Cười Lên Cô Bé Của Tôi

Chương 65

Nhạc phụ đánh xe đến đón 4 người chúng tôi. Thứ tự ngồi trên xe vẫn như lúc ban đầu, chỉ khác một chút là không còn cười nói sôi nổi như trước khi buổi cơm thân mật diễn ra mặc dù theo lý mà nói thì sau khi thoát khỏi cuộc tra khảo, chúng tôi phải cảm thấy hưng phấn và sung sướng hơn mới chuẩn xác. Mỗi người lại tự thả hồn vào một khoảng trời dành cho riêng mình.

Tôi thì vẫn thế, ngồi... chơi điện tử và như mọi lần, luôn bị Vivi phá đám, lần này cũng không phải là ngoại lệ, tôi vừa đào xong đường ống nước dẫn một cách vô cùng trơn tru đến chỗ con cá sấu thì Vivi ngồi bên cạnh thò tay qua quẹt lung tung khiến nước rơi hết ra ngoài, kết quả là con cá sấu cute của tôi trào máu họng té ngửa ra vì... ghẻ lở hắc lào các kiểu. Trong khi tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Vivi cười như nắc nẻ, nếu ai đã từng bị phá đám khi đang tập trung làm một điều gì đó sẽ hiểu cảm giác ức chế tận cùng của tôi lúc này. Đang dồn hết tâm trí quẹt màn hình cộng thêm tất cả các nơ ron thần kinh hoạt động hết công suất, đột nhiên bị khựng lại chỉ vì một trò đùa tai quái, tôi cảm thấy thật sự tức giận và có thể làm bất cứ điều gì vào lúc này để giải toả cơn tức giận đó.

Thế nhưng tôi lại... chẳng thể làm gì với người vừa phá đám tôi, nếu tôi mắng, ngay lập tức nó sẽ méc ba mẹ, nếu tôi đánh thì nó chẳng ngại ngần gì mà oà lên khóc nức nở, khi đó thì tội của tôi còn nặng hơn gấp nhiều lần. Thế nên tôi cố nuốt cục tức vào trong, vòng tay qua ôm chặt nó vào lòng, tát nhẹ vào má, nghiến răng ken két nhưng miệng vẫn giả bộ tươi cười:

- Ngày mai cấm được nói chuyện trong lớp, nói một tiếng anh đánh một cái, biết chưa?

Vivi vốn tính nhõng nhẽo và cực kì thích mè nheo, nó nhăn mặt, đưa 2 tay lên dụi mắt vờ như lau nước mắt mặc dù lau cả nửa tiếng vẫn chẳng thấy có một giọt nước nào chảy ra cả:

- Huhu, H đánh em, H ghét em rồi!

Tôi làm mặt tỉnh:

- Ờ ghét rồi, biết vậy đi!

Vivi lại tiếp tục la oai oái:

- Vậy mà kêu thương em, em không biết đâu!

Tôi gằn giọng, lấy tay cốc lên trán Vivi:

- Có thôi đi không, suốt ngày nhõng nha nhõng nhẽo phát mệt!

Thấy mặt tôi có vẻ quá nghiêm trọng và dường như không có một chút gì gọi là muốn tham gia tiếp cuộc vui, Vivi chớp chớp mắt làm mặt ngây thơ... vô số tội, lấy tay huých nhẹ vào cánh tay tôi ra chiều ăn năn hối cải:

- Em xin lỗi mà, H đừng có giận em nhaaaa! :beauty:

Tôi chẳng nói chẳng rằng, lia tay chơi lại màn mới mặc cho Vivi nhăn nhó khổ sở ở bên cạnh. Dù gì thì với khả năng mè nheo tốt quá mức qui định của nó thì tôi cũng chẳng thể giận lâu, thế nên cố làm mặt ngầu càng lâu càng tốt để con bé điên khùng này nó sợ mà không phá đám khi tôi chơi games nữa. Và đúng như những gì tôi dự đoán, nhìn mặt tôi có vẻ quá đáng sợ nên Vivi ngồi im thin thít, một lát sau thì lại ngả đầu vào vai tôi một cách... lén lút, không hiểu là sợ tôi la hay sợ tôi biết, thế nhưng nhìn hành động đó, tôi không khỏi phì cười:

- Làm gì mà lấm la lấm lét thế?

Vivi mếu máo:

- Em sợ H còn giận H mắng em!

Tôi hừ giọng, nhéo má cô bé:

- Giận thì giận, dựa thì cứ dựa, hơi đâu là la với mắng!

Được gỡ cho một cục rắc rối, Vivi cười tít mắt, ôm chặt lấy cánh tay tôi:

- Hihi, yêu ghê cơ!

Tôi không nói gì, chỉ xoa đầu Vivi đáp lễ. Tính tôi từ trước đến giờ vẫn vậy, chuyện nào ra chuyện đó, tôi ghét nhất mấy đứa cứ thích chuyện này xọ chuyện kia, nhất là chuyện tiền bạc. Chắc hẳn ai trong số chúng ta cũng đã từng gặp phải trường hợp thế này rồi, chủ yếu là gặp với bạn bè và đa phần thì đều ôm cục tức về nhà. Chuyện là ngày xưa, tôi có cho thằng bạn cùng lớp tên Minh mượn 20k, 20k ngày đó cũng là một con số khá lớn với tuổi học sinh, nhưng bây giờ thì nó chẳng đủ mua một cuốn truyện. Nhưng trở lại với câu chuyện hồi bé, lúc đó thằng Minh thì trước đó nó cũng cho bạn nó mượn 10k, thế là một hồi sau, khi tôi đòi tiền, nó chỉ trả tôi 10k, còn 10k kia nó bảo đi đòi thằng bạn nó. Dĩ nhiên là tôi không chịu, ai đời tôi có biết thằng kia là ai, đi đòi tiền vớ vẩn không khéo nó đấm cho vỡ cả mồm ra ấy chứ. Tôi ra sức đòi lại tiền và thằng Minh thì cũng ra sức nhất quyết không chịu trả. Lúc ấy tôi tức lắm, liền về nhà gọi ông anh lên "giải quyết". Và sau khi ăn một trận đòn no nê, thằng Minh cũng chịu lết tấm thân rách rưới về và giao trả lại 10k cho tôi. Thế mới biết, đồng tiền có thể khiến cho mọi thứ tan vỡ một cách nhanh chóng, thậm chí cả là tình cảm giữa con người. Ngày xưa người ta nói "tiền không mua được tất cả", còn bây giờ người khác chỉnh lại rằng "Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng nhiều tiền... hơn". Và cũng chính thức kể từ lần đó, tôi đoạn tuyệt ân tình với thằng Minh mặc dù trong lớp tôi với nó chơi cũng khá là thân. Và cũng đương nhiên là nó cũng vài lần kêu hội lên định xử tôi, thế nhưng như đã nói, ngày bé tôi cũng giao lưu với một số "anh hùng" xóm chợ, thế nên tôi cũng chẳng xảy ra mệnh hệ gì, mỗi lần thằng Minh kéo băng lên là đều không toàn mạng ra về. Nó cũng cạch, chẳng dám hó hé nửa lời cũng như không dám đụng vào một sợi tóc của tôi thêm một lần nào nữa. Tôi tự dặn với lòng mình rằng, sau này, nếu gặp phải trường hợp như thế này, vũ lực không phải là cách tốt nhất để giải quyết mọi vấn đề, thế nhưng nếu gặp sự chống cự, chỉ dùng nắm đấm là nhanh nhất :gach:.

Trở lại với hoàn cảnh hiện tại của tôi, tức là đang ở trên chiếc xe Camry đời mới vô cùng sang trọng của nhạc phụ đại nhân – tức ba của Vivi. Bên trái tôi là một thằng kẻ thù nhưng hiện tại thì đang đội trời chung, cần thêm thời gian để tìm hiểu. Còn bên phải tôi là một con nhỏ mà tôi đã hiểu đến tận đường tơ kẽ tóc, thế nhưng khác với đứa ngồi bên trái, đứa này là người yêu của tôi, vì thế cho nên dĩ nhiên là tay tôi đang vòng sang và ôm lấy nó rồi :sεメy:.

Chiếc xe chở chúng tôi lao nhanh hơn so với lúc bắt đầu xuất phát, có lẽ dưới tiết trời lạnh lẽo của mùa Đông phố biển này, chiếc gối êm chiếc chăn ấm ấp vẫn luôn là những thứ thu hút con người ta nhiều hơn cả so với việc lang thang trên khắp các nẻo đường và... run cầm cập. Chỉ có tôi là ngoại lệ, tôi muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi thôi, được ngồi cùng người mình yêu, được cảm nhận niềm hạnh phúc đang tuôn trào trong huyết quản, còn gì sung sướng và đáng trân trọng bằng đối với một thằng con trai có một tuổi thơ không lấy gì làm vui vẻ như tôi.

Và vẫn như tôi nói, đời chẳng như là mơ, chỉ mươi phút sau, chúng tôi đã có mặt trước cánh cổng đen xì của nhà Vivi, cánh cổng mà mọi khi tôi vẫn muốn được nhìn thấy còn hôm nay lại không. Thế nhưng tôi chẳng có một chút quyền hạn gì để giữ Vivi ở mãi bên cạnh mình, em cần trở về với mái nhà thân thương, với mái ấm gia đình, một mái ấm mà đã lâu rồi em chưa được cảm nhận, và lẽ dĩ nhiên, tôi cũng chẳng có quyền gì mà nỡ cướp đi một niềm hạnh phúc rất đỗi lớn lao này của em, chỉ cần em luôn nhớ đến tôi, thế là đủ rồi.

Tình yêu của chúng tôi đẹp, rất đẹp, nó chẳng phải vì một mục đích hay vì một thứ vật chất hay bất cứ điều gì cả, chỉ đơn giản là sự rung động của hai đứa trẻ vẫn còn đang trong độ tuổi mộng mơ, mà ở đó, mỗi người đều có quyền tìm thấy niềm hạnh phúc cho riêng mình, và chúng tôi cũng chẳng phải là ngoại lệ. Đó cũng là lý do quan trọng nhất khiến tôi rất sợ mất Vivi, bởi vì nếu để em ra đi, tôi thật chẳng còn diễm phúc nào để tìm được một người con gái xinh đẹp và đáng yêu như em, thậm chí là thấp hơn, tôi cũng chẳng có lấy một tí ti cơ hội. Thế nhưng tình yêu có thể đến một cách tình cờ và ngẫu nhiên, còn để giữ được nó là cả một quá trình rất dài và gian khổ, một tình yêu trong sáng như vậy, còn khó khăn hơn gấp bội. Nhưng tôi sẽ không buông tay và không bao giờ bỏ cuộc trên mỗi bước đường ấy, vì tôi biết rằng ở nơi đó, luôn có một cô bé đáng yêu đang chờ đợi, chờ đợi để cùng tôi bước tiếp trên chặng đường tiếp theo của tình yêu chúng tôi, người đó dĩ nhiên là em rồi, Vivi.

Chúng tôi chia tay nhau một cách nhanh chóng, không luỵ hay quá sến sụa vì thực ra thì, ngày mai, chúng tôi lại... gặp nhau ấy mà:

- Anh về ha, bé đi ngủ đi!

Vivi cười tươi chứ không nhăn nhó như mọi khi:

- H về cẩn thận nha, đừng có chơi games nữa!

Tôi xoa đầu cô bé:

- Ờ, biết rồi, nhắc miết.

Trong khi tôi đang định rồ ga vọt thằng về nhà, bất chợt thằng Đạt gọi giựt ngược tôi lại, dĩ nhiên lúc ấy thì chỉ sau khi Vivi đã đi vô nhà:

- Ê H!

Tôi giựt mình xém ngã:

- Gì thế?

Nó nói, vẻ mặt xem chừng khá nghiêm trọng:

- Nói cho cậu biết một sự thật nho nhỏ nhé, nhớ giữ bí mật đấy!

Tôi cảm thấy phấn khích vì tính tôi khá tò mò, chuyện của ai cũng vậy thôi, chẳng cần quan tâm lắm, chỉ cần nơi nào có bí mật, nơi đó tôi sẽ là đứa bật mí ngay:

- Ừ, nói đi!

Nó chép miệng:

- Thật ra thì người đi với tôi không phải Huyền lớp mình đâu!

Và như mọi khi, tôi lại một lần nữa cứng họng:

- Hả ?????