Cười Lên Cô Bé Của Tôi

Chương 90

Cứ mỗi lần có dịp lễ là Vi mập phải về Sài Gòn, bây giờ lớn rồi thì tôi cũng bớt chút thời gian chơi game dẫn em ấy thăm nhà trước Tết, còn Tết thì tất nhiên là phải ở nhà tôi, con gái lấy chồng phải theo chồng chứ. Nhưng ngày đó thì Vi mập lớp 10 thôi còn tôi thì vắt mũi chưa sạch, thế nên theo luật lệ, Vi mập sẽ phải về nhà ăn Tết với gia đình, gớm khổ, đang yêu đương thì...

Số là chúng tôi đang ăn cơm thì nhạc mẫu nhắn tin kêu đi công tác vài ngày, kêu tôi qua ở chung với Vi mập ít hôm, thằng Đạt thì mấy bữa nay cũng chạy đi đâu không biết, chắc qua nhà người yêu chơi, thôi thì kệ xác nó, dù sao không có nó cũng tốt. À gượm đã, còn một vế nữa trong tin nhắn, đó là khi nào nhạc mẫu về thì Vi mập chuẩn bị đồ đạc lên máy bay lượn về Sài Gòn luôn. Tôi cũng buồn chứ, lâu lâu được nghỉ hai đứa mới được đi chơi với nhau, chưa gì đã đi mất một đứa rồi, buồn quả thế đáng:

- Mập đi mạnh giỏi, bái bai, kkk! – Tôi nhăn nhở

Em ấy chẳng thèm phản kháng gì, chỉ chạy lại chỗ tôi và lại tựa lên vai tôi, không hề nói gì cả. Quái, trẻ con thời nay phát triển nhanh quá, cũng bày đặt tâm trạng như người lớn, ghê thật:

- Sao mà mếu, hả? – Tôi đưa tay nhéo má Vi mập

- Nằm kệ ta, mắc gì nhà ngươi!

Tôi nhún vai bỏ qua rồi lại cắm đầu ăn. Thi thoảng lại gắp cho Vi mập vài miếng thức ăn. Cứ làm bộ buồn vậy thôi chứ cái bản chất không thay đổi được đâu, nhìn cái thây mập như vậy kia mà, không ăn làm sao mà chịu nổi, hí hí:

- Thôi bạn ơi, thôi, bỏ cái đũa ra nào, ăn đũa luôn à? – Tôi phì cười khi đưa cái đũa không lên và Vi mập vẫn há mồm cạp lấy

Cô nàng giận dỗi cạp tôi một cái vào tay, đậu má các bạn bị chó cắn thế nào thì Vi mập cắn tôi như thế ấy. Cái dấu răng nó in hẳn lên đây này, đau quá, á á á:

- Á á á á á á, đauuuuuuu, buông ra, con mập kia, á á á á!

- Ơ, nhà ngươi kêu nhà ngươi hầu hạ ta mờ, sao hông cho ta cắn! Cắn miếng nữa nhaaaaaa???? Hây da!

Tôi cầm quyền truyện phang lên đầu em ấy cái bốp, thiếu điều muốn rơi não:

- Cái con điên này, cho vô chuồng bây giờ, lớn rồi đấy, đàng hoàng chút coi!

- Huhuhu, mẹ ơi, H đánh con này, đao quớ, hức hức... - Vi mập vừa mều vừa xoa đầu

Tôi giờ chả thèm dỗ nữa, ớn rồi, tôi bế Vi mập lên như bế công chúa, dọa vứt ra ngoài khiến cô nàng níu chặt tôi khóc thét:

- Ahuhu, ta hông biết đâu, ngươi ghét ta ồi, aaaaaa, huhu!!

- Trời ơi, khóc miết, ăn cơm xong rồi giờ đi chơi nghen?

Thấy đi chơi, Vi mập nguôi ngoai, vẫn níu tôi nhưng giờ tôi đã ngồi tựa vào ghế rồi, nặng quá bố ai bế nổi:

- Đi đâu ạ? Mưa mờ.

Tôi quên béng mất là hôm nay mưa, thế nên ở nhà vậy.

Trong lúc chờ đợi bạn mập rửa chén xong, tôi bay lên phòng đọc tiếp cuốn truyện Doraemon ban nãy. Đùa, tôi thấy Doraemon là cái truyện mà tôi có đọc đi đọc lại mãi vẫn không thấy chán, thật sự luôn, có một cuốn có khi tôi đọc 2 3 lần một ngày mà vẫn thích. Nhớ ngày xưa, khi tôi học lớp 2 lớp 3 gì đó, chị tôi học lớp 8, ngày đó thì truyện Doraemon xuất bản lại. Nói là xuất bản lại vì tôi biết là đã xuất bản một lượt rồi vì nhà tôi vẫn còn giữ một quyển còn rách te tua. Thiệt ra thì tôi biết Doraemon từ lâu nhưng mãi đến khi đọc lại tôi mới hiểu được nội dung truyện. Cứ mỗi tuần, chị tôi lại đi học về và mang cho tôi một quyển, chị tôi cũng thích đọc truyện lắm. Tôi nhớ nhất ngày hôm đó, tôi bị sốt ở nhà, trời thì mưa, tôi đòi ba mẹ mua cho mình một con Doraemon bằng bông, chả hiểu sao tôi lại đòi cái đó nữa. Chị tôi thì thương tôi, đội mưa chạy lung tung khắp các con phố, cuối cùng thì cũng mua được cho tôi Doraemon, nhưng chỉ là một tập hình dán. Theo lẽ thường tình, một đứa trẻ không được đáp ứng nhu cầu thì phải giãy nảy lên các thể loại. Cơ mà chẳng hiểu sao bữa đó tôi lại thấy xúc động vô cùng, cái thứ tình cảm mà chị hai giành cho tôi, và tập hình dán Doraemon ấy, tôi vẫn còn giữ, cho đến tận lúc này, lúc đang ngồi cặm cụi gõ từng dòng chữ và đợi Vi mập đi chơi về.

Nói về những tấm hình đó, tôi cảm thấy tin tưởng ai, tôi sẽ tặng cho người đó một tấm, chính xác là một nhóc Doraemon đang tươi cười kia. Để xem nào, từ lúc đó đến giờ, không tính trong gia đình thì tôi mới chỉ tặng cho vài người. À ừm, Dung – người yêu cũ này, một thằng bạn cấp 2 này, rồi thì My mập, Phương gay các thứ. Vi mập thì tôi không cho vì tôi cho em ấy một con mèo con rồi, không cho hình dán nữa đâu, lêu lêu.

Quay trở lại với câu chuyện lúc đó đã, chẳng hiểu tôi nói về mấy tấm hình dán làm con khỉ gì nữa, chậc.

Phòng của Vi mập, à chính xác là ngăn tủ quần áo của Vi mập dạo này có một ngăn bị chiếm dụng thành chỗ treo quần áo của... tôi. Đó là một vài bộ đồ mặc ở nhà và 2 bộ quần áo học sinh, tất nhiên là nhiệm vụ của Vi mập là phải giặt đống đồ đó cho thật sạch mỗi ngày vì tôi ở đây miết mà.

Vi mập bước vào phòng với bộ dạng buồn cười không thể chịu được. Đầu đeo tai thỏ, áo len, quần dài, dép bông, nhìn như mấy con hề ở rạp xiếc, đã vậy còn ngắn một mẩu, hết biết. Hình như em ấy cũng nhận ra được những suy nghĩ trong đầu tôi lúc này nên đã nhảy tót lên giường và tẩm quất cho tôi một trận vào... bụng:

- Cười gì, hông cho cười, cấm cười, da da da da, chết đi!

Mém chút nữa thì tôi phọt hết cả cơm ra ngoài, đậu xanh rau muống, sao tôi lại hèn thế này hả tôi:

- Ngồi im, cái con mập này, thích phá không, ăn đòn giờ, ặc ặc...

- Ái khanh nghe chỉ, nhà ngươi dám hông nghe lệnh ta, còn định oánh ta nữa, ta phạt ngươi hát một bài cho ta nghe, nhanh lên, hông là ta khóc đó, aaaaaa!!! – Vi mập lúc lắc ra chiều nhõng nhẽo

- Nhà em có nuôi một con bé, trông nó to như con... lợn...

Vi mập giãy nảy, lấy tay chém vào cổ tôi như thiệt:

- Aaaaaaa, hát tầm bậy, ngươi dám chửi tiểu thư, ra lệnh chém đầu, ây da, xoẹt xoẹt, chết đi! Chết gì mà cười, hông chơi, chết đi mà, hức!

Tôi nín cười, giả bộ thè lưỡi trợn mắt cho vừa lòng Vi mập:

- Hihi, cho đáng đời, dám cãi lời tiểu thư. Ta sẽ ban thưởng cho nhà ngươi, umoahzzz. Sống lại đi cho ta ôm, phù phù! – Cô nàng nghĩ mình là bồ tát chăng?

Vi mập kết thúc trò chơi của mình bằng việc hôn tôi một cái ngay má rồi sau đó nằm ôm chặt lấy tôi, cười tít mắt. Đấy, dỗ trẻ con đâu khó lắm đâu, chiều một tí là vui ngay thôi mà.

Và như thế, chúng tôi cũng... ngủ trưa.

"Reengggggggg" – quả chuông cửa kêu lên inh ỏi khiến tôi bật dậy. Vi mập thì ngủ say không biết gì. Nhưng dù sao đây cũng không phải nhà tôi nên tôi toan gọi em ấy dậy để mở cửa cho khách, mà nhà này thì làm gì có khách bao giờ, thế nên tôi cũng vật vờ chạy xuống xem sao. Quả không sai, thằng Đạt mặt mâm đang đứng ngoài cửa với người yêu nó, đậu xanh, nhà này là nhà ở chứ có phải khách sạn, nhà nghỉ đâu mà bao nhiêu cặp đôi kéo hết tới đây vậy:

- Ô, hế lô ông bạn, ông bạn đi đâu mà vội thế, mưa to cơ mà? – Tôi niềm nở

Đạt mặt mâm một tay che ô cho người yêu, một tay đưa lên miệng hít hà liên tục vì lạnh. Mà hai đứa này hiện tại thì đang ướt đẫm, chả biết làm con khỉ gì ngoài mưa nữa, chắc đi nhà nghỉ bị phát hiện nên chạy thẳng về nhà ở làm trò xằng bậy luôn cũng không biết chừng. Mà ướt hết rồi còn che ô làm cái gì vậy ta, thật không thể nào hiểu nổi.

Tôi nhanh chóng mở cửa rồi phụ thằng Đạt một chút. Nó thì dắt xe vào, còn tôi thì dắt... người yêu nó vào, mà người yêu nó là em của bạn lùn đấy, nên tôi gọi tên Tú luôn cho nhanh. Bé Tú đáng yêu, hiền – đó là tôi thấy vậy, còn tình cách ra sao thì chưa biết, nhưng tóm lại cũng thuộc dạng ngoan ngoãn dễ bảo, cũng không lí lắc như Vi mập:

- Em đi lên tắm nước nóng đi không lại cảm, để anh lấy quần áo chị Vi cho em mặc! – Tôi chẳng thấy ngại gì, của Vi mập tôi cũng thấy hết rồi mà

Nhưng cô bé thì có vẻ đỏ mặt một chút, nhưng bất đắc dĩ rồi nên cũng đành miễn cưỡng đồng ý:

- Dạ, vậy em cảm ơn anh ạ!

Tôi chạy lên phòng lấy quần áo, réo gọi mặt mâm đang loay hoay khóa cửa bên ngoài kia:

- Đạt, dẫn người yêu đi tắm đi không hai đứa cảm bây giờ, tao lên lấy quần áo cho!

Tôi không rõ là nó chửi rủa cái gì ở bên ngoài kia, chỉ nghe thoang thoáng là "ĐM" rồi "CC" các thứ, sao lại có thể như thế được nhỉ?

Tôi thoăn thoắt chạy lên phòng, cúi xuống thơm má Vi mập một cái "chụt" rồi quay sang lục tìm quần áo cho hai đứa kia. À quên, thằng Đạt có quần áo rồi, kiếm quần áo cho nhóc Tú thôi, ủa mà có phải lấy cả... nội y không nhỉ? Những ý tưởng hết mực "trong sáng" đang nhảy múa tứ tung trong đầu tôi, chà chà, cũng đáng đồng tiền bát gạo đấy, kkk. Thế nhưng khi tôi vẫn đang mải mê trong dòng suy nghĩ tích cực của mình thì Vi mập đã thức dậy và mè nheo trên giường:

- Aaaaa, H ơi, em lạnh, cho em ôm miếng, aaaaa! – Cô nàng lúc lắc

- Người yêu Đạt đến, mắc mưa, em coi lấy cho con bé bộ đồ mặc tạm đi, ba cái đồ kia anh không dám đưa đâu, nè!

Tôi nói rồi chuyển bộ quần áo sang cho Vi mập để cô nàng lựa mấy cái kia. Vi mập như đã nói, em ấy sống thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, bạn bè cũng ít, vậy nên cứ có ai đến chơi là mừng lắm. Tôi biết vậy, nên nhiều khi muốn về nhà cũng không thể, tôi không nỡ phải nghĩ đến cảnh cô bạn nhỏ của tôi ngồi thút thít ở nhà một mình, điều đó thật sự là một tội ác. Bé Tú thì cũng có thể nói là thân với Vi mập sau này, chỉ ở mức bạn thân chứ chưa đủ để nói là thực sự là người thân, người thân phải là nhóc Ngân cơ, cơ mà bây giờ thì nó đang học ở cái chỗ quái quỷ nào ấy, tóm lại là tôi chưa biết. Nhưng thôi, cứ hiện tại mà nói cái đã. Lợn con đừng giận mèo nha, kekeke?

Chap 4:

Trong lúc Vi mập kiếm đồ cho bé Tú thì tôi phải vật lộn với mớ quần áo của thằng mặt mâm, đậu xanh, nó ỷ người nó nên mặc toàn áo sát nách đây mà, khỉ gió, đã vậy quần sịp cũng toàn nhãn hiệu màu mè vãi xoài, Men lỳ rồi Gu chì các kiểu nữa, đệch, có cả sịp màu vàng nữa, má ơi luôn.

Tôi mệt mỏi lắm mới lựa được xong bộ đồ cho nó còn Vi mập chắc cũng chạy xuống nhà rồi. Mặt mâm thì tắm bên trên còn bé Tú thì tắm bên dưới vì bên dưới có bồn, mấy đứa con gái thích ngâm bồn lắm, Vi mập cũng vậy, mỗi lần tắm chắc cả tiếng đồng hồ.

Hai đứa kia thì yêu nhau kiểu hiền hòa nhân hậu, à nhầm hiền lành ngoan ngoãn. Kiểu là yêu nhau trong sáng, ít thể hiện thái quá ra bên ngoài như Vi mập với tôi, mỗi lần trêu nhau là la hét om sòm cả. Nhưng hai đứa này sến không đỡ được, tôi chắc cũng phải gọi chúng nó bằng sư phụ. Thiệt tình từ hồi lớp 10 đến lúc này, tôi chuẩn bị đi làm rồi thì hai đứa chúng nó vẫn sến như vậy, mỗi lần ăn cơm xong là tót lên ghế coi phim, ôm nhau rồi thủ thỉ các thứ, lâu lâu thằng mặt mâm còn đưa tay lên vuốt tóc con bé kia, ôi cha má ơi, thấy muốn mửa luôn à:

- Đạt, vài bữa về nhà đi dẫn Vi mập về hộ tao với!

Thằng mặt mâm gật gù đồng ý:

- Ok, đằng nào cũng về mà, ủa mà cô dẫn đi chứ sao lại là tao?

Tôi định trừng mắt lên, cơ mà thấy bạn gái nó ngồi đó nên phải giữ thể diện cho nó một chút, mất công mang tiếng bắt nạt bạn bè:

- Ừ thì mày đi về bằng gì?

Mặt mâm không thèm nhìn tôi, nó lại quay sang vuốt tóc cho bé Tú, hai đứa còn cạ mũi vào nhau y như hai con cún, nhìn phát ớn:

- Tao đi chung với cục cưng, đi tàu!

Tôi chưng hửng, khổ, con nhà đại gia này thì đi máy bay cơ ạ:

- Giời, vậy thôi, nhà mập đại gia chỉ đi máy bay thôi, đi tàu không quen bay ạ, thôi hai đứa tâm sự đi, tao buồn nôn quá, ặc ặc!

Vừa nói, tôi vừa lấy tay kẹp cổ Vi mập khiến cô nàng la oai oái:

- Đaooo, aaaaa, phạm thượng, ta không ôm ngươi nữa, aaaa!

Tôi không thèm trả lời, đứng dậy rồi bế Vi mập lên phòng, dù gì giờ cũng còn sớm, chưa cơm nước gì vội nên thôi lên kiếm cái gì chơi một chút, ở đây với cặp bài trùng kia sớm muộn gì tôi cũng mửa máu mà chết. Vừa lên đến nơi, tôi quăng Vi mập cái rầm lên giường. Nói là rầm vậy chứ giường nệm mà có xi nhê gì đâu:

- Ái khanh, rót cho ta miếng nước i! – Vi mập xếp bằng, chỉ trỏ

Dù sao thì em ấy cũng sắp đi rồi nên thôi chiều chuộng một chút, tôi cũng thoải mái chạy tới rót một ly nước đầy ụ, sẵn tiện vừa đi vừa uống, ủa mà hết queo rồi, sặc:

- Huhuhu, ngươi trêu ta, ta nghỉ chơi, hông cho ngươi ăn kẹo đâu, kẹo ngon lắm, hức! – Khóc mà còn quảng cáo nữa, lạy

- Rồi rồi, con lạy mẹ, rót cái khác, làm gì cứ hở tí là mếu thế hả, thích chém đầu không, hử, hử?

Vi mập nhăn mặt, giở giọng nhõng nhẽo:

- Ứ biết, uống hết nước người ta, đền đi!

- Nước miếng nè, uống không? – Tôi cà khịa trong khi vẫn rót cốc khác

Vi mập ngoan ngoãn hai tay đón lấy ly nước của tôi. Nhìn em ấy uống nước thấy thương ghê luôn, uống có chút xíu cũng làm màu kêu rót ly đầy ụ. Nguyên cái khoản ngồi mè nheo nãy giờ cũng tốn một mớ calo rồi, uống có tí tẹo, xí:

- Chài ai, uống có chút xíu cũng hành nữa!

Mỗi lần tôi cằn nhằn là em ấy mếu, như một quy luật của tự nhiên:

- Nô tài hông có được mắng tiểu thư mờ, hức!

Tôi thở dài ngao ngán, lấy tay xoa đầu Vi mập mấy cái rồi chộp lấy quyển truyện đọc tiếp. Thấy tôi nằm, cô nàng cũng lăng xăng chạy lại nằm theo, cố chui vô gác đầu lên tay tôi cho bằng được, cười rồi, cười tít mắt luôn ấy:

- H ơiiii!

Tôi đạp cụt ngủn:

- Giề?

- Đọc cho em nghe với! – Lại cười

- Truyện tranh mà đòi đọc à? Khùng vừa vừa đi!

Chưa thấy ai chuyển từ buồn sang vui rồi lại từ vui thành buồn nhanh như cô nàng này, lại mếu rồi:

- Ư ư ư ư, ngươi hông nghe lời, ta hông cho ngươi ôm đâu!

Suốt ngày lấy ôm ra dọa, tôi mà hù ma một tí là lại rúc đầu vào ngay ấy mà, cái thứ con nít ai còn lạ gì:

- Ờ ờ ờ ờ!

Tôi giả ngu và tiếp tục đọc truyện, trong khi Vi mập thì tìm mọi cách từ cào cấu cắn xé cho đến thọt lét. Định mệnh, tôi có máu buồn số dách, mỗi lần ai đυ.ng vào nách hay bất kể chỗ nào nhạy cảm trên người là tôi không thể chịu được. Vi mập em ấy biết tôi như vậy nên mỗi lần bị tôi mắng toàn thọt lét tôi khiến tôi phải bất đắc dĩ tha thứ, mà nói vậy chứ toàn tôi có lỗi rồi em ấy cằn nhằn nên bị tôi mắng thôi mà, kkk, con trai lợi phết ạ:

- Thôi thôi, được rồi, tiểu thư nằm im hộ con cái, hahahaha, chết mất, thôi!

- Ngoan ngoan, tối tiểu thư sẽ cho nhà ngươi kẹo, bi giờ nhà ngươi đọc i, hì!

Vi mập nhắm mắt, đầu tựa lên cánh tay tôi còn hai tay thì ôm tôi cứng ngắc, chả biết ngủ hay nghe đọc truyện nữa, khắm thiệt, ai đời truyện tranh mà cũng đòi kể, bó chiếu:

- Tớ vừa mua mấy cái bánh rán đây, cậu ăn thử xem... Có thấy ngọt quá không?... Ừ, ngọt quá... Chắc chắn người ta đã bỏ đường hóa học vào bánh này... Đậu má, ngứa, ngứa...

- Aaaaa, ngươi nói bậy, ngươi ghét ta rồi chứ gì, hức, hông thương ngươi nữa đâu

- Im, im, kiến cắn đít, á á!

Tôi vừa nói vừa gãi đít rồn rột khiến Vi mập phì cười, nói chính xác hơn là cười như nắc nẻ, lại vỗ tay nữa, điên rồi:

- Hihi, cái tội hông nghe lời, chơm cái i ta hông bắt nô tì đọc nữa, nà!

Vi mập nói chuyện liên quan không thể chịu được, kiểu gì cũng lảng qua ôm hôn được hết, nhưng tóm lại thì tôi hôn em ấy hay em ấy hôn tôi thì tôi vẫn là người sướиɠ, ngu sao mà không làm:

- Umoahzzz, tiểu thư thiệt là đáng yêu quá, có điều hơi ngứa đít thôi, á á á!

- Khùng, pleuuuuu!

Em ấy không phá nữa, lần này thì ngoan ngoãn nằm ngủ, còn tôi thì đọc được hết quyển truyện rồi cũng lăn quay ra. Trong cơn mơ, tôi thấy mình đang ngủ với Akiho Yoshizawa, được nàng nắn bóp các thứ, được nắn bóp các thứ của nàng. Nàng có giọng nói nhẹ nhàng, truyền cảm. Tôi đưa tay lên vuốt má nàng và đặt lên môi nàng một nụ hôn ấm áp. Nàng đỏ mặt thẹn thùng, cứ "Kimochi" liên tọi. Và rồi:

- Á á á á á á, chó cắn, chó cắn! – Tôi thảng thốt la lên khi bị cái khỉ gì táp vào tay

Định thần nhìn lại, Vi mập đang ngồi xếp bằng, cười tít mắt sau khi đánh thức, à nói chính xác là phá đám được giấc ngủ của tôi. Ngoài trời thì đã tối, mưa vẫn ào ào trút xuống, Vi mập rón rén chui vào lòng tôi ngồi, rướn lên hôn vào má của tôi. Trời lạnh, lại có người yêu bên cạnh, đó là một trong những khoảnh khắc dễ sến nhất của các cặp đôi, và tôi thì cũng không ngoại lệ. Tôi cũng hôn lên tóc em ấy. Cả hai đứa chả nói lời nào, chỉ ngồi im một lúc cho đến khi Đạt mặt mâm la lối gọi xuống ăn cơm.

Và vẫn là một thói quen không muốn bỏ, tôi ngồi cúi lưng xuống để Vi mập nhảy lên chờ cõng. Tôi thích cõng Vi mập, không, tôi thích bế em ấy hơn, vì lúc đó, tôi thấy Vi mập của tôi thật bé nhỏ và đáng được chở che biết chùng nào. Cơ mà, tôi cũng ghét điều đó, vì Vi mập béo như heo í, tôi bế một xíu là thở ra máu rồi:

- Nô tì bữa nay tự nhiên ngoan dợ, chúc chíu nữa tiểu thư cho nô tì ăn kẹo nhaaaa?

- Dạ tùy ý tiểu thư ạ, đừng có nghịch nữa thì nô tì sẽ nghe lời tiểu thư, ha?

Vi mập vốn dĩ hơi bị hiền luôn, nói thẳng là hiền hơn cục bột nữa, ai nói gì cũng cười, ai chọc thì khóc thôi, chả bao giờ thấy cãi lại ai, thế nên, phần thiệt luôn nằm về phía em ấy. Kể từ khi quấn lấy tôi, cô nàng mới có thêm được một người bạn thân, một người thương em ấy thật lòng (hí hí) và một người sẵn sàng hạ mình để "được" Vi mập bắt nạt, sai bảo. Bạn bè nói tôi dại gái, ừ thì dại gái, tôi chả bao giờ phản kháng, vì tôi không muốn Vi mập buồn hay bận tâm về những thứ vớ vẩn như thế, hơn nữa, tôi thà là bị bạn chửi chứ không bao giờ muốn làm cục bột của tôi phải khóc cả, mặc dù không có bạn bè thì em ấy cũng khóc vì tôi trêu cả ngàn lần rồi, hí hí.

Bữa cơm hôm ấy, ái chà, phải nói sao nhỉ. Nói cho đơn giản thì bữa cơm tối ngày mưa hôm đó là một trong những bữa cơm tôi cảm thấy vui nhất từ khi được sinh ra đến bây giờ. Không có sự quản thúc của ba mẹ, có bạn bè, có người yêu bên cạnh, cái cảm giác ấy đối với một đứa trẻ lớp 10 như tôi quả thực là quá đỗi hạnh phúc. Chúng tôi trò chuyện đủ mọi thứ trên đời. Tôi được nghe về tuổi thơ của Đạt mặt mâm, của bé Tú, của thời gian mà hai đứa quen nhau, rồi giận nhau và rồi quay lại như thế nào. Đạt cũng kể cho tôi nghe về những ngày còn bé, Vi mập đã có những trò chơi thế nào, hay khóc nhè ra sao, và cả những lời nói trẻ con khiến em ấy đỏ mặt đánh mặt mâm thùm thụp.

Nhưng rồi, tôi chợt nhận ra, có vẻ, tôi và Vi, hai đứa đang gặp một khúc mắc, một khúc mắc mà ngay lúc ấy, tôi chưa thể nào lý giải nổi. Phải chăng, việc liên tục ở cạnh nhau sẽ khiến chúng tôi chán nhau, hay những thứ đại loại như vậy.

Mọi chuyện bắt nguồn từ tối hôm đó...