Cô Giáo Chạy Trốn

Chương 13: ᒪàʍ Ŧìиɦ trong kí túc xá nam sinh.

Thầy giáo Trương gật đầu biểu thị có thể hiểu “ tiết thứ hai chiều nay, có họp quý năm của tổ, tôi vừa gửi tin nhắn, thấy cô không trả lời, tôi đến xem có chuyện gì “

"À?" Bạch Tố Tố cầm cái túi ở bên cạnh mở nó ra. "Ồ, tôi rất xin lỗi. Tôi chỉ quên hủy chế độ yên lặng ngay sau giờ học. Chỉ là bụng tôi rất khó chịu. Tôi nằm sấp nên không nhìn vào điện thoại. · ////// "

Thầy giáo Trương bước về phía trước 2 bước . "Thế nào? Nếu thật sự không thoải mái, cô có muốn đến bệnh viện không? Nếu cô sợ phiền , các bác sĩ tại bệnh viện của trường cũng rất tốt."

“ làm phiền thầy Trương quá , giờ thì tốt hơn rồi, đợi một chút nữa. Nếu tôi không thể chịu đựng được, tôi sẽ đi xem."

Thầy Trương gật đầu: "Nếu nó thực sự không thoải mái, cứ nói với tôi, tôi sẽ cho cô nghỉ phép."

Sau khicậu rời đi, Bạch Tố Tố thở phào nhẹ nhõm, nhặt khăn giấy ướt trong túi rồi tự làm sạch nó. May mắn thay, cô đã xịt nước hoa trong văn phòng của mình, nếu không thì đã bị mọi người ngửi thấy mùi này.

Khi gần tan học , Bạch Tố Tố thấp thỏm không yên lấy ra dương vật phỏng theo dươиɠ ѵậŧ thật, màu sắc của thứ này quá thật, nhưng chỗ phình kỳ lạ trên đó hơi khác so với người thật.

Cô chỉ nhìn nó thôi mà cơ thể dần dần bắt đầu ướt , nghĩ về lớp học sắp tấn rồi . Cô cầm thứ đó, qυყ đầυ tiến đến tiểu huyệt của chính mình, trượt một vài lần trên môi âm huyệt , vẫn là có một chút xấu hổ.

Tiếng chuông " leng keng" vang lên cùng lúc , cô sợ hãi run rẩy. Tay dùng lực, dươиɠ ѵậŧ mô phỏng đã đâm vao trong cô . Cùng lúc đó, một hình bóng xuất hiện ở cửa văn phòng.

Trình Minh nhìn thấy bộ dạng này của cô, cậu liền biết chuyện gì đang xảy ra. Hơn nữa, cậu không nghĩ rằng cô giáo sẽ thực sự nhét dươиɠ ѵậŧ giả suốt buổi chiều.

Do đó, cậu cười toe toét tiếp gần Bạch Tố Tố. "Cô à, cô đã không giữ lời hứa, thì em không giữ lời hứa nữa "

Khuôn mặt của Bạch Tố Tố hơi thay đổi, cô cảm thấy tiểu ác quỷ này đang thổi vào tai cô. "Cô giáo, buổi tối em không muốn đến lớp tự học. Đi đến ký túc xá của em làʍ t̠ìиɦ được không?? “

" Không đựơc!" Cô nghĩ cùng không cần nghĩ liền trực tiếp từ chối.

"Ồ? vậy cô nhìn xem, đây là gì?" Trình Minh rút điện thoại di động ra, giữa màn hình bảo vệ tấm lưng trần của chính cô và một hình ảnh nhỏ trên xương bướm rõ ràng.

Sắc mặt cô đột nhiên thay đổi. "Cậu còn gì nữa không?"

"Cái gì cũng có!"

Cuối cùng Bạch Tố Tố phải thỏa hiệp mà theo cậu đến ký túc xá của năm sinh.

Ký túc xá của trường không thể vào vào ban ngày. Nhưng vì , Trình Ming là thành viên của đội bóng trường. Cậu thường sẽ đi lấy đồ đạc , người quản lý ký túc xá không hỏi nhiều, liền trực tiếp họ cho họ vào.

Ngay khi bước vào cửa ký túc xá, Trình Minh liền cởϊ áσ khoác, một bên đóng cửa lại một bên cởϊ qυầи.

Trái tim của Bạch Tố Tố đập như một con thỏ. Chưa kip chờ cô quan sát cẩn thận, liền bị Trình Minh ép vào chiếc giường trong cùng.

"Cô giáo , em nghĩ đến ngày này nghĩ đến rất nhiều lần rồi."

"A!" Bạch Tố Tố kêu lên. Cô bị đẩy thẳng xuống giường của Trình Minh đầu cô vô tình đập vào cây cột.

Trình Minh không thể quản được nhiều như thế, mot bên vừa cường thế ấn mạnh đầu cô để hôn, một bên nhanh chóng cởϊ qυầи.

Cậu không thể chờ đợi được nữa, quần vừa được kéo ra, liền vội vội vàng vàng đem côn ŧᏂịŧ thả ra

Trong tiểu huyệt Bạch Tố Tố vẫn còn ướt , cái dươиɠ ѵậŧ giả kỳ lạ mới được lấy ra không lâu.

"Đừng, bαo ©αo sυ!" Cô chợt nhớ ra điều gì đó.

Trình Minh cau mày, " Mang thai liền sinh ra “

Bạch Tố Tố đẩy cánh tay của cậu và nói, "cậu đang nói cái quái gì vậy!" buông tay ra, "Dù sao thì cũng buổi chiều cũng làm qua , cậu nhanh lên đu , tối tôi sẽ uống thuốc ."