Cười Lên Cô Bé Của Tôi

Chương 68

Sau màn "cầu hôn" vô cùng sến sụa của mình, tôi cũng ngồi lại một lát, chờ đến khi Vivi nhắm mắt ngủ khò thì mới yên tâm ra về sau khi mắc mùng mền chiếu gối cho cô bé. Ngoài trời tối đen như mực, cái không khí se lạnh của những ngày cuối đông thực sự rất tuyệt nếu bạn đang nằm trong chiếc giường ấm áp của mình, tuyệt hơn nữa là có người bạn yêu thương ở bên cạnh. Thế nhưng đây chưa phải là lúc mà tôi có thể tận hưởng trọn vẹn niềm vui ấy, chúng tôi còn trẻ, tương lai còn dài, thế nên cơ hội vẫn còn nhiều, cái gì phải đến rồi cũng sẽ tự đến mà thôi.

Tôi nhẹ nhàng rời phòng, xuống nhà và dắt xe toan ra về. Thế nhưng xuống đến nơi tôi mới nhận ra một sơ suất hết sức ngu ngốc của mình, đó là việc... khoá cửa. Tất nhiên là tôi không thể tự mình khoá cửa được vì sau đó thì chìa khoá sẽ quăng cho ai? Càng không thể gọi Vivi xuống một lần nữa vì nếu thế, chắc chắn rằng tôi không thể nào mà về được. Đứng trước tình thế hết sức nan giải, tôi bấm bụng gọi điện cho... thằng Tuấn, nó vẫn luôn là chỗ dựa lúc tôi cần :gach:, chẳng phải lợi dụng nhưng bạn bè thì giúp nhau chút ít, dù gì thì tôi cũng giúp đỡ nó rất nhiều mà, đúng không mày? Sau năm mười giây im ắng, thằng Tuấn cũng nhấc máy trong tiếng ngái ngủ:

- Gì vậy mày con chó này, gọi miết thế?

Tôi cười hề hề:

- Ờ thì có việc nhờ mày mới gọi chứ sao!

Nó nạt, giọng có vẻ khó chịu khi bị cắt ngang giấc ngủ:

- Việc gì nói lẹ đi bố mày còn ngủ nữa!

- Ờ có gì sáng mai mày qua nhà tao đứng đợi tao rồi nhá máy cho tao được không?

- Làm cái mịa gì thế? – Thằng Tuấn hậm hực

Tôi lại cười ra chiều vô tội:

- Ừm mày gọi để tao về rồi đi học chung luôn, sợ ba mẹ tao nghi ngờ ấy mà!

Chẳng biết nó có hiểu hay nghe hết những gì tôi vừa nói hay không mà chủ động dập máy một cách hết sức phũ phàng:

- Ờ, ờ biết rồi!

Và thế là mọi chuyện tạm thời đã được giải quyết xong, kế tiếp là chuyện... ngủ, tôi sẽ ngủ ở đâu đây? Ngủ dưới sàn thì quá sức không ổn, trời đang lạnh lắm, còn ngủ trên giường... chung với Vivi thì quá là... được, vừa ấm vừa hạnh phúc, hơn nữa chẳng phải lúc nãy tôi mới "cưới" cô bé đó sao, ngủ chung cũng chẳng có gì to tát lắm, nhỉ? :gach:. Nghĩ là làm, tôi khoá cửa nẻo cẩn thận và phóng nhanh lên phòng. Vivi thì lúc này vẫn cuộn tròn trong chăn. Liếc nhìn đồng hồ, đã 9h45, quá trễ để tiếp tục làm thêm một việc gì đó như chơi một ván games hay xem một bộ phim nhưng lại quá sớm để đi ngủ, bình thường cỡ 10h30 tôi mới leo lên giường, và sau đó lại mất thêm chừng 15 20p nữa để chính thức... nhắm mắt.

Sau một hồi dáo dác quay ngang quay dọc, tôi túm lấy một cuốn truyện dài của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh với tựa đề "Cô gái đến từ hôm qua", đây là một tác phẩm tuyệt vời dành cho lứa tuổi mới lớn, ít nhất là đối với riêng bản thân tôi thấy vậy. Hơn nữa, nội dung truyện trong sáng, hồn nhiên nhưng cũng không kém phần tình cảm và thú vị. Ngay từ bé, tôi đã mê những tác phẩm của bác Ánh, đó có lẽ cũng là chất xúc tác khiến cho tôi cố gắng mài dũa môn Văn của mình và cũng là động lực cho tôi đang ngồi gõ nên từng con chữ trong câu chuyện cuộc đời mình, tôi vẫn luôn ước ao và khát khao rằng đến một ngày nào đó, tôi có thể sáng tác được một tác phẩm lay động lòng người như của bác. Dù giấc mơ là điều khó có thể nắm bắt, thế nhưng đâu có ai đánh thuế ước mơ và biết đâu chừng, nếu cố gắng, tôi cũng có thể đạt được những thành công nhất định cho riêng mình.

Lại quá lan man sang vấn đề khác, trở lại với bối cảnh hiện tại, tức là lúc nửa đêm, một thằng con trai đến nhà bạn gái và định... ngủ lại ở đó, à không, nói chính xác hơn thì đã ở lại rồi, chẳng còn là "định" nữa. Sau khi kiếm được một cuốn truyện hay, tôi thất thểu bước vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt các kiểu cho sạch sẽ thơm tho rồi mới lọ mọ chui vào giường :sεメy:. Dù nếu 2 đứa tôi có ngủ chung thì Vivi cũng chắc chắn không phản đối, thế nhưng tôi không muốn em nghĩ tôi là loại người lợi dụng, cơ hội hay thể loại hám sắc dù thực sự thì tôi đúng là loại người ấy :gach:, cơ mà tôi cũng đủ tỉnh táo để có thể điều khiển suy nghĩ, cảm xúc cũng như hành động của mình vào lúc này, tức là tôi sẽ không làm gì tổn thương đến em, một cô bé quá sức hồn nhiên và đáng yêu. Đặt một chiếc gối chặn giữa 2 đứa, âu cũng là cách giải quyết tốt nhất. Tôi cặm cụi ngồi lẩm nhẩm từng tình tiết của cuốn sách trên tay, bỗng, Vivi tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở, tự nhiên nhe răng ra cười hì hì:

- H chưa về hả?

Tôi thì lại đang run, sợ em nghĩ xấu về tôi thì khổ mặc dù thật ra thì tôi cũng... xấu thật:

- Đuổi phải không? Về luôn đây! – Tôi vờ đứng dậy xuống khỏi dường và thừa biết là vivi sẽ níu tôi lại mà thôi :beauty:

Và đúng như mọi lần, cô nàng níu tay tôi xuống, lồm cồm bò tới gục đầu vào người tôi rồi lại nhắm mắt ngủ, miệng vẫn mỉm cười mím chi trông yêu không chịu được:

- H cưới em rồi mà, không cho bỏ!

Tôi cười, làm bộ mặt vô cùng đểu cáng, nếu là bình thường, Vivi đã sợ khóc thét rồi:

- Ngủ chung đó nha, không sợ à? Hè hè :sogood:

Nhưng không, cô nàng chẳng tỏ vẻ gì ái ngại, thậm chí vẫn giữ im tư thế, mếu máo:

- Làm gì... thì làm, H đừng bỏ em một mình... nha?

Thật sự thì ban đầu hay sau cuối thì mục đích của tôi cũng chỉ là đùa với Vivi, ai ngờ cô nàng quá nhạy cảm nên tưởng tượng mọi thứ lung tung hết cả lên, tôi đâu phải loại con trai khốn nạn đến mức như vậy chứ. Đó cũng chính là lý do tôi không bao giờ làm chuyện có lỗi với Vivi, từ lúc ấy cho đến tận bây giờ, chỉ bởi một lý do đơn giản, tôi yêu Vivi nhiều hơn mạng sống của mình, dẫu có phải đâm đầu vào... gối mà chết vì em, tôi cũng cam lòng :gach:. Nếu được nói, tôi sẽ không ngại ngần hét lên rằng tôi chắc chắn là một trong những người con trai may mắn nhất trên thế giới khi tôi có được em, một người con gái nhí nhảnh, đáng yêu, ngây thơ và vô cùng trong sáng, cô bé luôn nhõng nhẽo khi đứng trước mặt tôi, nhưng quan trọng là "chỉ với tôi" mà thôi. Có nhiều khi tôi nghĩ, có phải do nhiều kiếp trước tôi tu tâm dưỡng tính quá hay không mà ông trời lại ban tặng cho tôi một niềm hạnh phúc quá đỗi lớn lao này, tôi không bao giờ muốn lạc mất đôi tay em, dù chỉ là một phút giây. Và thật may rằng, tôi đã giữ được em ở bên cạnh mình, cho đến tận bây giờ, sau từng ấy năm, tình yêu của chúng tôi cũng không thay đổi, vẫn ngọt ngào và ấm áp, vẫn nhí nhảnh và đáng yêu, dù cho ngăn sông cách núi, trái tim 2 đứa vẫn luôn hướng về nhau, sâu đậm và nồng nhiệt.

Khoé mắt tôi chợt cay cay, tôi rất ít khi khóc, bởi lẽ đơn giản, tôi là một đứa con trai, nếu tôi còn không giữ được tâm thế thì làm sao có thể trở thành chỗ dựa cho Vivi được nữa. Còn sâu xa hơn thì cuộc sống của tôi quá đỗi đầy đủ và hạnh phúc, tôi chẳng còn gì để chê trách hay muộn phiền, thế nên tôi không khóc, nhưng một khi tôi đã khóc, thì đó là khi tôi ở bên cạnh những người mà tôi thương yêu, chỉ khi ở bên họ, tôi mới thể hiện một cách chân thực tâm tư tình cảm của mình, và lần này cũng vậy. Tôi đưa tay lên lau vội đi giọt nước mắt của mình, cố mỉm cười thật tươi để xua tan đi cảm giác khó chịu này, một tay còn lại thì tôi vuốt ve mái tóc của cô bé đáng thương và hết mực tin tưởng tôi kia. Nhận ra được sự khác lạ trong hành động của tôi, Vivi ngước mắt lên nhìn và hoảng hốt đưa tay lên xoa nhẹ hai bên má của tôi, nhăn nhó và lại mau nước mắt:

- Sao H lại khóc? Em có làm gì sai thì H nói để em sửa. H khóc là em cũng khóc luôn, hức.

Tôi lắc đầu, cười nhẹ:

- Con nhỏ này, lúc nào cũng nhăn nhó, mau già lắm đấy!

Vivi mếu máo tợn:

- Huhu, H không được khóc nữa mà!

Đến lúc này thì tôi mới trở lại là chính mình, tức là giấu nhẹm đi được những giọt nước mắt không đáng có kia vào trong:

- Bụi bay vào mắt anh thôi, khóc gì mà khóc, con điên này!

Ai ngờ cô bé không tin, ôm chặt lấy tôi, bù lu bù loa:

- H nói dối, em thấy H khóc rõ ràng!

Tôi nạt:

- Câm mồm, tát chết giờ!

Tôi còn một cái may mắn nữa, đó là có một cô người yêu rất ngoan ngoãn và hiền lành, cứ mỗi lần tôi giận, to tiếng hay quát mắng các kiểu thì ngay lập tức cô nàng im bặt, chỉ nhăn nhó riêng mình chứ không gân cổ lên cãi lại như các thiếu nữ ngoài kia, thấy mà phát ớn. Cũng chính vì lẽ ấy mà mỗi khi tranh luận bị rơi vào thế bí, tôi chỉ cần quát tướng lên là tình thế sẽ đảo ngược ngay, Vivi biết tật xấu đó của tôi nhưng lần nào bị mắng cũng im thin thít, ngồi mếu cả buổi, nghĩ là tội cơ mà thôi kệ :gach:.

Giờ cũng thế, Vivi dỗi quay mặt đi, lấy chăn trùm kín mít. Ban đầu tôi cũng định dỗ dành, cơ mà nghĩ như vậy sẽ tốt hơn, ít nhất thì Vivi cũng không bám lấy tôi khi ngủ nữa, lỡ bản tính "đàn ông" trỗi dậy thì chẳng phải là thiệt cho em hay sao. Nghĩ là làm, tôi cầm quyển sách lên và tiếp tục ngâm cứu để mặc cho Vivi cứ chốc chốc lại hé chăn ra nhìn về phía tôi như chờ đợi một lời xin lỗi từ "chồng mới cưới". Bản tính trong cô bé của tôi là nhí nhảnh và hiếu động, hiếm khi nào Vivi có thể ngồi im một chỗ hay làm một điều gì đó quá lâu, ngoại trừ việc học ra, trong tình cảm cũng vậy. Dường như chịu hết nổi khi cứ phải giả vờ cáu kỉnh và liếc mắt đưa tình liên tục, Vivi tung người ra khỏi tấm chăn hồng choé, níu vào vai áo tôi giựt giựt rồi phồng má ra chiều khó chịu lắm:

- Xin lỗi Vi đi mà!

Tôi làm mặt tỉnh, giả vờ bơ đi không nói tiếng nào mặc dù trong bụng chỉ muốn phá lên cười. Thế nhưng Vivi nào có chịu để yên, cô nàng tiếp tục mè nheo đủ kiểu:

- Em đang giận sao H không xin lỗi em!

- ... .

- Đi mà, H xin lỗi em điiiiiiii !!! – Tiếp tục níu kéo

Nhận thấy tình hình đang diễn ra theo chiều hướng xấu, tôi bấm bụng xuống nước, nhe răng cười dù thật lòng chẳng muốn tí nào:

- Ừ thì xin lỗi bé Vi ha, để im cho anh đọc sách coi, nhiều chuyện quá!

- Định giận luôn mà H xin lỗi thì em tha cho, hihi!

- Khùng! :go:

Vivi cười hì, lại nhảy sang... ôm tôi :gach:, hình như thiếu thốn tình cảm cha mẹ nhiều nên Vivi rất thích ôm và được ôm thì phải, cứ mỗi lần gặp nhau, ít nhiều tôi cũng bị ôm cả chục lần, riết cũng phát ngán, ôm suốt mà chẳng làm được gì cả :sosad:. Cô nàng sau một hồi náo loạn thì cũng chịu nằm im, nhắm mắt ngủ. Tôi thì vẫn tiếp tục chăm chú đọc sách mà không biết rằng sắp có một sự cố... bất ngờ đang chờ đợi mình phía trước.