Cười Lên Cô Bé Của Tôi

Chương 84

Chiều chủ nhật, tôi cùng em ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc ngay hiên nhà, đã gần 4 tháng ngày hai đứa tôi mua keo dính nhau lại, khoảng thời gian chưa đủ dài để chúng tôi có thể ràng buộc lấy nhau, một phần vì cả tôi và em đều còn trẻ, tương lai vẫn còn rất dài phía trước, mà đã là tương lai thì không thể đoán trước được điều gì, có khi ngay lúc này đây, đang ngồi tận hưởng cảm giác thanh bình thì có một con chim bay ngang và tặng cho tôi một... "món quà" bất ngờ vô mặt thì sao?

Vài tuần nay, tôi vẫn còn trong trạng thái mệt mỏi, những vết thương sau vụ hỗn chiến vẫn còn hơi ê ẩm, Tết nhất cũng gần kề, một vụ đánh lộn lúc này là thật sự chẳng thú vị chút nào, thế nên tôi có cảm giác hơi hồi hộp và lo lắng, lo không biết bằng cách nào tôi có thể ngăn cản cái đầu điên khùng của thằng Phúc không tìm cách để nện cho tôi một trận nữa. Mấy ngày nay nó cứ hết sai người lởn vởn trước cửa nhà tôi thì lại kéo băng theo dõi trên đường tôi đi học về, mọi hành tung của tôi đều nằm trong quyền kiểm soát của bọn nó, và dĩ nhiên, tôi – một thằng đã có ít nhiều kinh nghiệm "giang hồ", tôi cũng đã bí mật phái quân đi do thám động tĩnh của thằng Phúc, nếu có gì sơ hở thì tôi sẽ lợi dụng mà đánh thằng vào ngay.

Điều mà tôi ái ngại nhất lúc này là sự an toàn dành cho Vivi, có thể mục tiêu chính của thằng Phúc là tán tỉnh em nên nó sẽ không đụng tới em, ít nhất là trước khi trận chiến cuối cùng nổ ra. Nói có vẻ kinh khủng vậy chứ thật ra nó kinh khủng thật. Thanh niên thời đại nguy hiểm mà, coi phim nhiều nên nhiễm, hở một tí là lôi bạo lực ra hành xử, lại còn bắt chước trong phim anh hùng rơm đánh nhau cứ gọi là thật điên đảo luôn ý. Cơ mà có một điều tôi cũng cần lưu ý, đó là trong phim thì còn có thần y hay cao nhân để cứu người, ở ngoài đời tôi mà ăn một cục gạch vào mồm thì chỉ có nước lên bàn thờ ngắm gà khoả thân. Dù thế nào thì mọi chuyện vẫn quá sức là cam go, tôi vẫn phải đề phòng hết mọi trường hợp có thể xảy ra, mọi lúc mọi nơi.

Tôi thì đang nô đùa với con cún Bi bụng bự còn Vivi thì đang mê mẩn với cuốn truyện mà tôi vừa mua cho em lúc sáng, cuốn "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" của bác Ánh, thần tượng số một trong lòng tôi. Chẳng biết trong truyện có tình tiết gì gay cấn mà đột nhiên Vivi ôm cánh tay tôi và bắt đầu hỏi vớ vẩn:

- H ơi!

Tôi đáp trong khi vẫn đang gãi bụng con Bi:

- Giề?

Vivi dường như cũng chẳng để tâm tôi làm gì, miễn vẫn nghe là được:

- Mai mốt mình sinh 2 đứa ha, một trai một gái.

Tôi hơi ngạc nhiên khi Vivi đề cập đến vấn đề nhạy cảm này, nhưng điều đó có nghĩa là em đã thực sự chấp nhận tôi và coi tôi như một phần quan trọng trong cuộc đời em. Tôi vui còn chẳng hết, thế nên tôi cũng niềm nở:

- Ờ, con trai anh sẽ đẹp trai giống anh, con gái anh thì xấu như mẹ nó!

Em bĩu môi, vẫn đáng yêu như thường lệ:

- Xí, cả hai đứa đều sẽ dễ thương giống em, hihi!

Tôi xuôi xị, chẳng buồn cãi vã:

- Rồi, muốn sao cũng được!

Thấy tôi có vẻ không mấy hứng thú trong chuyện này, Vivi nhăn nhó quay mặt đọc truyện tiếp, lần này dựa hẳn đầu lên vai tôi, chẳng biết đọc kiểu gì, có khi lát nữa trẹo luôn cả cổ thì... hay. Chốc chốc em lại mỉm cười khúc khích, quay sang nhìn tôi rồi lại quay đi, đúng chất khó hiểu của con gái, làm tôi nhớ lại một bài hát nổi đình nổi đám ngày tôi còn bé, chắc hẳn ai trong số chúng ta cũng đã từng nghe qua câu hát này: "Đừng nghe những gì con gái nói... ". Con gái thường rất lạ, nhiều khi họ đã biết câu trả lời, thế nhưng vẫn muốn hỏi để thử lòng người con trai, còn nữa, có những khi họ nói một đằng nhưng suy nghĩ lại một nẻo, nếu con trai không nhạy bén, có khi nhịn cơm luôn không biết chừng. Cũng may là bé Vi của tôi rất hiền, hơn nữa lại rất thương tôi, thế nên chắc chắn là tôi sẽ có cơm ăn, nhưng trước hết phải trò chuyện cởi mở cùng em đã. Vivi lại ngóc đầu lên sau vài phút:

- H ơi!

Tôi cáu:

- Gì nữa thế?

Cô nàng hớn hở:

- Em nghĩ ra tên cho con mình rồi!

Tôi nhún vai, nghe cũng được ra phết:

- Rồi, nói thử coi, để ba nó duyệt!

Vivi cười tít mắt:

- Con trai em sẽ tên là Thái, con gái em tên là Tú!

Tôi bật cười khi nghĩ đến sự tích của hai cái tên này, Thái thì chắc chắn là trong tên tôi còn Tú thì là chữ đệm của... bạn ý. Nghe cũng ổn nhưng thực tình thì đây là hai cái tên cực kì nguy hiểm, bất kể là trai hay gái, trong quá khứ, tôi đã từng có nhiều đứa bạn với cái tên này và bọn nó đều phải nhận chung một kết quả vô cùng bi thảm. Đó là đi học với vô số biệt danh, từ nhẹ đến nặng. Thế nên:

- Không, anh không đồng ý!

Vivi cau mày:

- Hay mà, H đồng ý đi, đi nha!

Tôi vẫn cứng:

- Không là không, này nhé, Thái thì có Thái giám, Thái dúi... Tú thì còn nhiều hơn, Tú cam, Tú giáp, Tú... áo giáp, Tú do... Sao? Còn thích nữa hay thôi?

Cô bé ngẩn người ra một lúc, sau đó thì cười hì hì rồi lại tiếp tục đọc truyện. Tôi cũng chẳng buồn bắt bẻ làm gì, dù sao thì em cũng là vợ tương lai của tôi, mà chọc giận vợ thì không khéo chiều nay tôi nhịn cơm không biết chừng.

Mấy ngày gần đây, ông Beo và ông Chính cứ nằng nặc đòi tôi chỉ chỗ để nện thằng Phúc một trận, tất nhiên là tôi muốn làm điều đó hơn ai hết, thế cơ mà, nếu tôi làm vậy, có gì bảo đảm rằng nó sẽ không làm điều tương tự với tôi. Tôi muốn mọi thứ phải rõ ràng, một lần cuối cùng, giải quyết hết tất cả, theo đúng mô típ phim Hồng Kông. Chiều hôm trước, tôi đã nhờ thằng Bi Tài làm do thám và sau đó gửi một lời thách đấu đến thằng Phúc, thật sự thì bè lũ của nó chẳng là cái quái gì so với những gì tôi đang có trong tay. Thứ nhất, tôi có một đám anh em vô cùng tình nghĩa, đã từng bôn ba hành tẩu giang hồ cùng nhau nhiều năm, có kinh nghiệm trận mạc. Thứ hai, ba tôi đang là giám đốc một công ty vệ sĩ lớn tại thành phố, chỉ cần ba tôi hú một tiếng thì ngay lập tức có một đội quân đi thẻo bảo vệ tôi ngay, thế nhưng chuyện nhỏ này đâu cần ba tôi phải hao tâm tổn sức, tôi sẽ cố gắng tự lo được. Và cấp cao nhất, tức là mức độ nguy hiểm xã hội đen, như đã nói, ông Thắng – là con bà bác tôi, hiện đang chơi thân với một số tay anh chị có máu mặt, ổng lại rất thương tôi, một phần vì tôi với ổng có nhiều sở thích giống nhau, một phần vì ngày nhỏ hai anh em tôi ở cùng nhau nhiều, phần còn lại, dĩ nhiên là tình cảm gia đình. Còn ba tôi cũng có một người con nuôi, ngày xưa làm chung được ba tôi nâng đỡ chỉ bảo nhiều, bây giờ làm đại ca nhưng sống rất tình nghĩa, hỏi thăm và giúp đỡ ba tôi rất nhiều, so với ông Thắng, ổng chỉ có hơn chứ không thua. Cơ mà để hai người này đụng vào thì không biết cái mạng của tụi nó còn tụi nó là không, thế nên tôi, một người vẫn còn chút "nhân tính", sẽ không giải quyết theo cách như vậy, điều đó chẳng hay một chút nào, nhưng danh tiếng của hai ổng tôi có thể mượn một chút.

Những ngày sau đó là chuỗi ngày án binh bất động, hai bên tuyệt nhiên chẳng có chút gì gọi là muốn lao vào băm bổ nhau hoặc là gửi tặng nhau vài "cú đấm" thân thương, hoàn toàn không có. Và mọi chuyện tôi buộc lòng phải kể cho Vivi, nhưng chỉ là phần đầu của kế hoạch, còn vụ đánh nhau, tôi không dám hó hé, sợ em lo lắng, hơn nữa, nếu vì chuyện đó mà em bị mệnh hệ gì, chắc tôi không sống nổi.

Thấm thoát chỉ còn gần một tháng nữa là Tết, lúc này, học sinh cũng đã rục rịch chuẩn bị vui xuân đón năm mới, thế nên mọi hoạt động ngầm của bọn thanh niên trẻ trâu chúng tôi không bị quá quan tâm, mà dù có quan tâm thì ngay sau đó họ cũng bỏ ngoài tai, chẳng ai muốn dính líu gì trong những ngày này. Chúng tôi nhân cơ hội đó mà có thể tuỳ ý chọn địa điểm, thứ nhất phải rộng rãi vắng vẻ, thứ hai phải có lợi cho chúng tôi, ít nhất là ở vị trí đó, quân tiếp viện có thể xuất hiện một cách nhanh chóng và kịp thời nhất trong trường hợp chúng tôi đánh không lại. Cứ mỗi ngày, tôi lại nhờ vài ba thằng theo dõi đám Phúc cối, và cao tay hơn, tôi còn cố ý để cho nó biết, đây cũng là một bài trong chiến thuật đánh trận, làm địch thủ dao động tâm lý, phần thắng sẽ cao hơn. Tuy thế, cứ mỗi lần lộ mặt là y như rằng có ít nhất một thằng ôm mặt máu trở về, thực lòng tôi cảm thấy rất có lỗi với tụi nó. Nhưng để thành đại sự, phải có hy sinh, và dĩ nhiên, khi có cơ hội thuận lợi, phản công chưa bao giờ là điều không hay.

Một mặt tôi phải cố gắng tìm ra quá trời kế hoạch tác chiến, mặt còn lại thì tôi vẫn phải chiều lòng cô người yêu bé bỏng, sáng chở đi học, trưa kéo về, tối lại ôm nhau đi chơi. Cứ như thế, cả tuần lễ trôi qua thật nhanh chóng trong guồng quay của công việc và tình yêu. Nói công việc kể cũng hơi quá, thực sự chỉ là đám trẻ trâu học đòi làm anh hùng mà thôi.

Trong tuần tiếp theo, trong một buổi chiều, tôi đã tổ chức một cuộc vây bắt vô cùng ngoạn mục, tóm được thằng Phúc cối ngay tại bãi. Thế nhưng, tôi chỉ đi chung với 3 người, thằng Bi tài, ông Chính và ông Beo. Cơ mà chớ coi thường hai ông anh của tôi, ông Chính thì đai đen Taekwondo, đầu óc thì phải nói là sắc bén hơn người, ông Beo thì khác, ổng chỉ có võ thực chiến, nhưng được cái hổ báo cáo chồn không ai sánh bằng. Cặp đôi này đã từng một thời làm mưa làm gió trước giới giang hồ level "con nít", những bạn nào ở Nha Trang trong khoảng thời gian từ 2004 đến 2007 thì chắc chắn đã từng nghe nhắc tới, một nỗi khiếp sợ của bao thằng hỗn láo, coi trời bằng vung. Nói thì nói vậy, tuy nhiên hôm nay tôi chỉ muốn gửi cho nó một lời thách thức, hoàn toàn không có ý làm nó bị thương, nhưng mấy người cạnh tôi chẳng biết có nghĩ thế hay không.

Bầu trời đã chuyển âm u, từng cơn gió lạnh đã kéo đến. Nơi góc đường ấy, những lời nói sắp tới sẽ quyết định một phần tương lai của tôi, bất kể tốt hay xấu...