Tô Diệp từ trong cơ thể nàng rời khỏi, một cây côn ŧᏂịŧ khác lại cấm tiến vào.
Diệp Tử run lên bắt lấy cánh tay Tô Ngạn, xin tha nói:
“Phu quân, thϊếp không được.”
Ánh mắt Tô Ngạn sâu kín nhìn nàng, côn ŧᏂịŧ lớn thô tráng ở trong cơ thể nàng chậm rãi ra vào.
Diệp Tử bị hắn nhìn đến trong lòng có chút hốt hoảng, tay cẩn thận mà leo lên vai hắn, thử ở trên môi hắn hôn hôn một chút, kiều thanh miềm giọng năn nỉ,
“Phu quân……”
Nàng thật sự không được, cả đêm cao trào ba lần, hơn nữa nàng cảm giác sẽ bị muốn chết.
Tô Ngạn để mặc cho nàng từng chút hôn môi hắn, tay cầm lấy đỉnh mông yêu kiều, phì nộn của nàng.
Côn ŧᏂịŧ lớn ở trong tiểu huyệt khẩn trí ôn ái, hữu lực xuyên xỏ qua, sau mỗi một lần đỉnh thân thể Diệp Tử lại run rẩy lên một cái, câu xin tha bên miệng khi phát ra lại thành tiếng rêи ɾỉ rách nát.
“Phu….quân….ân…a……”
Tô Diệp phía sau lưng dán lên, một bên vuốt đại nhũ hoa nàng thưởng thức, một bên môi dịu dàng hôn lên lỗ tai và gương mặt nàng.
Diệp Tử bị hai nam nhân kẹp ở bên trong.
Tay thiếu niên cùng môi hắn làm nàng ý loạn tình mê, còn côn ŧᏂịŧ lớn nam nhân lại làm cả người nàng phát run.
“A…ân…..”
Nàng đem đầu ngưỡng ra sau, ngực dựng thẳng lên, làm Tô Diệp cúi đầu hôn lấy môi nàng.
Hai tay hắn đem nhũ hoa nàng xoa xoa thành hình dạng khác nhau, đầu ngón tay nhẹ nhàng khảy đầu nhũ hoa, xoa vê, rồi lại lôi kéo.
Diệp Tử vừa rêи ɾỉ, vừa cùng hắn triền mien hôn môi.
Ngón tay thiếu niên bóng loáng, nhuận ngọc, kỹ xảo mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầu nhũ hoa nàng.
Từng luồng bị điện giật tê dại từ đầu nhũ hoa nàng truyền đến.
Cùng lúc đó côn ŧᏂịŧ chui trong tiểu huyệt đẩy nhanh tốc độ, nơi kia sâu trong cơ thể bị đâm cho tê dại.
Kɧoáı ©ảʍ thổi quét toàn thân, nàng cảm giác mình sắp điên rồi.
Đôi tay gắt gao bắt lấy cánh tay của Tô Diệp, cả người đều không ngừng run rẩy.
Thẳng đến khi nàng hít thở không thông, Tô Diệp mới buông môi nàng ra.
Hắn dùng tay nâng cằm nàng, từ má nàng một đường đi xuống cổ, đầu Diệp Tử dùng sức ngưỡng ra sau, miệng mở rộng thở hổn hển kịch liệt như cá mắc cạn khát khô, gần như không thể hô hấp được nữa.
Tô Ngạn đem nâng chân nàng vòng qua eo mình, tay đáp sẵn trên cánh mông, côn ŧᏂịŧ lớn cứng rắn như thiết, va chạm giống đóng cọc ở nơi sâu nhất trong cơ thể nàng.
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đột kích, Diệp Tử cảm giác chính mình muốn bay lên trời.
Giọng nói khàn khàn đến thanh âm đều không thể phát ra, chỉ còn lại tiếng thở dốc kịch liệt phát ra.
“Ta…không được……..Phu quân……a….ha….”
Cả người nàng giống như mới được vớt ra từ trong nước, mồ hôi mỏng trải rộng trên mặt ửng hồng, đầu tóc tán loạn ướt lộc cộc dán trên trán nàng, ngay cả trên mông cũng ra một tầng mồ hôi, dính dính ươn ướt.
Tay Tô Ngạn cơ hồ không bắt được mông nàng, liền đổi thành lôi kéo eo nàng.
“A….”
Diệp Tử khàn khàn phát ra một tiếng thét chói tai.
Thân thể nàng cung lên giống như con tôm.
Cả người đều bắt đầu co rút, hoa huyệt co rút lại kịch liệt,xuân triều phun trào ra như suối trút xuống mà ra.
Tô Ngạn lại vẫn như cũ không có dấu hiệu dừng lại, còn đang tiến công mãnh liệt.
“A…a….a….”
Diệp Tử khàn giọng, liên tục hét chói tai, cả người nàng run rẩy như lá rụng trong gió, nước mắt không kìm được chảy ra, cái loại kɧoáı ©ảʍ gần với tử vong làm nàng cảm thấy giây tiếp theo mình chắc phải đi chầu Phật Tổ.
Tô Ngạn nhìn nàng nước mắt nước mũi giàn giụa, lại lần nữa đẩy nhanh tốc độ.
Côn ŧᏂịŧ lớn đem tiểu huyệt thao sưng đỏ, đem một lượng lớn xuân triều hỗn tạp cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra bên ngoài, khiến khăn trải giường dưới thân đều thấm ướt một mảng to.
Thanh âm của Diệp Tử đều nói không ra, cả người đều thở ra khí so hít khí vào nhiều hơn.
Tô Diệp nghe thanh âm không thích hợp, ngẩng đầu lên, thấy mặt nàng đã vàng như giấy, mắt thấy người nàng sắp không nổi.
Hắn vội vàng mở miệng nói,
“Đại ca, huynh đủ rồi đó!”
Tô Ngạn lại nhanh chóng thọc vào rút ra một lúc, rồi mới gắt gao chống lấy tiểu huyệt dính nhớt hoạt nộn bắn ra tới.
Đôi mắt Diệp Tử vừa mở ra, lại hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Tô Diệp xem xét hơi thở nàng, hắn không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn liếc mắt đại ca hắn một cái,
“Đại ca, huynh ăn dấm? Nên mới lăn lộn tức phụ như vậy.”
Tô Ngạn lui ra từ trong cơ thể Diệp Tử, duỗi tay lau đi mồ hôi mỏng trên mặt nàng, không có lên tiếng.
“Huynh hối hận cũng vô dụng thôi, dù sao tức phụ nàng cũng đã cho đệ thượng. Nên nàng về sau cũng là của đệ.”
Tô Diệp ở mặt Diệp Tử thị uy hôn một cái, hai tay hắn bắt lấy đại nhũ hoa của tức phụ hắn.
Hắn đem côn ŧᏂịŧ lớn cương đến phát đau cắm vào nơi giữa hai chân dính nhớp của nàng cọ cọ.
“Đệ là đồ tiểu tử thúi!”
Tô Ngạn duỗi tay qua gõ đầu hắn một phát,
“Đừng lăn lộn nàng nữa, làm nàng ngủ một giấc ngon đi.”
“Huynh bây giờ mới biết đau lòng? Vừa mới đã làm tức phụ người ta khóc rồi kìa…..”
Tô Diệp nhẹ nhàng sờ mặt Diệp Tử, thấy lông mi nàng nhẹ run rẩy, mở mắt, hắn không khỏi nói,
“Tức phụ, nàng tỉnh rồi sao?”
Diệp Tử đối diện với mắt đen Tô Ngạn, không khỏi hơi hơi co lại.
Nàng yên lặng xoay người, đem mặt vùi vào trong l*иg ngực của Tô Diệp.
Tô Ngạn ngẩn ra, đưa mắt đối với ánh mắt vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khi người gặp họa của Tô Diệp.
Đôi mắt Tô Ngạn hơi nhíu lại.
Tay dài duỗi ra. Hắn lợi dụng ưu thế về vũ lực đem người đoạt lại, gắt gao ôm nàng tiến vào trong l*иg ngực.