngọc cầm cuốn sách trên tay, nằm nghiêng ở sập mềm, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, vành tai nóng lên, ánh mắt né tránh nhìn sang bên cạnh.
"Bách Lý Ngọc ! Trước kia huynh nói qua chúng ta chỉ giả vờ thành thân, vậy ta có thể rời đi được chưa ?"
"Nương tử à, còn chưa động phòng đâu nhé ?" - ánh mắt Bách Lý Ngọc lóe lên, đặt cuốn sách xuống, ánh mắt bịn rịn ủ rũ nhìn cô.
Nam Cung Thiển Trang liếc khóe mắt vô ý ngắm tới, gương mặt liền đỏ rừng rực, như thiêu như đốt, đầu thấp càng thêm cúi thấp hơn, "Ai nói diễn trò thì cần phải diễn toàn bộ chứ ? Chẳng lẽ cẩu hoàng đế phái người trốn rình dưới giường hay sao ?" – Nếu thật phải động phòng, cô nhất định sẽ đổ máu mà chết thôi. . .
"Nàng là thê tử mà ta dùng kiệu tám người khiêng, tự mình đi rước về, lễ tiết nên có đều đủ cả, làm sao có thể nói là diễn trò được ?" - Bách Lý Ngọc bàn tay khép trong ống tay áo bỗng nhiên nắm chặt, hỏi ngược lại.
Nam Cung Thiển Trang thấy y không giữ lời hứa, nhớ đến câu chuyện nghe được ở phòng chứa củi, trong lòng nín nhịn một bụng hỏa khí bực tức, y đã có vị hôn thê tại sao còn phải cưới cô chứ ? Muốn trái ôm phải ấp sao?
Suy nghĩ hay thật đấy !
"Vậy, chúng ta thương lượng một chút, hòa ly thì thế nào ?" - Nam Cung Thiển Trang bĩu môi, làm một người phụ nữ thời đại mới, cô đâu cần phải dùng chung một gã đàn ông cùng với người khác, mới suy nghĩ một chút đã thấy đủ bẩn rồi.
Đôi môi Bách Lý Ngọc mím thành một đường thẳng tắp, đôi mắt trong suốt rét lạnh dường như nát tan toát ra một luồng sắc đen, chăm chú nhìn Nam Cung Thiển Trang, không nói gì.
Hồi lâu sau, Nam Cung Thiển Trang bị y nhìn chăm chú mà thấy sợ hãi, cũng không lấy được đáp án, bỗng nhiên đứng dậy, đi tới tìm kiếm giấy và bút mực trong tủ gỗ, vung tay lên, một bức từ thư ra lò.
"Huynh có vị hôn thê của huynh, ta cũng sẽ không làm tu hú chiếm tổ chim khách*, không có thói quen cùng hưởng một người đàn ông với nữ nhân khác, huynh đã không đồng ý hòa ly vậy thì ta không thể làm gì khác hơn là bỏ huynh !" - Nam Cung Thiển Trang đem từ thưchưa khô mực đưa cho Bách Lý Ngọc, khi thấy mấy chữ bằng bút lông vừa to vừa xấu xí, tay khẽ co trở về, nhưng cứ nghĩ tới cùng gã nam nhân này ở chung một chỗ sẽ ‘rất nguy hiểm’, cân nhắc quyền hai bên, cắn răng đem dòng chữ như gà bới nhét vào trong tay Bách Lý Ngọc, than thở nói: "Chúng ta là bạn tốt, bạn thân tốt!"
Cô không có tình yêu nam nữ với Bách Lý Ngọc, cũng sẽ không quên chí nguyện nhìn mỹ nam khắp thiên hạ, cho nên, cô nhất định phải bỏ!
Bách Lý Ngọc liếc mắt nhìn dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, khẽ thở dài, ánh mắt có chút ai oán nhìn như dán vào Nam Cung Thiển Trang, môi mỏng hơi vén lên: "Không phải nàng đã bảo sẽ chịu trách nhiệm với ta sao ?