Cần câu cấm ở bên rìa hồ nước bắt đầu cong xuống, tiểu thiếu niên lặng yên không tiếng động đi tới, hắn cong người cầm cần câu nhanh chóng giương lên trên, một con cá trích lớn dài tầm một thước bị câu lên.
Tô Li đem cá trích từ trên cần câu gỡ ra, bỏ vào thùng nước bên cạnh rồi đem cả dây câu ném vào bên trong thùng nước, đặt cần câu để ở ghế nhỏ bên cạnh.
“A…a…a..”
Từng tiếng nữ nhân lãng kêu từ đông phòng vọng đến rõ ràng, lọt vào bên trong tai làm người thực mất hồn.
Đôi mắt đen nhánh của Tô Li lằng lặng mà nhìn mặt nước, sau tai có hơi chút đỏ lên.
Tô Li chỉ một buổi trưa câu được bảy tám con cá, hắn đem mấy con nhỏ lại thả trở về ao, chỉ để lại hai con cá trích lớn tầm một thước và một con cá chép nặng tầm hai cân.
Buổi tối, Tô Li đem hai con cá trích đi hấp, cá chép nấu canh, lại chưng khoai tây cùng bắp làm cơm, sau đó đi về phía đông phòng kêu hai người ra ăn cơm.
Thời điểm Diệp Tử ra tới hai đùi nàng đều xụi lơ, tóc đẹp hỗn độn rối tung trên vai chỉ dùng một cây trâm gỗ quấn một búi tóc sau đầu, trên mặt nàng mang theo ửng hồng chưa lui hết.
Tô Li bưng một tô canh cá lớn mang ra, liếc nhanh nhìn nàng một cái, sau đó liền rũ đôi mắt xuống.
Diệp Tử ngừng lại ở trước cửa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy trong bụng nàng, chỉ cần nàng vừa đi liền không ngừng chảy xuống, đem quần lo̶t̶"̶ nàng tẩm ướt một mảng lớn.
Nàng suy xét xem có nên trước tiên đổi một cái quần hay không.
Tô Ngạn từ phía sau nàng đi đến, trực tiếp cầm lấy tay nàng kéo nàng đến ngồi xuống trước bàn ăn.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuồn cuộn không ngừng chảy ra thực mau đem cái ghế làm ướt, Diệp Tử ướt đẫm mà ngồi xuống, vừa thẹn lại không biết phải làm sao, nàng không khỏi kẹp chặt hai chân mình lại.
“Tiểu Li, Diệp đâu?”
Thấy chỗ ngồi bên cạnh trống không, Diệp Tử mở miệng hỏi.
Tô Li đem canh cá đặt ở trên bàn.
“Huynh ấy nói không ăn.”
Diệp Tử đem chén chuẩn bị múc canh bỏ vào buông xuống.
“Ta đi kêu chàng về.”
Nàng về phòng trước đem quần lo̶t̶"̶ ướt dầm dề cởi xuống, quần áo nàng đều để ở rương đồ của hồi môn, mà cái rương lại cao đặt ở trên đỉnh tủ quần áo, nàng nhất thời không với được, suy nghĩ đợi chút nữa ăn xong rồi lại tắm sạch sẽ, liền trực tiếp đi ra ngoài, dù sao vẫn còn một cái váy ở bên ngoài.
Mới vừa ra sân không lâu, Diệp Tử liền nhìn thấy Tô Diệp ngồi trên cục đá lớn đưa lưng về phía nàng.
Một thân xanh đen mặc trên người hắn, thế nhưng mặc trên người hắn lại có ý vị thiếu niên lang phong lưu.
“Diệp”
Tô Diệp không có quay đầu lại. Bóng dáng thiếu niên thanh tuấn dưới ánh hoàng hồn mang theo vài phần cô tịch cùng xa cách.
Diệp Tử đi đến dán trên lưng hắn, từ sau ôm lấy eo hắn, đem mặt dán ở lưng hắn cọ cọ.
“Trở về ăn cơm được không? Tiểu Li làm cá, lúc nữa lạnh lại không thể ăn.”
Tô Diệp kéo ra tay nàng đang quấn trên hông eo hắn, hắn quay đầu lại lằng lặng nhìn nàng trong chốc lát, từ trên tảng đá lớn nhảy xuống.
Diệp Tử đi đằng trước, Tô Diệp ở sau nàng đi theo, ánh mắt hắn dừng ở trên váy nàng ướt một mảng lớn, đôi mắt đào hoa không khỏi tối sầm lại.
“Từ từ.”
Diệp Tử quay đầu lại, Tô Diệp từ sau lưng nàng dán lại, ở bên tai nàng thấp giọng nói,
“Mặt sau của nàng đều ướt đẫm rồi…..”
Mặt Diệp Tử thoáng cái đỏ lên, Tô Diệp sờ soạng mông nàng một chút, lôi nàng chui vào rừng cây nhỏ bên cạnh, hắn nhấc váy nàng, phát hiện bên trong nàng không có mặc gì, hai đùi trắng ngọc bại lộ trước mắt hắn, giữa bụi cỏ lưa thưa không che được cảnh xuân, âm phụ bị đâm vừa hồng vừa sưng, tiểu huyệt một mảnh hỗn độn.
“Diệp, có người….”
Diệp Tử thẹn cùng khẩn trương, gió thổi vào phía dưới làm nàng không khỏi lạnh run một cái..
“Nơi này bên ngoài không ai nhìn thấy.”
Tô Diệp đem nàng xoay người, làm nàng chống đỡ lấy thân cây đưa lứng về phía hắn, đem mông nàng chu cao, xốc váy nàng đến bên hông, đôi tay hắn nắm lấy hai cánh mông bị đâm đến đỏ bừng tách ra hai bên, lộ ra tiểu cúc huyệt cùng tiểu huyệt sưng đỏ đang trào ra ngoài tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Tô Diệp cởi bỏ đai lưng, đem côn ŧᏂịŧ lớn gắng gượng để ở miệng tiểu huyệt, chẫm rãi đi vào.
Diệp Tử bị thao cả một buổi chiều, thân thể mẫn cảm cực độ, côn ŧᏂịŧ lớn thô tráng nóng bỏng vừa tiến vào, nàng như bị điện giật mà run rẩy.
Tô Diệp đỡ eo nàng, phần hông “bạch bạch bạch” va chạm trên mông nàng.
“Ân…ân….ân…”
Diệp Tử bị đâm đẩy thân mình về phía trước, nàng cắn môi, không dám lên tiếng rêи ɾỉ, hai chân thẳng phát run.
Từ nơi này có thể ẩn ẩn thấy đường nhỏ bên ngoài, Diệp Tử sợ có người đi ngang qua, nàng khẩn trương lại vừa thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Côn ŧᏂịŧ lớn thô tráng đẩy nhanh ở trong tiểu huyệt nàng ra vào mang theo từng đợt điện giật tê dại, hoa huyệt Diệp Tử co rút, bóp chặt lấy côn ŧᏂịŧ lớn, cả người như bay lên tận trên trời.
Tốc độ Tô Diệp càng lúc càng nhanh, côn ŧᏂịŧ lớn mỗi lần đâm vào đều mang ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đọng trong cơ thể Diệp Tử, chảy ra theo với hợp dịch ở nơi giao hợp chảy xuống.
Tiếng nước xì xì hòa với tiếng bạch bạch bạch chạm vào thân thể nhau, dưới hoàng hôn nơi rừng nhỏ vang vọng tạo nên một khúc hòa âm xuân sắc lieu nhân.
“A a a a a…..”
Về sau Diệp Tử bị cắm không rảnh quản gì, nàng há mồm phát ra không ngừng tiếng lãng kêu, xuân triều như phun nướ© ŧıểυ đầm địa liên tục từ nơi giao hợp của cả hai văng ra tung tóe.