Văn Phòng 603

Chương 4

Nhan Hà nghe thấy tiếng rêи ɾỉ liền như được cổ vũ, bắt đầu mυ'ŧ nhanh hơn, nhanh đến nổi, nước bọt từ miệng chảy ra đến không thể kiểm soát, chảy dài trên cằm và cổ, âm thanh phát ra cũng "nhem nhép" liên tục. Dươиɠ ѵậŧ lớn lại bị đẩy sâu vào cổ họng, Nhan Hà bắt đầu thấy khó thở, muốn thả ra. Người đàn ông như đã quen thuộc với khoang miệng và cổ họng của Nhan Hà, cảm nhận được một chút thay đổi liền dùng tay ấn đầu Nhan Hà trở lại, gần sát với dươиɠ ѵậŧ của mình. Cổ họng Nhan Hà lại bị cắm sâu vào hơn nữa, cậu ngửi thấy mùi lông mao rõ rệt, cố phát ra mấy tiếng khó chịu...

Người đàn ông rêи ɾỉ mấy tiếng cuối cùng cũng bắn ra, đầu dươиɠ ѵậŧ còn đặt trong cổ họng, bắn vào rất sâu, dường như không chảy ra ngoài lấy một giọt. Nhan Hà há miệng mà ho khan, mẹ nó lần đầu tiên sặc tϊиɧ ɖϊ©h͙. Nếu để bọn người ở 603 biết có phải sẽ cười cậu đến chết...

Người đàn ông đỡ Nhan Hà đứng dậy, hai tay xoa má của cậu, ánh mắt vô cùng ôn nhu cùng dịu dàng, nói "Cậu không sao chứ?"

Mẹ nó, sặc chết...

Nhưng nhìn bộ dạng ôn nhu cùng ánh mắt thâm tình này, Nhan Hà có chút muốn tha lỗi, không thèm để bụng "Chú à, dương vậy của chú thật lớn. Miệng của cháu rất sướиɠ..."

Người đàn ông lại cả kinh nhìn Nhan Hà, sau đó lại mỉm cười. Làm gì có đàn ông nào không thích được khen, lại còn khen dươиɠ ѵậŧ lớn, đương nhiên là cao hứng đến nhoẻn miệng cười rồi.

Người đàn ông lại xoa má Nhan Hà "Cậu bạn nhỏ. Tên là gì?"

"Nhan Nhan..."

"A... Nhan Nhan sao?" Tên cũng thật giống con gái, mà bộ dạng đáng được cưng chiều thế này tên gì cũng đều hợp lí "Nhan Nhan, chú đưa cháu về nhé..."

Cá cắn câu, Nhan Hà đương nhiên đồng ý, nhẹ nhàng gật đầu.

Người đàn ông chỉnh lại quần áo, bảo Nhan Hà đứng đợi một chút, hắn ra ngoài nói với đồng nghiệp mấy câu sẽ trở lại. Nhan Hà cũng ngoan ngoãn đứng chờ...

...

Qua lại với người đàn ông thêm một tuần, Nhan Hà cảm thấy tên này đúng là có vấn đề, dươиɠ ѵậŧ to như thế lại không chịu dùng, lần nào cũng qua loa rồi chạy mất. Nhan Hà liếʍ dươиɠ ѵậŧ của hắn cũng đến mòn lưỡi luôn rồi, sao hắn còn chưa chịu chơi cậu. Mặc kệ hôm nay mông nhỏ nhất định phải được đâm.

Nhan Hà ngồi dưới quán mà ngây ngẩn như thế, Lâm Dương tới gần cũng không hề phát hiện.

Lâm Dương đánh lên đầu cậu một cái "Lại nhớ dươиɠ ѵậŧ đàn ông sao?"

Quán bây giờ không có khách, đương nhiên đám người này cũng không thèm giữ thể diện làm gì, mấy lời không biết thế nào cũng có thể phát ra.

Nhan Hà xoa đầu "Phải đó, đang muốn có người chơi tôi đây. Trần Tĩnh đáng chết, gì mà chưa hoàn thành giao dịch thì không thể chạy tìm đàn ông khác, cậu biết không tên khốn đó vốn dĩ không hề muốn chơi tôi. Hại tôi hai tuần rồi chưa được thỏa mãn... A... Lâm Dương, cậu chơi tôi đi"

"Bốp" Lâm Dương lại cho Nhan Hà một phát vào đầu "Muốn tôi chơi cậu sao? Mơ đi..." Lại nói "Từ khi nào mà cậu nghe lời Trần Tĩnh như thế, nói không được là không được sao?"

"Dù sao ông ấy cũng rất bận bịu với chúng ta, huống hồ lớn tuổi như vậy, đương nhiên không thể khỏe mạnh dẻo dai như  tôi. Không được chơi cũng không được người khác chơi. Nhìn tôi bị đàn ông chơi đương nhiên ông ta không chịu được. Tôi cũng không thèm tính toán với ông ta..."

"Cậu nghĩ vậy sao?" Lâm Dương không biết đầu óc tên thiếu gia này có phải đã bị tϊиɧ ŧяùиɠ bắn lên rồi không, ngoài chuyện bị đàn ông chơi ra thì không còn nghĩ được gì khác.

Nhan Hà không trả lời, lại tiếp tục suy nghĩ. Mẹ nó, cậu muốn được chơi lắm rồi.

Lâm Dương ho nhẹ một cái, lại nói mấy lời bâng quơ "Không phải cho hắn chút thuốc là xong sao?"

"Hả?..." Nhan Hà tỉnh táo lên, mẹ nó, sao cậu lại không nghĩ ra chứ. Nhưng mà, loại thuốc đó rất khó mua, có điều... "Lâm Dương, cậu có thì cho tôi đi..."

"Đương nhiên là có, nhưng lại không muốn cho cậu..."

Nhan Hà nhìn nét mặt vênh váo của Lâm Dương lại nghĩ tới mông nhỏ lâu rồi vẫn chưa được chơi, liền hạ giọng năn nỉ "Dương, cậu cho tôi được không? Một chút cũng được..."

Lâm Dương giả vờ đắn đó sau đó nói, "Một chút thôi sao? Được, tôi cho cậu một chút..." Lâm Dương nhanh chân lên lầu lấy thuốc.

Mà ở đây, Nhan Hà còn tính thử một chút có đủ cao trào hay không? Liệu không đủ sướиɠ thì thế nào...

...

Nhan Hà cầm lấy viên thuốc trên tay, lòng lại ấm ức. Lâm Dương đáng chết, đã đồng ý giúp người ta lại còn có điều kiện. Còn nói, khi nào muốn sẽ nói, như vậy càng khiến cho người khác bận tâm...

Nhan Hà đến khách sạn chờ người đàn ông, hôm nay nhất định phải được chơi đến sướиɠ điên. Đương nhiên nội y tình thú phải chuẩn bị, Nhan Hà tắm rửa sạch sẽ, mặc nội y bên trong, rồi mặc áo choàng trắng bên ngoài. Rót hai ly rượu vang, uống một ly sảng khoái trước, sau đó thả viên thuốc vào ly rượu còn lại, lắc đều... Nhan Hà hài lòng mà ngả người xuống ghế, chờ cá đến cắn câu.

Đương nhiên được đàn ông chơi cũng không hưng phấn đến mức quên cả giao dịch. Máy quay dựng phía sau tivi trên bàn, ở một góc không ai để ý âm thầm phát ra ánh sáng đỏ nho nhỏ. Vị trí đặt đương nhiên không phải nói, chính là có thể quay rõ mặt của từng người, tốt nhất là dươиɠ ѵậŧ cùng lỗ nhỏ của quay rõ luôn...

Bên ngoài là tiếng cửa mở đi vào, Nhan Hà sửa sang lại áo choàng rồi chạy ra làm nũng "Chú, thật lâu,..."

Người đàn ông buông cặp táp xuống, ôm lấy Nhan Hà "Nhan Nhan, đừng giận, chú có việc... Nhất định sẽ bồi thường cho cháu..."

Nhan Hà mặc kệ, bồi cái gì. Trước tiên hôn cái đã. Nhan Hà nhào đến ngậm lấy miệng của người đàn ông, người đàn ông rất cao, Nhan Hà phải nhón chân mới chạm tới.

Người đàn ông nhanh chóng đáp lại, một tay đặt sau gáy, một tay nhẹ nhàng xoa nắn mông tròn. Cảm giác trơn mịn, không có lấy một vướng víu, lẽ nào, Nhan Nhan không mặc qυầи ɭóŧ sao?