- Mày với Ngọc là bạn thân à - Trước là bạn thân giờ là người yêu tương lai là vợ Tôi nói liền 1 mạch không vấp chút nào. Nó thoáng ngạc nhiên nhưng sau lại cười mỉm - Tương lai không nói trước được đâu. Dù mày với Ngọc là người yêu đi chăng nữa thì tao quyết theo đuổi Ngọc đến cùng Tôi tưởng rằng nó sẽ từ bỏ ai dè vẫn quyết tâm đến cùng. Tôi đứng dậy lấy chai nước ngọt nữa cho Ngọc, của chùa mà tội gì - Nếu như mày muốn Vào lớp tôi đưa chai nước cho Ngọc. Em nhận lấy - Cảm ơn m... à anh Có lẽ Ngọc vẫn chưa quen cách xưng hô anh em. Thế méo nào thằng cờ hó Hoàng Anh lại nghe thấy - Anh yêu ơi còn của em đâu Nó giả giọng gay lọ lại còn bám tay tôi nũng nịu. Tôi biết nó trả vờ nhưng vẫn nổi da gà - Xin lỗi cưng nha anh quên Tôi cũng giả vờ gay lọ đáp lại. Rồi 2 thằng nhìn nhau cười - 2 người tránh xa tôi ra ghê quá à. Ngọc nói Thằng Hoàng Anh đi mất em kéo tôi lại gần và bắt đầu màn cán bộ hỏi tù nhân trả lời. Tôi kể cho em mọi chuyện trừ chuyện trai nước ngọt Thời gian trôi mau tôi cũng quên mất luôn chuyện thằng Quang nói hôm đó. Tình cảm tôi và em vẫn tốt đẹp thỉnh thoảng giận hờn vu vơ thôi. Và cái ngày 20-11 sắp đến. Đất trời yên bình trước cơn dông bão còn tôi yên bình trong chăn ấm....