Cười Lên Cô Bé Của Tôi

Chương 50

Trận đấu trong khuôn khổ vòng bán kết giải thi đấu bóng đá toàn trường giữa 2 đội lớp A15 chúng tôi và A2 của thằng Tiến đang diễn ra vô cùng... tẻ nhạt và buồn chán. Thế trận lúc này hoàn toàn thuộc về bên phía lớp tôi với sự vượt trội của 2 siêu sao là Đạt và Lam, cặp bài trùng này đã liên tiếp dội bóng vào lưới của đối phương, bọn A2 lúc này chỉ còn biết hồng hộc chạy theo banh và hì hục vào lưới đếm bóng.

Thằng Tiến mặt mũi đỏ gay xem chừng cay cú lắm, thế nhưng nó chẳng thể làm gì thằng Đạt vào lúc này và dù có cố gắng đến đâu thì khả năng của nó vẫn không thể xoay chuyển cục diện của trận đấu vốn dĩ đã quá rõ ràng ngay lúc này. Ở ngoài sân, bọn con gái lớp tôi điên cuồng gào thét, hết đứa này đến đứa kia thi nhau mà tâng bốc thằng Đạt, thằng Lam thì ít hơn vì tài năng của nó thì ai cũng biết rồi. Mặc dù phải thừa nhận một sự thật rất phũ phàng rằng có nằm mơ tôi cũng không phải đối thủ của nó về khoản bóng bánh nhưng tôi vẫn ít nhiều cảm thấy ghen tị, và mỗi khi máu nóng dồn lên, vòng tay tôi lại siết chặt Vivi hơn khiến em mếu máo đánh tôi mấy lần :sεメy:.

Tưởng chừng như trận đấu sẽ diễn biến theo chiều hướng nhàm chán cho đến khi thầy Thanh thổi còi kết thúc thì bỗng nhiên, trong một pha phản công của lớp tôi, bóng đến chân thằng Đạt và như thường lệ nó thực hiện một pha solo qua 2 cầu thủ đối phương rồi tung chân định dứt điểm ngay. Thế nhưng thằng Tiến bất thình lình xuất hiện từ phía đằng sau và tung người đưa thằng 2 chân vào mắt cá của thằng Đạt khiến nó ngã vật ra đau đớn và tôi có thể thấy màu đỏ của máu đã xuất hiện. Thầy Thanh thổi còi tạm dừng trận đấu ngay lập tức, ở ngoài sân, không ai bảo ai bọn lớp tôi thi nhau chửi xối xả:

- Chơi kiểu gì thế thằng mất dạy?

- Thằng khốn này bắt chước tụi A5 à? Thích gì nói luôn đi! – Phương quắn vẫn hổ báo như mọi lần

Tôi dù rất ghét thằng Đạt nhưng dù gì thì nó cũng là phe mình và lại vừa bị cái thằng mà tôi còn ghét hơn là thằng Tiến phạm lỗi, thế nên được thế tôi cũng bu hôi vô chửi như dân chợ búa. Vivi thì có phần hơi lo lắng mặc dù em cố gắng không biểu hiện quá rõ ra ngoài nhưng tôi có thể cảm nhận được qua cái nắm tay rất chặt của em và ánh mắt lo âu đầy đáng ngại. Những lúc như thế này, tôi càng cảm nhận rõ được tầm quan trọng của mình, tôi sẽ phải là chỗ dựa cho em vì ở kia, thằng bạn thân thiết của em đang lăn lộn vì đau. Tôi vòng tay qua ôm Vivi vào lòng, không cho em tiếp tục lo lắng nữa:

- Đừng nhìn nữa, nằm im! :angry:

Vivi giọng có phần run run:

- Đạt có sao không anh ơi?

Tôi mỉm cười trấn an:

- Không sao đâu, chỉ trầy da chút xíu thôi, anh bị miết, đừng có lo.

Tôi nói dối Vivi những mong em có thể an tâm phần nào, thật tình thì với hiện trạng vết thương thế này, thằng Đạt dù có khoẻ thì ít nhất cũng băng bó chừng nửa tháng chứ chẳng chơi. Tuy thế vẫn còn một điều khiến tôi lưu tâm hơn vào lúc này, đó là thái độ của Vivi, có vẻ em quan tâm đến nó một cách thái quá, chẳng biết đó có phải là cảm giác ghen tức của tôi hay là sự thật nó vậy. Dù gì thì việc bạn gái mình tỏ ra quan tâm đến một thằng con trai khác ngay trước mặt mình khiến tôi hơi bực, thế nhưng tôi biết rằng nếu tỏ ra tức giận ngay lúc này thì sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì, trái lại còn có thể khiến Vivi giận tôi luôn thì khốn. Chẳng hiểu sao dù biết thừa rằng Vivi chẳng đời nào có thể bỏ tôi đi theo thằng Đạt ngay lúc này, thế nhưng tôi vẫn mang một chút cảm giác gì đó khá lo lắng và có phần sợ sệt, có lẽ tình yêu của chúng tôi chưa đủ lớn chăng?

Những dòng suy nghĩ mông lung cứ lởn vởn trong đầu tôi cho đến khi tôi khựng người lại và bắt gặp ánh mắt của Huyền, Huyền đang chăm chú nhìn thằng Tiến bằng một cái nhìn có thể nói là khá trìu mến, không phải cái nhìn của một người con gái bị phản bội mà là một cái nhìn của người con gái trước người con trai cô ấy yêu mà thôi. Tôi thực sự hơi bất ngờ trước tình huống này vì rõ ràng chỉ vài ngày trước, em còn khóc lóc kể lể với tôi rằng mình bị lừa dối rồi chối bỏ các thứ, thế mà hôm nay em nhìn nó không chớp mắt, quả là đời còn nhiều trắc ẩn và đừng nghe những gì con gái nói :look_down:.

Trong khi tất cả còn đang bận bàn tán và chửi bới thì thằng Đạt đã được băng bó xong xuôi, mặt nó vẫn còn nhăn nhó và đang cắn răng chịu đau. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu nó lết ra sân nghỉ ngơi và nhường chỗ cho một thằng khác vì dù gì thì chúng tôi cũng đã dẫn trước 9 10 bàn rồi. Thế nhưng, ngay sau khi trở lại sân, nó chạy ngay đến chỗ thằng Tiến và tung một cú đấm khiến thằng kia không kịp trở tay, và hậu quả là mồm nó toé máu, mặt mũi thất thần. Thằng Đạt dù đang bị thương nhưng vẫn rất hung hăng:

- Mẹ mày chơi kiểu chó à? Đừng có láo với tao!

Đám con gái lớp tôi thì phải nói là mắt chữ A mồm chữ O, nhưng bất ngờ ở chỗ là bọn nó không những không chê bai hay phê phán hành vi vừa rồi của thằng Đạt mà trái lại còn khen nức nở:

- Trời ơi bạn Đạt men quá tụi mày ơi! – My mập vẫn đú đởn như thường lệ

- Em iu anh! – Giọng một đứa nào oang oang

Nhưng mọi chuyện chỉ trở nên cực kì "kinh khủng" khi thằng Phương quắn cất giọng lên khiến tôi xém tí nữa là bật ngửa:

- Chòi ơi giá như mình là con gái!

Phương quắn là một thằng có tính cách khá đặc biệt trong lớp tôi, tôi để ý nó từ lâu, để ý theo kiểu quan sát chứ không phải là kiểu "yêu" đâu nhé :look_down:, nó khá hài hước, nói chuyện tự nhiên và vui tính, có thể chọc cười tất cả mọi người dù già trẻ lớn bé, khó tính hay dễ tính, luôn là cây hài của lớp trong mọi tình huống, lâu lâu chỉ cần một câu nói bất ngờ của nó trong giờ học là có thể bùng nổ một tràng cười cho cả lớp. Phương quắn luôn tỏ ra mình rất "chuẩn gay", nó hay sờ soạng đám con trai, chốc chốc lại bóp... mấy thằng chúng tôi một cái :sogood:. Phải nói là thằng này khá biến thái, tuy nhiên nó không hề có vấn đề về giới tính vì thực sự thì nó cũng thích con gái, dĩ nhiên rôi và đã nhiều lần tâm sự nên tôi hiểu nó khá nhiều. Khi gặp chuyện hiểm nguy thì Phương quắn cũng là một thằng khá cứng, hổ báo cáo chồn, sẵn sàng bay vô thượng cẳng chân hạ cẳng tay với những thằng bố láo mặc dù biết rằng có thể sẽ không toàn mạng, vì những lẽ đó, tôi rất khâm phục nó, nhưng không phải những lúc như thế này :gach:.

Trở lại với màn solo của 2 thằng mà tôi ghét, sau khi ăn một đấm nằm vật ra đất, thằng Tiến ôm cái mồm máu định nhảy vô ăn thua đủ với thằng Đạt nhưng vấp phải sự can ngăn từ thấy Thanh và cơ số những thằng cầu thủ 2 bên mặc dù ai cũng thích coi... đánh nhau trực tiếp :gach:. À chỉ có riêng cô bé của tôi thì không. Cũng may là lúc nãy tôi đã ôm Vivi lại và quay qua hướng khác nên em không thể thấy những gì đang diễn ra lúc này, thế nhưng nghe tiếng hò reo cổ vũ, em hỏi tôi:

- Anh ơi có chuyện gì vậy?

Tôi giả ngu:

- Thằng Đạt đang nói chuyện với thằng Tiến đó mà, nó khoẻ rồi!

Vivi mỉm cười:

- Vậy tốt quá, hì hì!

Em định quay đầu ra và quan sát nhưng tôi ấn chặt đầu em vào ngực rồi vỗ về:

- Nhắm mắt ngủ đi coi, lát về anh gọi!

Vivi nhăn nhó:

- Nhưng mà... Vi muốn coi...

Tôi gằn giọng:

- Coi gì mà coi, nãy hứa gì với anh?

Em bĩu môi làm mặt dỗi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nhắm chặt mắt lại:

- Đáng ghét!

Tôi ôm Vivi thật chặt, đung đưa chiếc võng qua lại và bắt đầu... hát ru :gach:, sự việc có vẻ khá sến nhưng tôi thích thế, người yêu mình thì tội gì mà không... sến:

- Bé ơi ngủ đi... Chúc bé ngủ ngon! – Tôi nhái giọng trẻ con khiến Vivi bật cười khúc khích

Tôi nhéo mũi em:

- Cười gì mà cười?

- Anh khùng, hihi!

Tôi giở trò văn vẻ:

- Kệ tôi, khùng mà được cô thương là được rồi!

Tưởng như Vivi sẽ lại bĩu môi mà phản đối hay chí ít là cũng lè lưỡi trêu tôi, thế nhưng cô nàng lại ôm chặt lấy tôi, thì thầm:

- Lát nữa Vi tỉnh dậy, anh hứa là anh vẫn ở đây được không?

Tôi đứng hình một lúc lâu, cảm xúc lại ùa về, tươi mới và ngọt ngào, chỉ mới đây thôi tôi còn giận Vi vì cái cách mà em thể hiện sự lo lắng cho thằng Đạt, thế nhưng em vẫn luôn tin tưởng tôi, em vẫn coi tôi là chỗ dựa duy nhất của em, chẳng có ai có thể giúp em vượt qua những nỗi đau và đem lại niềm vui cho em nhiều như tôi đã làm, tôi có thể làm mọi chuyện vì em và em cũng vậy. Tôi cười, nụ cười của một thằng con trai đã quá hạnh phúc trong tình yêu, tôi nắm lấy bàn tay của người con gái ấy, đặt lên một nụ hôn và giữ chặt trong lòng:

- Vi yên tâm, cho dù anh có chết anh cũng không bỏ Vi một mình đâu!

Vivi đưa tay lên che miệng tôi lại, nhăn nhó:

- Anh đừng nói thế, Vi không để anh có chuyện gì đâu, Vi hứa mà!

Tôi lắc đầu cười khổ trước tính cách và cách biểu hiện quá đỗi ngây thơ của cô nàng, có nhiều lúc tôi không dám nghĩ ở thời đại này lại còn có một cô gái trong sáng và đáng yêu như Vivi bé nhỏ của tôi, thế nhưng khi mở mắt ra, tôi có thể tự hào và hạnh phúc vì điều đó, rằng mình có một cô người yêu vô cùng dễ thương và tôi nguyện yêu em mãi mãi.