Đôi tay Tô Li ôm lấy eo nàng, bên trong hoa huyệt khẩn hẹp hắn nhanh chóng mà thọc vào rút ra, thân thể Diệp Tử bị đâm đến người đều đẩy lên phía trước, tiểu huyệt gắt gao hút lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, thoải mái rêи ɾỉ.
“A…a….a….”
Tô Li nghe âm thanh nàng sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙ rêи ɾỉ mất hồn, hắn nhìn nàng từ đằng sau tiểu mông nảy nảy, không khỏi bóp chặt lấy eo nàng, côn ŧᏂịŧ như đóng cọc “bạch bạch bạch” mãnh liệt va chạm.
Diệp Tử thật sự thoải mái muốn lên trời, toàn bộ tiểu huyệt đều tê dại.
Côn ŧᏂịŧ Tô Li không lớn không nhỏ vừa vặn mỗi lần thọc vào rút ra đều mang cho nàng cực hạn sảng khoái.
Tất cả cảm quan sở hữu đều tập trung ở bụng nhỏ, kɧoáı ©ảʍ liên tục cọ rửa làm đại não nàng hoàn toàn trống rỗng.
Tô Li cảm thụ được tiểu huyệt nàng kịch liệt co rút gắt gao vây lấy chính mình, như có hàng ngàn vạn cái miệng nhỏ mυ'ŧ lấy hắn, dụ̶c̶ vọng muốn bắn tinh mãnh liệt làm qυყ đầυ hắn bạo trướng.
Sau vô số lần thọc vào rút ra, rốt cuộc hắn nhịn không được liền để qυყ đầυ ở sâu trong hoa huyệt ấm áp phốc phốc phốc mà bắn ra.
Diệp Tử hư không, dựa vào trên bệ bếp, tiểu huyệt còn đang co rút vặn chặt, nàng kêu đến cổ họng đều khàn đi.
Tô Li từ trong cơ thể nàng lui ra ngoài, dẫn tới nàng lại một trận run rẩy.
Tô Li đem cánh mông nàng tách ra hai bên, một cổ bạch trọc từ trong miệng tiểu huyệt bị thao đến sưng đỏ chậm rãi chảy ra, dọc theo hai đùi tuyết trắng.
“Thoải mái không?”
Tô Li từ sau lưng ôm lấy nàng, Diệp Tử ỷ trên người hắn, gật gật đầu.
Tô Li hôn cổ nàng một cái, đem quần kéo lên giúp nàng, xoay người Diệp Tử lại, hai người mặt đối mặt ôm nhau, trán chống trán, mũi chống mũi mà hôn môi lẫn nhau.
Cả hai ngọt ngào nị oai ôm nhau hồi lâu, Diệp Tử mới xoay người tiếp tục vo gạo trong nồi, đem lên nấu cháo.
Tô Li mở ra cửa sau, dắt thùng nước cầm vợt lưới đi ra ngoài, Diệp Tử đem nắp đậy lại, tò mò đi theo hắn ra ngoài.
Tô Li đến hồ nước, nơi này dùng lưới chia cách ra một mảnh thủy vực nhỏ.
Diệp Tử hướng ra nhìn mặt nước, nàng kinh hỉ phát hiện trên ít thực vật dưới nước thế nhưng lại có không ít con tôm màu xanh đen.
“Oa…..”
Tô Li nhìn nàng cười một cái, đem vợt lưới bỏ vào trong nước, từ giữa đám thực vật nhanh gọn kéo qua, Tô Li đem năm con tôm dài tầm hai tấc vớt lên.
Diệp Tử ghé vào trên lưng hắn, tràn ngập hứng thú xem hắn vớt tôm, Tô Li đem tôm vớt bỏ vào thùng nước, đem cây gậy trúc đưa cho nàng, cười nói.
“Nàng muốn thử một chút không?”
Diệp Tử vội vàng duỗi tay nhận lấy, tìm nơi tôm nhiều nhất, đem vợt lưới cận thận đưa vào trong nước, sau đó vớt nhanh qua mấy con tôm.
Tốc độ nàng quá chậm, chỉ vớt được có hai con, những con khác đều nhanh chóng chạy trốn, thu hoạch không phải rất nhiều, nhưng nàng vẫn rất có cảm giác thành tựu, cầm vợt không biết mệt mỏi mà đi quanh hồ, một lần vớt đều chỉ có một hai con tôm, đương nhiên là có khi một con cũng không có.
Tô Li xem nàng vồ hụt vài lần, từ sau lưng cầm lấy tay nàng, nhanh gọn vớt lên, bốn năm con đều nằm ở đáy vợt.
Diệp Tử quay đầu lại cười với hắn, môi cọ qua gương mặt hắn.
Khóe môi Tô Li câu lên, hắn ôm lấy nàng, dùng tay cầm tay nàng, hai người cùng nhau vớt, chỉ trong chốc lát liền đã vớt tôm lên được hơn nửa thùng.
########
Chắc tuần này ta nợ 1 chương quá, laptop bị hư rồi các nàng ơi sợ bị mất bản thảo quá ( ꈨຶ ˙̫̮ ꈨຶ )
Mai ta thử beta trên điện thoại xem sao? Khổ quá mà ಥ╭╮ಥ